Trên con đường xoắn ốc này, Trần Văn Lâm cảm thấy người của Quang Minh Giáo Hội cũng thật biết kinh doanh a.
Phải biết, đường mặc dù rộng, nhưng là kiểu bậc thang, hơn nữa còn khá dốc, người có thực lực, cũng phải mệt mỏi mới trèo lên được hết con đường này.
Ba mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba, chính là tổng số bậc thang cần phải leo. Thử tính một chút, leo thang bộ bình thường, nhiều lắm là ba mươi bậc thang mỗi tầng, leo mười tầng đủ để thở như chó rồi.
Mười tầng, ba trăm bậc đủ để nhiều người nản lòng, chứ đừng nói đến ba mươi nghìn ba trăm ba mươi ba bậc.
Chính vì vậy, Quang Minh Giáo Hội xây dựng trên đường đi rất nhiều các trạm dừng nghỉ.
Mấy trạm dừng nghỉ này thực ra là các hang động nhân tạo, người của Quang Minh Giáo Hội khoét sâu vách đá, rồi tạo dựng kiến trúc bên trong.
Ở bên trong các trạm dừng nghỉ này có nơi nghỉ chân uống nước, có quán ăn, có phòng nghỉ, có bán sách liên quan đến truyền đạo Quang Minh. Tất nhiên đều cần tiền chi trả.
Ngoài ra, mỗi trạm dừng nghỉ đều có một đội một trăm Quang Minh Hiệp Sĩ đóng giữ. Những Quang Minh Hiệp Sĩ này có nhiệm vụ bảo vệ trị an của con đường xoắn ốc.
Cứ mỗi năm trăm mét đường đi, sẽ có một trạm dừng nghỉ, tổng cộng là hai mươi trạm.
Khỏi phải nói đến độ tốn sức khi đi con đường này, cho dù Trần Văn Lâm đã đạt cấp tám mươi hai, nhưng khi đi được khoảng một phần ba đường đi, vẫn cảm thấy khá là mệt mỏi.
Nói cho cùng, Trần Văn Lâm hắn mặc dù là mạnh nhất trong đám Người Chơi, nhưng sức bền của Cung Thủ vốn không cao. Kiểu leo bậc thang này, cần rất nhiều sức bền. Bình thường, khi di chuyển đường dài, hắn toàn sử dụng chiến mã, Đại Bàng Khổng Lồ để di chuyển, nên sức bền không cao cũng là chuyện bình thường.
Những người đến Thánh Địa Agiilarent đại đa số đều là người mộ đạo, khách hành hương, Giáo Đồ. Lại có thêm mấy đội giữ gìn trị an, nên con đường này không hề lộn xộn, ồn ào.
Cho dù rất nhiều người, nhưng khi nói chuyện, họ cũng chỉ nói nhỏ, nói khẽ với nhau. Chứ không như mấy kiểu lễ hội tại Thiên Tinh, cực kỳ ồn ào, chen chúc.
Đứng từ trên con đường này, nhìn xuống khung cảnh bên dưới cũng rất đẹp. Vô cùng hùng vĩ, núi non trập trùng. Xa xa còn có thể trông thấy những hồ nước nằm trên đỉnh núi lửa, hoặc những ngọn núi lửa vẫn còn hoạt động, khói vẫn bốc nghi ngút.
Yriel thế giới có môi trường thiên nhiên cực kỳ khắc nghiệt, nhưng cũng cực kỳ đa dạng về động vật, cây cối. Nơi này căn bản không cần lo lắng lắm về vấn đề ô nhiễm môi trường, nên rừng núi xanh ngát bao phủ khắp nơi.
Mười Kilomet đường xoắn ốc, ba mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc thang, Trần Văn Lâm và Agatha Maskin mất đến tám giờ đi bộ để lên đến nơi, trên đường đi phải nghỉ đến bốn lần. Đúng là tốn không ít thời gian.
Thật ra Trần Văn Lâm không bắt buộc phải dùng Đá Mặt Trăng, để nâng cấp Đài Tinh Văn, từ đó gia tăng cấp bậc của bản thân. Hắn hoàn toàn có thể bỏ tiền Vàng, Soul Gem, trang bị ra để trao đổi những loại nước phép thuật đặc biệt, để vượt qua các mức cấp độ quan trọng. Như mấy lọ Long Huyết của hội Guardian chẳng hạn.
Nhưng vì lâu dài, chính xác là vì sự phát triển của Thị Trấn Markham, Trần Văn Lâm mới bắt buộc phải đi tìm Đá Mặt Trăng, hay đá nhiễm Thần Lực.
Nếu như Thị Trấn Markham chỉ có Trần Văn Lâm, Bùi Phương Thảo và Mina Rockefeller là Người Chơi như hiện tại, thì căn bản không cần đến Đài Tinh Văn. Nhưng mà sau này, khi mà Thị Trấn Markham đã đủ thực lực để nói chuyện ngang hàng với những thế lực, liên minh lớn khác, thì việc thu nhận thêm nhiều Người Chơi là chuyện bắt buộc.
Có một số việc, Người Chơi vẫn tài giỏi hơn Người Bản Địa.
Ví dụ như quản lý lãnh địa, Người Chơi có tư duy hiện đại, kiến thức mới mẻ, cách thức quản lý luôn vượt trội so với Người Bản Địa. Hơn nữa, Người Chơi luôn luôn dám liều, có những suy nghĩ đột phá. Điều có có lợi cho việc quản lý lãnh địa hơn rất nhiều.
Đó là lý do tại sao, Bùi Phương Thảo lúc trước chỉ là chủ một quán nước nhỏ, học chút kiến thức quản lý, lại có thể dễ dàng chỉ đạo cả một lãnh địa rộng lớn. Một là nàng có tư duy của người hiện đại, hai là nàng vẫn học thêm kiến thức quản lý mỗi khi rảnh, ba là nàng có thể tích lũy kinh nghiệm dần dần. Nhưng quan trọng nhất vẫn là lý do đầu tiên.
Hay ở vấn đề chiến thuật quân sự, Người Chơi có nhiều loại chiến thuật đặc biệt hơn Người Bản Địa nhiều.
Ngoại trừ người trong Thị Trấn Markham được phổ cập thêm một vài chiến thuật quân sự như: Chiến Tranh Du Kích, Chiến Tranh Tâm Lý, Đánh Phủ Đầu, Diệt Đầu Não,.... Nhưng những người học được kiến thức này rất ít. Người bên ngoài Thị Trấn Markham thì chắc chắn là chả biết gì.
Yriel thế giới lúc trước đa số là so xem bên nào mạnh hơn, bên đó thắng. Rất ít loại chiến thuật quân sự được áp dụng.
Chẳng cần suy nghĩ đâu xa, chỉ cần tuyển những Người Chơi xuất sắc về các trò chơi chiến thuật quân sự, là đủ để thực lực của Thị Trấn Markham tăng lên một mảng lớn.
Tất nhiên, Trần Văn Lâm sẽ nghĩ đến người của quốc gia mình trước. Cũng không phải hắn không tin Người Chơi nước ngoài, nhưng mà hắn vẫn muốn ưu tiên giúp đỡ Người Chơi quốc gia Đại Nam hơn. Như Mina Rockefeller là Người Chơi nước ngoài, chẳng hề có vấn đề gì.
Sau này, khi có nhiều Người Chơi tham gia, thậm chí là cả quân đội được thành lập từ Người Chơi, thì việc xây dựng sẵn Đài Tinh Văn, nâng cấp chúng là điều không cần thiết cho phát triển lãnh địa sau này.
..................
Phía tây khu Civic - khu Hoa Bắc.
Đúng, hiện tại nơi này gọi là khu Hoa Bắc, chứ không còn là một phần của khu Civic nữa.
Người của Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc say khi chiếm vùng đất này, cảm thấy nơi rừng núi phía tây khu Civic cũng khá là tốt cho việc phòng thủ, tách biệt với phần còn lại. Nên đã đặt hẳn một tên mới chu vùng đất này: khu Hoa Bắc.
Ý nghĩa của họ, chính là khu vực dành cho người Hoa Bắc Đế Quốc. Đã như vậy, họ muốn nó phải ngang với những khu vực như khu Seval, khu Civic, khu Mountwind,..... Dã tâm cực kỳ lớn.
Mặc dù chẳng có Vương Quốc Người Bản Địa nào công nhận, nhưng Người Chơi, lãnh đạo của Hoa Bắc Đế Quốc vẫn tuyên truyền khắp Thiên Tinh: Khu vực thứ chín, khu vực dành cho Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc đã được thành lập, không còn đứng dưới những Vương Quốc kia nữa.
Tính ra mà nói, khu Hoa Bắc cũng khá rộng, gần bằng Vương Quốc Thrink (chiếm hai mươi phần trăm diện tích khu Seval) chứ chẳng chơi. Rộng hơn cả Vương Quốc White Wing.
Hiện tại, khu Hoa Bắc đã có tới một tỉ tám trăm triệu Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc tập hợp tại đây, chiếm chín mươi phần trăm tổng dân số của Hoa Bắc Đế Quốc. Người Bản Địa tại nơi này đã biến mất hoàn toàn.
Không phải tộc ta, lòng ắt nghĩ khác. Chính là suy nghĩ trong lòng của tất cả Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc. Nên cho dù tại khu Hoa Bắc có Người Bản Địa đi chăng nữa, cũng sẽ bị đuổi ra.
Khu Hoa Bắc cũng chia ra làm mười ba châu, nhưng lại gọi là Cửu Châu Đại Địa.
U Châu.
Ký Châu.
Thanh Châu.
Từ Châu.
Lư Châu.
Dương Châu.
Kinh Châu.
Ích Châu.
Ung Châu.
Dự Châu.
Duyện Châu.
Và Tư Lệ.
Sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight xuất hiện, lại thêm việc Đế Quốc Sollie tan rã, làm cho Hoa Bắc Đế Quốc triệt để tự do, không còn chịu sự áp đặt của mấy Vương Quốc kia.
Hiện tại các Vương Quốc đều không tự lo nổi thân mình, thì ai rảnh đi quản việc Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc thành lập khu Hoa Bắc làm gì.
Như tộc người Night Elve của đảo Panmera chẳng hạn, họ đã từ bỏ Yriel Đại Lục, trở về đảo Panmera để phòng thủ. Lăng mộ Dread dưới đáy biển cũng không thiếu, nên người tộc Night Elve không muốn phải đối địch ở cả mặt trận Yriel Đại Lục lẫn đảo Panmera.
Còn tộc Orc thì không nói, họ đã mất hoàn toàn ba khu Akeza, Vizcer và Ezcer. Toàn bộ người Orc phải chạy về hai khu Civic và Mountwind để tìm nơi sinh sống, xây dựng thế lực.
Chỉ có người Light Elve là vẫn có phần cố đấm ăn xôi, vẫn cố gắng giữ cả đảo Yshin lẫn hai khu Hoorfell và High Grand. Nhưng mà tham thì thâm, sáu mươi phần trăm đất đai của khu High Grand, và ba mươi phần trăm đất đai khu Hoorfell đã rơi vào tay các binh đoàn Dread khổng lồ.
Người Mer, tộc anh em xưa kia của người Nerz lại có phần may mắn. Xung quanh nơi ở của họ có rất nhiều quân đội Light Elve đóng giữ, thành ra họ không hề bị ảnh hưởng bởi sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight. Người Light Elve lại không đủ sức lực để đối phó người Mer, thành ra họ lại có thời gian yên ổn, phát triển quân đội.
Mà hiện tại, không chỉ những Vương Quốc kia, kể cả Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc cũng đang gặp khó khăn không hề nhỏ.
Ba ngày trước, một đại quân Dread lên đến bảy trăm triệu con bỗng nhiên từ phía bắc khu Hoa Bắc xuất hiện, tràn vào tấn công, làm cho Liên Minh Hoa Bắc Đế Quốc có chút trở tay không kịp.
Mặc dù là Dread, nhưng đám Dread này tấn công lại vô cùng có quy củ, chiến thuật.
Chỉ trong na ngày, khu Hoa Bắc đã mất bốn châu phía bắc trong mười ba châu: U Châu, Ký Châu, Từ Châu, Thanh Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...