Trình Hâm cũng lười hỏi, đúng lúc này nhân viên công tác tiến tới cầm thiết bị, đeo tai nghe vào kiểm tra micro cho cậu.
Trình Hâm tiếp tục cười nói với em trai mình: “Nam Nam, chị và A Hoà ra ngoài trước nhé.”
Trình Nam cầm micro trong tay, mím môi, vẻ mặt thoáng căng thẳng, nói: “Vâng.”
"Cố lên~" Trình Hâm làm động tác cổ vũ.
Thành Hoà tức đến mức phồng má như cá nóc mà kéo cô ra ngoài.
Trong lúc vô tình, bàn tay Thành Hòa vốn đang kéo cô lại biến thành nắm lấy tay cô, Trình Hâm sửng sốt.
Trình Hòa tỉnh bơ nói: “Đông người quá, dễ lạc nhau.”
“…”
Như để trả thù, cậu dùng sức siết chặt bàn tay Trình Hâm, như thể phát tiết nỗi oán hận vì vừa rồi cô đã ngó lơ cậu
"A Hoà, em nắm tay chị đau quá!" Trình Hâm giật tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, tay phải xoa lòng bàn tay.
Trình Hòa nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn của cô có mấy vết đỏ, có chút không đành lòng mà nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Được rồi.” Trình Hâm không để chuyện này trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Nắm tay chị cũng được, nhưng em có thể đừng dùng sức như vậy được không?”
“Ừm, em biết rồi.” Thành Hoà nói xong lại nắm lấy tay cô, đầu ngón tay xoa qua xoa lại lòng bàn tay và mu bàn tay của cô.
Đêm đó Trình Hòa cứ theo sát Trình Hâm, không phải vì sợ mình đi lạc mà sợ Trình Hâm chạy lạc mất.
Dù sao thì đêm hôm đó cô tràn đầy năng lượng như thể uống thuốc kích thích vậy.
Lễ hội âm nhạc bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi.
Trình Hâm nhìn quanh bốn phía, thấy biển người mênh mông thì vô cùng khiếp sợ, cô vỗ nhẹ vào cánh tay Thành Hoà: “Quào, nhiều người thật.”
Thành Hòa liếc nhìn đám người xung quanh, trầm giọng nói: “Vậy chị phải nắm chặt tay em, nếu không sẽ bị người khác xô đẩy lạc mất nhau đấy.”
Trình Hâm mím môi: “Chị không phải con nít!”
Thành Hoà buột miệng phàn nàn: “Chị và con nít có khác gì nhau đâu.” Ánh mắt cậu dần dần nhìn xuống, dừng ở bộ ngực hơi nhô lên một chút của cô, có một chút khác, nhưng cũng không lớn lắm.
Trình Hâm đánh cậu một cái: "Em mới là con nít!!!"
Tại khu vực đối diện sân khấu, có thể nói là nơi tiếp xúc gần nhất với sân khấu.
Trình Hâm và Thành Hoà xuyên qua đám đông, đi thẳng vào bên trong, rất nhanh lễ hội âm nhạc đã bắt đầu, nháy mắt cả quảng trường vô cùng sôi trào, mọi người rơi vào trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Chỉ có Thành Hoà là rất bình tĩnh.
Đối với cậu, xung quanh không có gì quan trọng bằng cô gái bên cạnh, hễ có ai đến gần Trình Hâm, cậu sẽ vô thức kéo Trình Hâm về phía mình.
Tay cậu chuyển từ nắm tay cô sang đặt lên vai cô, rồi rơi xuống eo cô.
Vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết khiến trái tim người ta rung động.
Cuối cùng, biến thành Trình Hâm đứng trong vòng tay cậu, còn cậu thì như một bức tường bao quanh Trình Hâm.
Nếu có ai xung quanh liếc nhìn Trình Hâm thêm một lần thì ánh mắt như tảng băng trôi của cậu như có thể sẽ chém chết họ vậy.
Bài hát đầu tiên của Trình Nam là một bài hát tiếng Anh, khi cậu bước lên sân khấu, Trình Hâm nhảy cẫng lên sung sướng.
Cậu nghiêng đầu đứng dưới ánh đèn, đôi môi mỏng đỏ mọng gợi cảm hơi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào khán giả, phải công nhận đôi mắt của Trình Nam trời sinh đã rất câu hồn đoạt phách.
Dường như chỉ cần nhìn cậu nhiều hơn một giây, linh hồn cũng sẽ bị cậu hút đi.
Trình Hâm ngơ ngác nhìn em trai mình trên sân khấu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu như vậy.
