"Cháu chào dì."
Trình Nam học theo răm rắp, bắt chước chị gái chào một câu bằng tiếng Trung nhưng theo cách nói của người Nhật.
Giang Linh vội vàng tạo cảm giác tồn tại, bà ấy kéo Thành Tuấn đứng cùng bố ở bên cạnh qua, vui vẻ giới thiệu cho hai người Trình Nam: "Dì là dì Giang, là bạn thân của bố mẹ hai cháu.
Đây là con trai lớn của dì - Thành Tuấn.
Thằng bé cũng gần bằng tuổi Nam Nam, sau này hai đứa có thể chơi với nhau."
"Xin chào." Thành Tuấn cười híp mắt lại.
Trình Nam dại ra, cậu bé tò mò nhìn hai mẹ con nhà họ Thành, rồi gọi lớn: “おさん.
(Chị ới.)”
“ですか? (Cái gì?)”
Trình Hâm nằm ngoài trong lồng ngực bố, tựa đầu lên vai ông, đong đưa hai cái chân ngắn, nom rất hưởng thụ.
“らのがよくかりません.
(Em không hiểu họ nói gì hết.)”
Trình Nam rũ vai, cúi đầu đi đến chỗ bố và Trình Hâm.
Hai mẹ con nhà họ Thành cũng không hiểu cậu bé nói gì, thoáng chốc tất cả mọi người đều không rõ ý của đối phương.
"へっぽこ.
(Ngu ngốc.)"
Từ bé, Trình Hâm đã học đồng thời cả ba thứ tiếng là Anh, Trung, Nhật nên giao tiếp hàng ngày không phải là vấn đề với cô bé.
Mà Trình Nam, bởi vì còn nhỏ quá nên không biết nhiều từ lắm.
Cậu bé có thể hiểu được những từ đơn giản, thế nhưng nếu đối phương nói một câu dài hoặc nhanh thì cậu bé lập tức bó tay.
"Nói tiếng Trung!" Trình Hâm nhảy xuống khỏi người bố, gõ đầu em trai cái cốc.
Sau đó cô bé đi đến chỗ hai mẹ con nhà họ Thành, hai tay chắp trước ngực, hơi khom lưng, khiêm tốn nói: "Cháu chào dì, chào em trai, chào chú.
Cháu là Trình Hâm, tiếng Trung của em trai cháu không tốt lắm, xin mọi người thứ lỗi."
Vợ chồng nhà họ Thành lập tức yêu mến cô bé hơn.
Giang Linh sờ đầu Trình Hâm: "Tâm Tâm ngoan quá."
Trình Hâm lâm thời trở thành phiên dịch song ngữ Trung - Nhật đặc biệt cho em trai, tuy vậy cô bé lại có hứng thú với cái bụng của Giang Linh hơn.
Luvevaland chấm co.
Cô bé nghiêng đầu tò mò nhìn Giang Linh, rồi lại nhìn mẹ mình, trong lòng thầm nghĩ tại sao bụng của dì này lại to như vậy.
Giang Linh nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Trình Hâm, bà ấy cười giải thích: "Trong bụng dì có em bé nên mới to như vậy."
"À." Trình Hâm hiểu ra: "なるほど.
(Thì ra là vậy.)"
Giang Linh càng nhìn càng thích Trình Hâm: "Cháu có muốn sờ thử không?"
Tiếng Trung của Trình Hâm cũng có giới hạn, cô bé nói bằng khẩu âm không chính thống: "Có thể chứ?"
Giang Linh gật đầu: "Đương nhiên là có thể rồi." Bà ấy kéo tay Trình Hâm đặt lên bụng mình.
Bụng Giang Linh bỗng nhô lên, Trình Hâm sợ hãi vội rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Giang Linh bị Trình Hâm chọc cười, bà ấy kiên nhẫn giải thích: "Tâm Tâm không cần sợ, em bé thích cháu, em gái đang chào hỏi với Tâm Tâm đó."
Trình Hâm im lặng vài giây, sau đó tay cô bé lại sờ lên bụng Giang Linh, vuốt ve cách lớp áo, vài giây sau nói bằng giọng chắc nịch: "Là em trai."
Không ai biết tại sao lúc đó Trình Hâm lại chắc chắn đứa bé trong bụng Giang Linh là con trai như vậy.
Giang Linh sờ bụng mình, bà ấy vui vẻ nói: "Là em gái đó."
Trình Hâm bĩu môi, cô bé nghĩ thầm, kỳ lạ quá, rõ ràng trong bụng dì chính là em trai.
Đây là lần gặp đầu tiên của Trình Hâm với Thành Hòa chưa chào đời.
-
Về đến nhà, vợ chồng nhà họ Trình đã đặc biệt trang trí lại phòng ngủ nhằm đón cặp trai gái về.
Luvevaland chấm co.
Bọn họ trang hoàng lại phòng ngủ theo sở thích của hai chị em, còn trang trí mỗi góc trong nhà, chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Trong vườn hoa, Thành Tuấn vô cùng tò mò với cậu bạn nhỏ đáng yêu không biết nói tiếng Trung này, cậu ấy đi theo sát phía sau Trình Nam, không rời một giây.
"Tại sao cậu lại đi theo tớ?"
Thành Tuấn nghe hiểu câu này, cậu ấy mở to mắt đứng trước mặt Trình Nam, mặt bỗng đỏ lên, cậu bé dùng tiếng Anh xấu hổ nói: "Cậu có thể gả cho tớ không?"
"なんですか? (Gì cơ?)"
"Cậu có thể gả cho tớ không, làm vợ của tớ?" Thành Tuấn nói xong thì thẹn thùng bụm mặt.
Trình Nam mở to mắt, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được, cậu bé chạy đến chỗ bố mẹ, nhào vào lòng mẹ ngắm nghía ô tô mô hình trong tay.
Trình Bội Nghi sờ lỗ tai của cậu, bà cúi đầu dịu dàng hỏi: "どうしてとばないですか? (Sao con không đi chơi với anh Tuấn Tuấn?)"
Trình Nam nhíu mày, cậu bé ngửa đầu nhìn mẹ, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Anh Tuấn Tuấn hỏi con có thể gả làm vợ anh ấy không ạ." Một câu bằng tiếng Trung này dọa mọi người ngạc nhiên đến ngây người.
Mấy người lớn liếc nhìn nhau, Trình Bội Nghi bật cười trước tiên, bà véo mũi Trình Nam: "Con và Tuấn Tuấn đều là con trai, con gái mới làm vợ người khác được."
"Vâng." Trình Nam cái hiểu cái không, cậu bé chạy ra vườn hoa tìm Thành Tuấn, tiếp tục nói bằng tiếng Anh: "Mẹ tớ nói chúng ta đều là con trai, tớ không thể làm vợ cậu được."
"À..." Thành Tuấn vỗ trán mình, bỗng hiểu ra.
Nghĩ mình không có vợ, Thành Tuấn càng nghĩ càng đau lòng, bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, như thể sắp chảy xuống.
"Cậu đừng khóc."
Trình Nam ngồi xổm xuống trước mặt cậu Thành Tuấn, nâng mặt cậu ấy lên, Luvevaland chấm co, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho bé trai.
Thành Tuấn nức nở, bi thương hỏi: "Không thể làm vợ, vậy cậu có thể làm chồng tớ không?"
Trình Nam ngồi xổm xuống trước mặt Thành Tuấn, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như mẹ chưa nói như vậy không được.
Vì thế cậu bé đồng ý.
"Vậy được rồi."
Trình Nam chưa đến ba tuổi không muốn để lần đầu gặp nhau mà em trai này lại khóc, vậy nên cậu bé bán mình cho Thành Tuấn mới quen chưa được mười tiếng.
Trình Nam không biết rằng, từ lúc đó vận mệnh của bọn họ đã bị trói chặt một chỗ với nhau.
"Wow chồng luôn cơ đấy, không ngờ con trai anh lại dũng cảm như vậy! Ấy thế mà lại biết tìm vợ cho mình." Giang Linh ngồi trên ghế ôm Trình Hâm rất vui vẻ, bà ấy vỗ chồng mình rồi nói.
Genkawa Yoshiba đang chuẩn bị nướng đồ ăn, ông nói: "Mẹ nào con nấy."
"Hừ." Giang Linh liếc ông, tiếp tục dịu dàng ôm Trình Hâm đáng yêu trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...