Có điều hắn biết, có đồng ý rời đi hay không không còn là do Lâm nữa, mà do hệ thống quyết định, bởi vậy ngoại trừ cảm khái ra hắn cũng không thể làm gì.
Sau khi quan sát bảng số liệu xong, cảm khái trong lòng cũng xong, Lâm mới bắt đầu quay người lại, bước từng bước chân kiên định ra khỏi rừng.
Nơi này hầu như xem như là khu vực cố định của riêng hắn rồi, mỗi lần hắn tu luyện đều là nơi này.
Mỗi một bước bước ra của Lâm, khoảng cách đều cách nhau gần mười mét, tốc độ rất nhanh như là một thân ảnh chợt thuấn di vậy.
Chớp mắt mười mét, phiêu dật tiêu sái, nếu đây cở cổ đại, Lâm mà mặc vào một bộ cổ trang, áo bào trắng, đầu đội bạch quang, hông đeo bạch kiếm,.
Thì không khác gì một vị kiếm tiên cả, hơn nữa dung mạo của hắn cũng rất đẹp trai, làn da trắng nõn như da em bé.
Thậm chí bởi vì trong cơ thể Lâm có Chân Khí đang lưu chuyển, cho nên nếu nhìn kỹ làn da hắn ẩn ẩn lóe lên chút bạch quang mơ hồ.
Nếu như là ban đâm thì sẽ lờ mờ phát ra chút ánh sáng đi, đây là bởi vì Lâm không khống chế được Chân Khí tạo ra tác dụng phụ.
Nếu hắn có thể khống chế được Chân Khí, thì bạch quang sẽ nội liễm hoặc hiện ra tùy hắn muốn.
Nhưng hiện tại Lâm không làm được, cho nên mỗi khi Chân Khí tự động vận chuyển.
Thì làn da của Lâm sẽ tự động phát sáng, còn loại tốc độ kia, thì đây là một kỹ xảo gần đây Lâm làm ra được.
Vận dụng sức mạnh bàn chân, tụ lực vào lòng bàn chân sau đó đạp lên mặt đất, sẽ làm cho tốc độ của hắn nhanh hơn chạy bộ nhiều.
Hơn nữa vì vận dụng sức mạnh ít, làm cho thể lực tiêu tốn hầu như không cần tính luôn, nếu ở thế giới võ hiệp, kỹ xảo này có thể xem như một loại sơ cấp thân pháp đi.
Hơn nữa mỗi lần Lâm vận dụng loại kỹ xảo này, thì hắn có thể cảm giác được, trong đan điền của hắn, đoàn Chân Khí kia sẽ đi theo chuyển động.
Mặc dù bình thường cho dù không làm gì, thì đoàn Chân Khí này cũng sẽ tự động vận chuyển lấy, nhưng khi Lâm dùng ra loại kỹ xảo này, thì tốc độ vận chuyển nhanh hơn một chút.
Lâm nhiều lần thử, hắn có cảm giác, chỉ cần cho hắn thời gian, thì hắn hoàn toàn có thể sáng tạo thành công một môn hàng thật giá thật võ công thân pháp đi ra.
Khi nào hắn có thể sáng tạo ra được kỹ xảo, mà có thể điều động được Chân Khí trong cơ thể một cách tự do, thì lúc đó là ngày mà võ công thân pháp của hắn hoàn thiện.
Lâm có thể cảm giác được, một khi hắn thực sáng tạo ra một bộ thân pháp mà có thể điều động được Chân Khí, thì lúc đó tốc độ của hắn sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
...
Tới khi Lâm đến bến cảng, thì lúc này tất cả đều đã chuẩn bị xong, mười lăm chiếc Ngân Hà Phó Hạm, trước đó từ mười hai chiếc lại gia tăng thêm ba chiếc.
Cũng bởi vì thời gian này quá gấp, nhân lực không đủ, vật lực cũng có chút thiếu thốn.
Cho nên đại bản doanh chỉ chế tạo thêm được ba chiếc Ngân Hà phó hạm thôi, xem như tốc độ rất nhanh.
Nhưng ở nơi này chỉ xuất hiện mười chiếc mà thôi, năm chiếc này Lâm đã cho bọn họ xuất phát trước rồi.
Hơn nữa còn là bí mật hành động trước, bọn hắn sẽ tới ngay địa điểm mà Lâm cùng hải quân giao thú ẩn núp chờ đợi thời cơ.
Dù sao át chủ bài phải tới phút quan trọng mới được lộ diện a, có điều bởi vì số lượng chiến hạm hiện tại không nhiều lắm.
Cho nên người có thể đi theo cũng không nhiều, tính cả mười lăm chiếc Ngân Hà Phó Hạm, thì nhân số xuất phát lần này chỉ hơn hai ngàn người một chút thôi.
Lần này Lâm chia chiến trường ra làm hai trận doanh, trận thứ nhất đó là giao chiến trên biển.
Bởi vì nhân số cùng số lượng chiến thuyền Lâm so với hải quân có thua thiệt rất lớn, cho nên Lâm dự định trận thứ nhất đánh nhanh chạy nhanh.
Sẽ không triền đấu cùng hải quân, tốt nhất vừa tới tập kích cho hải quân tổn thất chút binh lực hoặc chiến hạm thì ổn rồi.
Còn lại quan trọng vẫn là trận thứ hai, trận thứ hai địa điểm thì là giao chiến trên Đảo Cá Voi, đây là Lâm sau nhiều lần cân nhắc, cùng các cán bộ bàn bạc rồi cho ra quyết định.
Lâm dù tự tin đến mấy, hắn cũng cảm giác được hắn sẽ không thể nào chỉ đánh với hải quân một trận trên biển là được.
Quan trọng là bởi vì chiến thuyền của hắn không nhiều a, người của tổ chức có rất nhiều, nhưng chiến thuyền để chở bọn hắn lại quá ít.
Cho nên chiếc lực tham chiến trên biển là không nhiều, Phòng Vệ Quân càng không thể tham gia.
Chỉnh thể chiến lực có lẽ mạnh hơn hải quân một bậc, nhưng mà người thì quá ít, thì lúc đó Lâm cho rằng bọn hắn sẽ không thể cản được hải quân bao lâu.
Tất nhiên là sẽ phải rút trở về Đảo Cá Voi để trên đất liền đại chiến rồi, bởi vậy theo Lâm đoán.
Phòng tuyến thứ hai mới là trận chiến quan trọng nhất quyết định thắng bại rồi, hơn nữa một khi giao chiến bắt đầu ở đất liền, thì trình độ kịch liệt sẽ gia tăng rất nhiều.
Hơn nữa trong này còn có Lâm loại cường giả này, mỗi chiêu mỗi thức đều mang lại lực phá hoại cực lớn.
Bởi vậy nếu không có chuẩn bị kỹ càng, thì dư ba cuộc chiến sẽ mang lại tổn thất cực lớn cho Đảo Cá Voi.
Cho dù Lâm biết, hải quân lần này sẽ có Aokiji tham gia, hắn sẽ tiếp tục đóng băng mặt biển chế tại chiến trường.
Nhưng không ảnh hưởng Lâm lo trước khỏi họa a, nếu vì hải quân số lượng quá lớn, tổ chức nhất thời khó khăn chống cự.
Cũng sẽ phải rút lui trở về Đảo Cá Voi phòng thủ, lúc đó chiến trường sẽ từ mặt biển dời đến trên đất liền.
Mà bản thân Lâm, chắc chắn sẽ bị hải quân trọng điểm chiếu cố, lúc đó cường giả vây công hắn sẽ rất nhiều.
Hải quân chắc chắn sẽ tìm mọi cách kéo chân Lâm, đảm bảo không để hắn chạy trốn, như vậy thì Lâm sẽ càng không có tinh lực đi bảo vệ người của hắn.
Bởi vậy Lâm cùng các cán bộ lập ra rất nhiều phương án dự phòng, một khi bọn hắn có dấu hiệu địch không lại, thì phải làm sao rút lui.
Và rút lui đến nơi nào, nơi nào dễ thủ khó công thì rút lui tới nơi đó, bọn hắn bỏ ra thời gian mấy ngày.
Để bàn bạc lập ra các phương án khả thi nhất, hơn nữa cả tổ chức đều liên tục xây dựng rất nhiều điểm phòng thủ trên Đảo Cá Voi.
Mặc dù những điểm này đối với cường giả không có bao lớn tác dụng, nhưng nếu dùng để cản chân quân sĩ của hải quân thì vẫn có tác dụng rất lớn.
Ít nhất kéo dài thời gian là không thành vấn đề, dù sao quyết định cuộc chiến này thắng bại, vẫn là chiến trường của cường giả a.
