Vòng Eo Mềm Mại





Trình Nam: [Vậy tối nay có dẫn em ấy đi ra ngoài không?]

Trình Hâm khựng lại, đôi mắt xinh đep nhìn mặt biển yên tĩnh mấy giây: [Ờm...!Không đưa em ấy đi, liệu em ấy có nói với bố mẹ không?]

Trình Nam: [Chắc có!]

[Vậy em hỏi thử Tuấn Tuấn xem có muốn dẫn em ấy đi không?]

Trình Nam: [Được.]

Thành Hòa ở bên cạnh không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, cậu bỗng nhiên buồn bã hỏi: "Buổi tối mọi người định ra ngoài chơi à?"

Cậu bĩu môi, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Trình Hâm.

Thành Hòa dùng đôi mắt chim ưng đánh giá biểu cảm trên mặt cô, híp mắt lại.

Trình Hâm vội vàng tắt màn hình điện thoại, nhíu mày, chột dạ né tránh ánh mắt của cậu: "Em đừng nói linh tinh!"

Thành Hòa liếc Trình Hâm, miệng mím chặt, đôi mắt cậu dần dần đỏ bừng, bày ra dáng vẻ tủi thân đáng thương không ai cần, cậu yếu đuối hỏi: "Nhưng em rõ ràng nhìn thấy chị nói với Trình Nam là buổi tối chị ra ngoài chơi! Chị còn định không đưa em theo cùng!"


"À...!Ờm...!Cái này..." Trình Hâm hít một hơi rồi bỗng nghiêng đầu nhìn cậu, suy đoán thông qua vẻ mặt của cậu: "Em giả vờ say sóng đúng không?"

"Chị chuyển đề tài quá gượng gạo rồi đấy!" Thành Hòa lay cánh tay của Trình Hâm, cậu tiếp tục nhắm mắt dựa vào vai cô, giọng mềm yếu: "Em mặc kệ, tối nay em cũng muốn đi! Dì Trình nói chị đi đâu, em cũng phải đi đó!"

Trình Hâm bất lực trợn mắt, u oán nói: "Nhưng em cũng không biết bọn chị đi làm gì, em vẫn muốn đi cùng à?"

Khi Thành Hòa nói tiếng Quảng Đông thì có vẻ rất uể oải, cậu kéo dài giọng nói: "Em- Mặc- Kệ! Chị đi đâu, em đi đó! Chị đừng nghĩ bỏ em lại!"

Trình Hâm bĩu môi, sờ trán cậu, véo chóp mũi cao ngất của cậu, thản nhiên nói: "Được rồi được rồi, dẫn em đi theo cùng là được chứ gì.

Vậy em phải hứa với chị buổi tối không được chạy lung tung, nhất định phải đi theo sát bọn chị, bằng không có đi lạc, chị cũng không đi tìm em đâu."

"Vâng! Tâm Tâm nói gì em đều nghe cả!" Thành Hòa vui vẻ khoác vai Trình Hâm, cậu vừa lòng rồi thì lại tựa vào vai cô.

Trình Hâm hít một hơi, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trình Nam: [A Hòa cũng đi.]

Trình Nam: [Chị nói với em ấy à?]

[Không có! Chị đâu có ngốc, vừa rồi không cẩn thận để em ấy nhìn thấy tin nhắn của em và chị, em ấy ồn ào muốn đi.]

Trình Nam: [Khóc thét, vậy chị dẫn cậu ấy đi.]

[Tại sao lại là chị?]

Trình Nam: [Người là chị đưa đến, đương nhiên chị phải quản.]

[Cút đi!]

Trình Nam: [Không~]

Đi đường thủy từ Thượng Hải đến Hồng Kông rất nhanh, nhưng không biết tại sao hôm nay đi lại chậm hơn rất nhiều, lúc bọn họ đến Hồng Kông, Thành Tuấn đã đứng chờ ở cảng một lúc lâu.

"Chị! Chị! A Hòa! Ở đây." Thành Tuấn nhảy dựng lên giống như ếch vậy, cậu ấy hưng phấn vẫy hai tay chào hỏi hai người.

Hôm nay, cậu ấy mặc quần dài màu đen, áo sơ mi đen ngắn tay bên trong, bên ngoài là áo khoác màu trắng, chân đi đôi giày vải, trang phục đơn giản, thoải mái.

Trình Hâm cười hì hì, để vali xuống, vội vàng chạy đến: "Tuấn Tuấn!"

Thành Tuấn vững vàng đón được cô: "Chị."

Trình Hâm cười rất tươi, vỗ bả vai Thành Tuấn: "Em lại cao hơn rồi."


"Vâng." Thành Tuấn sờ chóp mũi, ngượng ngùng mỉm cười: "Có cao hơn một chút."

Trong bốn chị em bọn họ, không ai thấp cả.

Thành Hòa mới mười hai tuổi đã cao một mét tám, mà kể từ khi Trình Nam và Thành Tuấn lên cấp hai, hai người lớn nhanh như ăn linh đan vậy, bây giờ đã cao một mét tám mươi tám, đến cả Trình Hâm là cô gái duy nhất cũng cao hơn một mét bảy.

Bốn chị em bọn họ đứng cùng nhau tạo thành một khung cảnh rất đẹp, trai xinh gái đẹp.

Thành Hòa không hề vui khi nhìn thấy anh trai, nhất là khi cậu thấy Trình Hâm chạy tới chỗ Thành Tuấn, vẻ mặt cậu lập tức tối sầm lại.

"Anh đừng có ôm!" Thành Hòa bình tĩnh tách Trình Hâm và Thành Tuấn ra rồi che chắn cô ở phía sau, mình thì đứng giữa hai người họ.

Đôi mắt đen láy của cậu lạnh như băng, bạc tình nói với anh trai mình: "Anh không được ôm Tâm Tâm."

Thành Tuấn nhéo gò má không ít thịt của em trai: "Được, không ôm thì không ôm, vậy anh ôm A Hòa là được."

Cậu ấy nói rồi ôm chầm lấy em trai mình.

Thành Hoà rất không quen tiếp xúc thân mật với người khác bên ngoài ngoại trừ với Trình Hâm, nên cố gắng giãy dụa thoát khỏi cái ôm của cậu ấy.

Thành Hòa xoay người, nhíu mày nhìn ra phương xa, trong miệng lẩm bẩm: "Em cũng không cần anh ôm."

Trình Hâm kéo tay Thành Hòa, xoa lòng bàn tay của cậu, lúc này biểu cảm của cậu mới dễ nhìn hơn một chút.

Trình Hâm nhìn phía sau Thành Tuấn, không thấy bóng dáng em trai mình, cô hỏi: "Nam Nam đâu? Sao em ấy không đến?"

"Cậu ấy đã đến hiện trường rồi." Thành Tuấn kéo vali giúp bọn họ, nói:
"Chúng ta về nhà trước, thu dọn rồi đi thẳng đến đó."


"Được."

Trong xe, Thành Hòa ôm nửa cánh tay của Trình Hâm, cậu nhắm mắt tựa vào vai cô, nhỏ tiếng nói: "Gọi điện thoại." Cậu không quên nhắc Trình Hâm gọi điện về cho gia đình.

Trình Hâm nhíu mày nhìn cậu: "Em giống như bà mẹ già vậy!"

Thành Hòa liếc cô, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, vậy mà lại sống như ông già hơn bốn mươi tuổi vậy.

Mặc dù Trình Hâm rất ghét bỏ, nhưng vẫn làm theo.

Vì thế cô lại nghe những lời 'yêu thương dặn dò' của bố mẹ qua điện thoại mấy phút nữa.

"A Hòa, em sao vậy?" Thành Tuấn quay đầu hỏi Thành Hòa.

Cậu phớt lờ không để ý đến Thành Tuấn, cậu ấy lại nhìn Trình Hâm: "Sao em ấy lại buồn bã ỉu xìu thế?"

Trình Hâm khua tay về phía hoàng hôn bên ngoài cửa xe, ung dung nói: "Em ấy là em trai em, chẳng lẽ em quên em ấy có tật xấu là say sóng sao?"

Thành Tuấn chợt hiểu ra: "Đúng vậy, A Hòa bị say tàu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui