Vòng Eo Mềm Mại





Giọng của Trình Nam vừa cất lên, tiếng reo hò, tiếng thét chói tai dưới sân khấu chấn động cả núi rừng.


Lúc này Thành Tuấn cũng từ phía bên kia chậm rãi lên sân khấu.

Hôm nay cậu ấy mặc một bộ đồ cùng kiểu nhưng khác màu với Trình Nam, áo sơ mi của cậu ấy trùng màu với áo trong của Trình Nam, còn áo sơmi của Trình Nam trùng màu với áo trong của cậu ấy.


Còn một điểm giống nhau nữa là cả hai đều có chữ viết tắt tên của nhau in ở giữa ngực áo, Trình Nam là TT, cậu ấy là NN.


Nhưng thật ra chính Trình Hâm là người đã in chữ viết tắt tên của hai người lên trên hai bộ quần áo để dễ dàng phân biệt.


Lần này “Thích” không chỉ còn là một mình Trình Nam nữa mà “Thích” là của cả cậu và Thành Tuấn.


Giọng hát của Trình Nam rất dễ nhận biết, khi cậu cất tiếng hát mọi người đều bị hấp dẫn.


Bỗng nhiên giọng hát của Thành Tuấn vang lên, cậu ấy nhẹ giọng phối hợp với Trình Nam, chậm rãi đi đến trước mặt cậu.


Đi theo lời ca, hai người dường như cũng trở về lúc đối phương quen biết nhau, kết bạn và yêu đương.

Mọi người cũng đắm chìm trong ca khúc ấy cùng bọn họ.


Lúc ca khúc kết thúc, nhiều fan dưới sân khấu rất lâu cũng không thể tự thoát ra được.



“Nam Nam!”

“Em yêu anh Nam Nam!”

“A a a Tuấn Tuấn đẹp trai quá trời ơi!”

Trình Nam và Thành Tuấn cầm microphone chắp tay trước ngực, cúi đầu với fan dưới sân khấu.


“Cảm ơn, cảm ơn.

” Trình Nam cầm microphone, liếc nhìn dưới sân khấu.


Trước khi xuống sân khấu cậu nhìn về phía Trình Hâm đang ngẩn người, ra hiệu với cô, thế nhưng Trình Hâm đang ngẩn ngơ vốn không chú ý.


May mà Thành Hòa hiểu được ý của cậu, nắm tay Trình Hâm đi về phía đám đông.


Trình Hâm không khỏi thở dài, em trai quả nhiên là em trai, làm gì cũng rất to gan.


“Tốt quá.

” Cô không khỏi cảm khái.


Thành Hòa hỏi: “Cái gì tốt?”

Trình Hâm nhíu mày bĩu môi, nhún vai một cái nói: “Không có gì.



Lúc này Trình Hâm thầm mong hai người em trai có thể vui vẻ bên nhau cả đời.


Hậu trường, Trình Hâm vừa vào phòng nghỉ ngơi đã cho hai em trai một cái ôm rồi lại nâng gương mặt Trình Nam lên hôn chụt một cái.


Khoảnh khắc này Trình Nam dâng trào cảm xúc, xấu hổ nói: “Chị! Trên mặt em toàn là mỹ phẩm thôi đó.



“Không sao.

” Trình Hâm cảm động đến rơi nước mắt, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào.


Trình Nam kéo Trình Hâm đi, sững sờ hỏi: “Chị khóc hả?”

“Nào có.

” Trình Hâm quay lưng lại lau nước mắt.


Sau đó trước khi cả hai thay quần áo thì bốn chị em đã chụp ảnh trong phòng nghỉ với nhiều kiểu khác nhau, vốn tấm hình còn rất bình thường, đủ loại trai xinh gái đẹp ngầu lòi các kiểu, một lát sau nhìn lại tấm hình thì phong cách đã thay đổi rồi.



Chụp một lúc tự dưng tàu bắt đầu chệch hướng, ảnh chụp vốn dĩ đẹp đẽ xinh xẻo, giờ đã biến thành đủ loại tạo hình kỳ lạ.


Thành Hòa dường như bị số phận bóp nghẹt, cậu bị Trình Hâm cưỡng ép chụp không ít hình, thậm chí nhiều nét mặt cũng lộ rõ dưới tác động ngoại lực của Trình Hâm.


Đồ của hai người đều được Thành Tuấn cất vào trong vali nhỏ, Trình Hâm ngồi trên ghế dựa, tập trung chỉnh sửa ảnh trên điện thoại.


Thay quần áo và tẩy trang xong, Trình Nam đi tới phía sau cô, nửa dựa trên ghế dựa, hai tay ôm cổ Trình Hâm, làm nũng nói: “Chị ơi, em đói, chúng ta đi ăn cơm đi.



“Được.

” Trình Hâm nhéo tay cậu, tập trung sửa ảnh trên điện thoại, chậm rãi nói: “Chị gửi ảnh vào nhóm rồi, các em tự lưu về nhé.



Bốn chị em có một nhóm nhỏ bốn người, mỗi lần Trình Hâm có gì vui hay muốn kéo bọn họ cùng tới nơi check in thì đều sẽ hẹn trước trong nhóm, sau khi mọi người bàn bạc rồi sẽ hẹn thời gian cùng đi.


Thật ra lúc đầu chỉ có ba người, lúc đó Thành Hòa còn nhỏ vốn không có điện thoại, cho nên ban đầu nhóm nhỏ này chỉ có ba chị em.


Sau đó Thành Hòa biết chuyện bèn xin bố mẹ cho phép sử dụng điện thoại nếu cậu giành được huy chương vàng cuộc thi Vật lý Thanh niên toàn quốc.

Quả nhiên cậu đã làm được.


Giang Linh lập tức dùng tiền thưởng mua điện thoại cho cậu, chuyện đầu tiên cậu làm khi có điện thoại chính là tìm Trình Hâm, để nhờ cô tải về và đăng ký các ứng dụng giúp, còn chui vào trong nhóm nhỏ vốn chỉ có ba người.


Mặc dù cậu không nói câu nào trong nhóm, nhưng cậu luôn xuất hiện trong tất cả ngóc ngách có bóng dáng Trình Hâm, cậu muốn tham gia vào toàn bộ cuộc sống của cô.


Không lâu sau Trình Hâm đã đăng IG.



Đính kèm là mấy bức ảnh của tối nay cùng dòng chữ - Cảm ơn mọi người nhé~

Thu dọn đồ xong, bốn chị em nhân lúc fan còn chưa kịp phản ứng thì biến mất khỏi hiện trường lễ hội âm nhạc, vội vàng đi ăn cơm.


Lúc nhỏ Trình Nam và Thành Tuấn đã lớn lên ở Hồng Kông, quán nào ở đây có đồ ăn ngon bọn họ đều biết hết.


Mười một giờ, bóng đêm bao phủ thành phố phồn hoa này.


Lúc ăn cơm Trình Nam nhỏ giọng hỏi cô có cảm thấy Thành Hòa có gì khác thường không, lúc này Trình Hâm mới chú ý tới trạng thái tối nay của Thành Hòa không ổn, cảm xúc cũng không tốt, hồi nãy nhiều lần hỏi cậu muốn ăn gì, cậu đều không nói.


“Em ấy lại buồn bực rồi hả?” Cô không cần đoán cũng biết thằng nhóc này lại đang buồn bực.


Trình Nam không nhịn được lườm một cái, nhét đồ ăn đầy mồm, nhồm nhoàm nói: “Nếu không thì sao?”

Trình Hâm không buồn để ý: “Vừa nãy chị không có trêu chọc em ấy, mắc gì mà em ấy lại buồn bực?”

Giờ phút này Trình Nam rất muốn gõ bể đầu chị mình.

Cậu chọc trán Trình Hâm, nói: “Sự thông minh ngày thường của chị đi đâu rồi?”

Trình Hâm hơi cạn lời: “Được rồi, cùng lắm là lát nữa chị đi dỗ em ấy.



Trình Nam nhướng mày, tỏ ra bất đắc dĩ với hai người này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui