1
Tôi nghi ngờ bạn trai mình ngoại tình.
Tôi phát hiện anh ta thường xuyên lảng tránh tôi khi nhận được tin nhắn Wechat, và càng ngày càng trở nên thất thần khi ở trước mặt tôi.
Chịu đựng được một khoảng thời gian, tôi quyết định ngả bài với anh ta, nói chia tay.
Bạn trai khóc lóc thảm thiết, thề thốt bản thân không làm gì có lỗi với tôi.
Chung quy tôi đã từng có khoảng thời gian và những ký ức tốt đẹp khi ở bên anh ta, nên tôi mềm lòng, tin lời anh ta nói.
Những ngày sau đó, bạn trai đã đối xử vô cùng ân cần với tôi, dần dần tôi đã nghĩ tất cả mọi chuyện là do tôi mẫn cảm và đa nghi.
Tôi và bạn trai Hứa Hạo biết nhau qua Weibo.
Tài khoản Weibo cá nhân của tôi có mấy ngàn người hâm mộ, thường dùng để chia sẻ công việc, cũng thỉnh thoảng dùng để đăng ảnh selfie và cuộc sống hàng ngày.
Ngay từ đầu, không biết Hứa Hạo để ý tôi ở điểm nào, tôi cũng đã quên anh ta xuất hiện từ khi nào, qua thời gian dài tương tác, tôi bất giác đã quen với tài khoản đó.
Anh sẽ like và để lại bình luận trên mỗi bài đăng weibo của tôi, thỉnh thoảng khi thấy những bình luận vô duyên, anh sẽ mắng người ta giúp tôi.
Dần dần, anh trở thành top 1 fan weibo của tôi.
Mọi chuyện cứ như thế suốt hai năm, đột nhiên một ngày anh ta gửi tin nhắn cho tôi, bảo là muốn add wechat của tôi.
Tôi đã đợi những lời đó rất lâu, vô cùng vui vẻ cho anh ta số Wechat.
Sau đó chúng tôi thuận nước đẩy thuyền, chính thức ở bên nhau.
Anh ta khá đẹp trai, nhưng trong khoảng thời gian nửa năm bên nhau hàng ngày, tôi nhận ra anh ta thực sự rất khác so với những gì tôi tưởng tượng.
Mà cũng không quá giống với anh của trước đây, khi chúng tôi tiếp xúc qua mạng.
Mà từ đó anh ta cũng chưa từng dùng acc Weibo kia.
Anh ta nói, anh ta quên mật khẩu.
Tôi có chút mất mát, nhưng cũng không nói thêm gì.
Chỉ là thi thoảng tôi sẽ rất nhớ những ngày sau khi mình đăng bài xong, thì chờ đợi anh online.
2
Sau khi làm hòa với Hứa Hạo, anh ta vì muốn làm dịu mối qua hệ của chúng tôi, nên đã sắp xếp một kỳ nghỉ, đưa tôi đến tham gia buổi tụ hội của anh ta với bạn bè.
Tôi không phải người năng động, rất ít khi gặp mặt bạn bè của anh ta, tôi chỉ biết một vài người trong số họ.
Hứa Hạo có gia cảnh giàu có, bạn bè của anh ta cũng đều là người đẹp trai và giàu có, cũng có vài cô gái rất có cá tính.
Đích đến là một căn biệt thự trên núi của một người bạn nào đó của anh ta.
Tối hôm qua tôi ngủ rất muộn, hôm nay lại phải khởi hành từ rất sớm, nên tôi cứ ngáp liên tục, trước khi mọi người đến đông đủ, tôi đã ngủ quên ở trong xe.
Sau khi xe bắt đầu chạy, tôi vẫn chưa tỉnh.
Tôi ngủ ở phía sau xe, mọi người ở trong xe cũng rất ân cần, không ai nói chuyện quá to.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi ngửi được một mùi hương dễ chịu trên người người khác, là mùi thì là biển* nhàn nhạt, hương vị sạch sẽ tươi mát tràn vào khoang mũi.
(Thì là biển – sea fennel tên khoa học Crithmum maritimum extract)
Hứa Hạo đổi nước hoa mới à?
Anh ta luôn phô trương, thích những mùi hương khoe được sự nam tính.
Nhưng tôi thích nhất là mùi nước hoa hôm nay.
Nên tôi sát lại gần anh thêm một chút, gối đầu lên vai anh để ngủ.
Xe đi vào đường núi nên hơi xóc, tôi bám lấy anh, thậm chí còn ôm anh.
Bình thường tôi sẽ không gần gũi với Hứa Hạo như vậy, anh biểu hiện cũng rất tự nhiên, vòng cánh tay qua ôm lấy tôi, để tôi bớt rung lắc.
“Sắp đến chưa?” Tôi mơ mơ màng màng hỏi Hứa Hạo.
Hình như anh đang nhìn đồng hồ, sau đó dịu dàng trả lời tôi: “Hơn mười phút nữa, ngủ thêm một chút nữa đi.”
“Um……”
Sau vài giây, tôi đột nhiên mở mắt ra.
Vì tôi chợt nhận ra, giọng nói này, không phải là Hứa Hạo!
Tôi tỉnh táo trong nháy mắt, ngồi thẳng dậy.
Sau đó tôi nhìn người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, đúng lúc này xe đi cán qua một cục đá, trong xe lại xóc nảy, tôi lại bổ nhào vào trong lòng anh ấy.
Mùi thì là biển tôi ngửi suốt quãng đưỡng vừa rồi lại lần nữa tràn vào khoang mũi.
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai không tì vết của người đó, mặt tôi đỏ bừng.
Mà cả người tôi đang đè lên người anh ấy!
Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt, anh vẫn chẳng hề nhúc nhích, nhìn tôi.
Tôi vội vàng tránh đi, tay không cẩn thận lại ấn lên đùi anh, nơi đó cực ấm, cực nóng, còn…….
Tay tôi cũng cảm thấy nóng đến bùng cháy y như khuôn mặt!
“Anh…… anh là ai?” Tôi ngập ngừng mất nửa ngày, mới nói xong được một câu.
Ánh mắt anh mang theo chút tủi thân, anh nói: “Chị ngủ với em hơn một nửa quãng đường, bây giờ mới hỏi em là ai?”
Mọi người trong xe đều cười phá lên.
Tay tôi áp lên mặt, xấu hổ, cố ngồi ngay ngắn.
Trong xe có năm người, ba người ngồi phía sau, 2 người ngồi phía trước gồm cả lái xe.
Tôi chỉ biết Tiểu Nhiễm ngồi ở ghế phụ, cô ấy bảo tôi, xe này không đủ chỗ, nên Hứa Hạo ngồi ở xe sau.
Tôi “ò” một tiếng rồi thôi, trong lòng lại có chút oán trách anh ta.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Mặc kệ chị ở một mình, vậy mà cậu ta cũng thấy yên tâm cho được.”
Tôi cảm thấy lời anh ấy có chút thảo mai.
Nhưng tốt xấu gì thì Hứa Hạo cũng là bạn trai tôi, nên tôi cũng nói đỡ cho anh ta.
Vậy nên tôi xua tay nói: “Không sao, anh ấy biết tôi không quan tâm đến mấy chuyện như này.”
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm, cũng không nói thêm gì nữa.
3
Mãi một lúc lâu sau, chúng tôi mới đến đích.
Tôi nhanh chóng xuống xe, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ, khuôn mặt đỏ bừng cũng dần hạ nhiệt.
Chiếc xe đi theo phía sau cũng đã dừng lại.
Tôi thấy Hứa Hạo xuống xe trước, sau đó ân cần săn sóc giữ cửa xe, đợi cô gái bên trong xuống xe.
Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, chân rất dài, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt cô ta va vào ánh mắt tôi.
Tôi cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt của cô ta.
Nhưng cô ta nhanh chóng quay mặt đi, quay về phía Hứa Hạo cười thật tươi.
Hứa Hạo thấy tôi, thì bỏ cô ta lại, rồi bước nhanh về phía tôi: “Bảo bối*, em tỉnh ngủ rồi à?”
(Bảo bối: vật quý giá cần được trân trọng, giữ gìn. – từ điển tiếng Việt)
Người đàn ông bị tôi dựa vào suốt cả quãng đường đi ngang qua tôi, một lần nữa tôi lại ngửi thấy mùi thì là biển tươi mát tự nhiên.
Người ấy vừa nói chuyện vừa tiến về phía trước, tôi nhìn bóng dáng anh quên luôn việc đáp lại Hứa Hạo.
Hứa Hạo có chút không vui, quơ quơ bàn tay trước mắt tôi: “Nhìn gì đấy?”
Tôi lập tức hoàn hồn, tôi không nói gì, sau đó đi theo bọn họ vào biệt thự.
Lần tụ tập này có đến 7, 8 người, nam thừa nữ thiếu, khi tôi đi tham quan phòng với Tiểu Nhiễm, Hứa Hạo đến bảo tôi chia phòng xong rồi, tôi và anh ta cũng phòng.
Tôi không quá tình nguyện, trong lòng tôi hiểu rõ, nếu đêm nay ở cùng Hứa Hạo, anh ta nhất định sẽ đưa ra yêu cầu làm chuyện đó.
Nửa năm tôi và hắn ở bên nhau, đến cả chuyện hôn nhau tôi còn kháng cự, chứ đừng nói đến chuyện chung chăn chung gối.
Nhưng căn biệt thự không có quá nhiều phòng, Tiểu Nhiễm cũng có bạn trai, không tiện ở cùng tôi, nến tôi không muốn ở cùng phòng với Hứa Hạo, thì sẽ phải ở cùng với Tần Thi Kỳ.
Tần Thi Kỳ chính là cô gái vừa rồi có thái độ thù địch với tôi.
Nghĩ một lát, tôi cảm thấy thà ở cùng Hứa Hạo còn hơn, không cho anh ta chạm vào tôi là được.
4
Có thể ngâm mình trong suối nước nóng ở sân sau, buổi chiều, tôi và Tiểu Nhiễm đã ngâm mình trong suối nước nóng rất lâu, đợi sau khi ánh nắng ấm áp của mặt trời dần tắt, tôi mặc áo choàng tắm quay lại phòng.
Tôi có uống một ít rượu vang đỏ, nên bước đi có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu cũng hơi choáng.
Hứa Hạo không ở trong phòng.
Vừa rồi khi đi ngang qua tầng dưới, trong đám con trai cũng không nhìn thấy anh ta.
Tôi bực bội trong lòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Tần Thi Kỳ.
Khi đứng ở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều, không hề kiềm chế của người phụ nữ.
Rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng Hứa Hạo nhắc nhở: “Bà cô nhỏ của tôi ơi! Em rên nhỏ chút!”
Quả nhiên tôi đoán không sai.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi chính xác đến đáng sợ.
Tôi đứng ngoài cửa, cách họ một bức tường, tâm trạng rất phức tạp.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra trên người mình, nhất thời, tôi cũng không biết mình có nên xông vào “Bắt gian” hay không.
Dù tôi không yêu Hứa Hạo quá nhiều, nhưng tốt xấu gì thì anh ta cũng là bạn trai trên danh nghĩa của tôi.
Bị anh ta phản bội, lại còn bị người phụ nữ biết mình là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác khiêu khích, tóm lại cục tức này tôi nuốt không trôi.
Âm thanh quan hệ mãnh liệt khó nghe lại lần nữa chui vào tai tôi, sự do dự cuối cùng ở trong lòng tôi đã biến mất, trong lòng chỉ còn lại cảm giác ghê tởm và tức giận, chỉ cần chạm vào là phát nổ, tôi đưa tay chuẩn bị đập cửa.
Nhưng đột nhiên có một bàn tay to lớn xuất hiện, nắm lấy tay tôi, ngăn cản hành động tiếp theo của tôi.
Tôi quay đầu lại, bất ngờ khi thấy đó là người đàn ông đã khiến tôi đỏ mặt suốt cả quãng đường.
Từ chỗ Tiểu Nhiễm, tôi đã nghe được tên anh ——
Hàn Mạc.
5
Mà cũng cũng lúc đó, tiếng của hai người ở trong phòng càng lúc càng nhanh hơn, không lâu sau thì dần yên lặng.
Rõ ràng là họ xong việc rồi.