Chỉ cần Lâm thắng, hoặc chỉ cần hắn đứng vững trước thế công của hải quân, thì lúc đó cho dù người của hắn bị hải quân đè lên đánh.
Bọn họ vẫn sẽ không thua trận, mà hải quân chắc chắn sẽ không thể cùng Lâm cùng tổ chức của hắn đại chiến quá lâu.
Một khi kéo dài cuộc chiến này, thì bên bất lợi là hải quân mà không phải Lâm cùng tổ chức của hắn, theo Lâm nhiều lần cân nhắc.
Quyết định thắng bại của cuộc chiến này có hai điều quan trọng nhất, điều thứ nhất đó là Lâm phải đứng vững trước thế công của các cường giả bên hải quân.
Điều thứ hai chính là thời gian, một khi kéo cái thời gian mấy ngày, thì Lâm dám chắc hải quân sẽ phải rút lui thôi.
Dù sao lần này hải quân vì đối phó Lâm cùng tổ chức của hắn, mà điều động binh lực cũng không ít.
Cả binh lực ở Tân Thế Giới cũng bị hải quân điều động một ít trở về, bởi vậy nếu hải quân kéo thời gian quá dài, thì nguy cơ dành cho hải quân càng lớn.
Với tính cách của Sengoku mà Lâm biết, thì nhiều nhất là ba ngày, hắn sẽ ra lệnh cho hải quân rút lui thôi.
Và Lâm cũng định vị, ba ngày chính là thời gian tổ chức cùng hắn phải chịu đựng nổi thế công của hải quân.
Bởi vậy xây dựng công sự phòng ngự là điều cần thiết phải làm, may mắn là, mấy tháng trước Lâm đã từng có dự kiến trước.
Cho nên khoảng thời gian cả hòn đảo xây dựng, Lâm cũng có thêm vào bảng thiết kế một ít địa điểm cần xây dựng công sự phòng ngự.
Lần này xem như mang lại tác dụng rồi, mà không chỉ mấy công sự phòng ngự này là được.
Lâm cần một địa điểm đủ rộng đủ lớn, để quân đội của hắn cùng quân đội của hải quân làm chiến trường.
Bởi vậy từ mấy ngày trước, Lâm đã ra lệnh, ở bến cảng, kế bên bến cảng lập tức dọn ra một đại khu đất trống.
Hắn muốn biến nơi này trở thành chiến trường, hắn không muốn hải quân bước chân vào trong thị trấn, nếu để cho hải quân bước chân vào trong.
Thì cố gắng xây dựng thời gian này của tổ chức sẽ đổ sông đổ biển hết, điều này Lâm không thể chấp nhận được.
Bởi vậy thà rằng hắn chuẩn bị sẵng một khu vực đặt chân cho hải quân luôn, làm như vậy xem như tạo cho hải quân điểm thuận tiện.
Nhưng Lâm cũng không có cách nào, hắn không thể như trước đó, đặt chiến trường ở một hòn đảo khác được.
Một khi hắn làm như vậy, thì chẳng khác nào xem Đảo Cá Voi như trứng giao cho ác chim hải quân rồi.
Dù sao hắn cũng không thể để cho hải quân bước chân vào trong thị trấn được, một khi hải quân bước chân vào thị trấn.
Mà bên trong trống không, thì chẳng còn bí mặt nào đáng nói, lúc đó rất nhiều bí mật của hắn cùng tổ chức sẽ bị hải quân biết được.
Lúc đó thì cho dù hải quân có kiên kỵ nhiều hơn nữa, cũng sẽ quyết tâm tiêu diệt hắn cùng tổ chức của hắn.
Cho dù tổn thất có lớn hơn bọn hắn cũng sẽ làm như vậy, dù sao thì lúc này, trên Đảo Cá Voi đã có rất nhiều bí mật không thể bị người biết rõ, bởi vậy hiện tại kế bên bến cảng xuất hiện một đại khu đất trống.
Nới này cực kỳ rộng lớn, cũng may Đảo Cá Voi vẫn rất lớn, chút khoảng trống này hoàn toàn không chút ảnh hưởng nào.
Trải qua một chút đơn sơ dọn dẹp, thì nơi đất trống này có thể chứa đựng mười vạn người đại chiến, mà không hề có cảm giác chật chội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...