Giây tiếp theo, Trình Hâm nhảy cẫng lên rồi hướng về phía sân khấu hưng phấn hét to: “Nam Nam, chị yêu em lắm!!!!”
Trình Nam vừa bước lên sân khấu đã nhìn thấy bóng dáng chị gái, trong lòng cậu lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trình Hâm giơ hai tay lên trên đầu làm động tác hình trái tim, hét to về phía cậu: “Nam Nam, chị yêu em!”
Trình Nam nghe thấy vậy, nháy mắt trái rồi bắn tim bằng tay phải với Trình Hâm.
"A a a a a a."
Các cô gái xung quanh kinh ngạc hét lên: "Trời ơi! Hôm nay Trình Nam đẹp trai quá!"
"Đúng rồi, lớp trang điểm kim cương này của anh ấy đã giết chết trái tim mị rồi!! Cảm giác như vừa nhìn đã yêu luôn á!"
"Đẹp trai quá xá!"
Sau khi nghe được những lời vừa rồi của Trình Hâm, cô gái cách đó không xa cũng hét lên theo: "Nam Nam, chị yêu em!"
Nhưng… đâu ai ngờ rằng Trình Hâm lại là chị ruột thật.
Trình Nam là một nghệ sĩ sân khấu bẩm sinh, cậu vừa xuất hiện trên sân khấu đã lập tức khiến khán giả phấn khích.
Sau khi bài hát này kết thúc là một màn song ca cùng người khác, trong khi những người khác đang biểu diễn, Trình Nam bước xuống sân khấu để thay quần áo.
Còn có một bài hát, là bài hát đặc biệt của nửa đầu, do chính tay Trình Nam sáng tác và viết lời, một bài hát dành cho người cậu yêu.
Màn đêm dần tối, một cơn gió thổi qua khiến Trình Hâm hắt hơi, Thành Hòa sờ trán cô, không biết cậu nói gì bên tai cô, tóm lại xung quanh quá ồn ào, Trình Hâm hoàn toàn không nghe rõ.
Cậu cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.
"Làm gì vậy?" Đêm trăng hơi lạnh, Trình Hâm quay đầu ngước mắt nhìn cậu.
Bỗng có lực đẩy từ phía sau, đột nhiên Thành Hòa nghiêng người về phía trước, đôi môi ấm áp của cậu lướt qua một bên mặt cô, tiến thẳng đến tai cô.
Khoảnh khắc chạm vào đó, dường như cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô cùng mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể cô.
Mùi hương đó cứ như là làn gió thoáng qua bờ vai trong mùa hè nóng bức: “Còn muốn nhảy bao lâu nữa?”
Thái dương Thành Hòa giật giật, cậu vô thức nhéo ấn đường, mu bàn tay lau đi một lớp mồ hôi nóng rịn ra trên trán, giọng điệu đầy kiên quyết: "Mặc vào."
Trình Hâm thoáng giật mình: "Em không lạnh sao?"
Thành Hoà lắc đầu, trên người cậu còn một chiếc áo dài tay nên không lạnh.
“Ồ.” Trình Hâm mím môi, ngoan ngoãn đưa tay ra mặc áo khoác của cậu vào.
Trong lòng lại càng cảm thấy người em trai trước mặt này cứ như một người anh trai vậy.
Sân khấu chợt tối om, khán giả cũng trở nên yên tĩnh.
Vài giây sau, giữa sân khấu lóe lên một luồng ánh sáng màu tím, Trình Nam theo ánh sáng đó bước lên sân khấu.
"A! Nam Nam!"
"Ôi chúa ơi! Trang phục và cách trang điểm của anh ấy khiến tôi chết mất!!"
"Là “Thích” à?"
"Đoạn đệm này là “Thích” đó!"
"Tôi vừa nghe một chị trong nhóm nói rằng Tuấn Tuấn cũng tới đây! Không phải là bọn họ sẽ hát song ca chứ?"
"Ôi mẹ ơi, chết mất!"
Thích là bài hát do chính Trình Nam tự hoàn thành từ khâu sáng tác, soạn nhạc, viết lời cho đến thu âm.
Cậu dùng bài hát này để thổ lộ tình yêu của mình với Thành Tuấn.
Hầu hết những người hâm mộ đã theo dõi họ lâu nay đều biết, lời bài hát này của Trình Nam kể lại về quá trình quen biết, đồng hành của cậu và Thành Tuấn.
Từ việc phát hiện ra mình thích cậu ấy cho đến nội tâm bất đắc dĩ và nỗi đau đớn không muốn buông tha, tất cả đều được cậu viết lại vào trong bài hát của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...