Tôi thử cử động, nhưng không thể thoát được khỏi tay của Hàn Mạc, tôi lạnh lùng hỏi anh: “Sao? Bao che cho anh em tốt hả?”
Hàn Mạc rất nghiêm túc, nhìn tôi: “Nó ngoại tình, chị đau lòng à?”
Tôi không cần anh quan tâm đến cảm xúc của tôi, cũng không muốn anh nghĩ chuyện này đả kích tôi, lập tức phủ nhận với vẻ khinh thường: “Vì sao tôi phải đau lòng?”
“Vậy là, tức giận à?”
Tôi không đáp, cố dùng sức nhiều hơn để đẩy anh ra.
Anh nhìn thấy phản ứng của tôi, thì hiểu hết, nhưng lại không nói gì.
Khi tôi vùng vẫy, anh lại nắm lấy cổ tay còn lại của tôi, ép tôi dựa vào cánh cửa sau lưng.
Tôi và anh đứng đấy, chỉ cần hơi động là người ở bên trong cũng sẽ nghe được.
Nên Hàn Mạc hạ giọng xuống thật nhỏ, cúi đầu, khi anh nói, khoảng cách của chúng tôi rất gần.
Ở quá gần với một người xa lạ khiến tôi có chút mất tự nhiên, nhưng kỳ lạ là tôi không hề kháng cự anh.
Hứa Hạo và Tần Thi Kỳ vẫn còn ở bên trong nói lời âu yếu sau khi xong việc, có lẽ là vì nội dung cuộc trò chuyện của họ ở phía sau cánh cửa, hoặc có lẽ là vì cảm giác áp bách* của Hàn Mạc mang đến.
(Áp chế bức bách, dùng quyền lực hoặc thế lực cưỡng chế người khác phục tùng. – Wiktionary tiếng Việt)
Mà tim tôi lúc này đập nhanh như sét đánh, khuôn mặt vô dụng dần chuyển đỏ.
6
Vào chiều tà, bên trong biệt thự tỏa ra một mùi gỗ trầm, phía sau Hàn Mạc, ánh mặt trời xuyên qua nhứng tán lá, giống như những miếng vàng.
Không hiểu vì sao, sự tức giận trong lòng tôi bỗng tan thành mấy khói.
“Vậy chị định làm gì? Bây giờ xông vào đó, bắt gian ngay tại giường, sau đó chia tay với Hứa Hạo, rồi một thân một mình rời khỏi đây?” Hàn Mạc giữ dáng vẻ tự nhiên, hỏi tôi.
Tôi cười lạnh: “Loại rác rưởi như này, không mang đi phân loại mà còn phải giữ lại để ăn tết chắc?”
Anh cong môi cười, nhìn tôi một lát, rồi đột nhiên nói: “Như này là em an tâm rồi.”
Lời này khiến tôi như lọt vào trong sương mù, nhưng tôi nghe ra, anh không hề bao che Hứa Hạo.
Tôi quay đầu nhìn tay anh, hơi ấm từ tay anh không ngừng truyền đến làn da tôi.
Trái tim tôi lại nhảy lên vài nhịp, có hơi nôn nóng nói: “Anh buông tôi ra trước đi.”
“Chị ơi.” Hàn Mạc gọi tôi lại.
Tôi giống như bị điểm huyệt, đột nhiên không động đậy nổi.
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của anh, trong đầu tôi giống như đang vang lên hồi chuông cảnh báo, cảnh báo tôi sắp gặp phải sự cám dỗ không thể cưỡng lại.
Hàn Mạc ghé sát vào tai tôi nói: “Em có thể dạy chị cách trả thù nó tốt hơn.”
Tầm mắt của tôi rơi thẳng trên môi anh, nhìn bờ môi mỏng kia khẽ mở, nói ngắn gọn một vài câu.
Tôi nghĩ chắc anh là một tên nam yêu tinh đến để náo loạn trái tim người phàm.
Có lẽ là rượu cho thêm lòng can đảm, cũng có lẽ là do tôi quá muốn trả thù Hứa Hạo.
Hoặc là vì…… bị sự xinh đẹp trước mặt mê hoặc.
Tôi không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý mất rồi.
Hàn Mạc bế tôi lên, đi về căn phòng nằm ở cuối hành lang của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...