BOSS tử vong, một tia sáng màu đen từ thân BOSS thoát ra, “Xoát” một tiếng vang lên rồi bay vào trong cơ thể Diệp Trần.
Trong khoảnh khắc, thân thể Tác Lỵ Á vốn hư ảo mờ mịt lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
- Haha, cảm giác thật sảng khoái!
Nhìn thân thể từ hư ảo chuyển rõ ràng, Tác Lỵ Á phát ra một tiếng rên thoải mái.( từ này nhiều nghĩa nên anh để nguyên
)
- Tiểu tử, vài ngày không gặp, ngươi lợi hại lên rất nhiều đấy!
Sau đó Tác Lỵ Á mới nhìn Diệp Trần mà cười không ngớt.
Diệp Trần không thèm để ý đến nàng, bay nhanh tới bên cạnh thi thể BOSS Tri Chu. Bên cạnh thi thể BOSS rơi ra bốn kiện trang bị cùng một chút kim tệ, trang bị ba hắc thiết và một bạch ngân, Diệp Trần nhặt trang bị bạch ngân cùng kim tệ lên, không ngó ngàng gì tới trang bị hắc thiết.
Túi chỉ có sáu mươi ô, ngoại trừ để đặt dược tề, quyển trục hồi thành và các loại hạt giống, Diệp Trần chỉ còn có bốn mươi ô để đặt trang bị, dựa theo tốc độ hắn giết quái, khẳng định chỉ lát nữa ba lô hắn sẽ đầy trang bạch ngân, còn trang bị hoàng kim thì phải xem vận khí.
Tuy nói rằng tỷ lệ rơi trang bị hoàng kim trong di tích không tệ nhưng cũng không phải cứ nhét tùy tiện vào túi hết được.
- Đừng nói nhảm nữa, tiếp đến là nơi nào!
So với những người chơi còn lại, Diệp Trần đi trước một bước, tiến vào di tích sâu hơn, mà cũng chỉ đi trước bọn họ có nửa giờ mà thôi, nửa giờ sau, sẽ có một đám người chơi lục tục tiến vào Tiêu Hắc Sâm Lâm ( đoạn này để nguyên HV nhé, chứ cái mảnh rừng cháy đen trông nó buồn cười lắm ) này, hiện tại hắn nên tranh thủ thời gian hơn là đi giết mấy BOSS.
Trang bị gì gì đó cũng bỏ đi vậy, dù gì ba lô của hắn cũng không đựng được nhiều như vậy, vấn đề là giết chết BOSS to nhất rồi đạt được năng lượng Hắc ám, càng nhiều người tới, khả năng giết BOSS sẽ càng giảm.
Tuy rằng Tác Lỵ Á nói chỉ cần tiến vào ba, bốn di tích như vậy có thể giúp nàng giải trừ phong ấn, nhưng Diệp Trần biết con số này nhất định đã bị tăng lên vài lần, dù sao hắn chỉ có một mình, có lợi hại thế nào chăng nữa cũng không thể giết chết tất cả BOSS ở đây được.
- Quên đi, nhìn ngươi cố gắng giúp ta giải trừ phần trên phong ấn như vậy, ta cũng không so đo với ngươi làm gì!
Tác Lỵ Á ra vẻ đại nhân đại lượng, chỉ tay về phía trước.
- Sáu trăm mét phía trước về bên trái!
Diệp Trần nghe vậy, thân ảnh vừa động, liền hướng phía Tác Lỵ Á chỉ mà bay nhanh tới.
Mọi việc vẫn như trước, trên đường đi, quái vẫn không ngừng xúm tới, nếu là người khác, chắc không thể giết sạch sẽ hết đám quái đó, nhưng trong mắt Diệp Trần, mấy con quái đều hoá thành những con số kinh nghiệm đáng yêu cả.
Từng đợt quái ngã xuống, kinh nghiệm của Diệp Trần lại tiếp tục tăng cao, cứ thế, hết quái này tới quái khác, kinh nghiệm của hắn lại tăng hơn 20%.
Lúc này BOSS là một Cự Lang màu xanh đen, có thể tương đương với BOSS Tri Chu trước đó, các hạng thuộc tính của BOSS chênh lệch không lớn, nhưng phương thức công kích khác nhau.
BOSS Tri Chu khó chơi ở trạng thái độc tính, nhưng đối với thực vật không cần di chuyển, tác dụng lên đến không lớn, còn BOSS Cự Lang công kích cộng tốc độ rất khá, đội ngũ bình thường muốn đối phó với loại BOSS linh hoạt như vậy tương đối đau đầu, nhưng với Lưu Liên Tạc Đạn Thụ, Cự Lang hay Tri Chu đều không thành vấn đề.
Mới có vẻn vẹn mấy phút đồng hồ, BOSS Cự Lang xanh đen phẫn nộ tru lên một tiếng rồi ngã xuống dưới sự công kích của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ, mấy tia sáng màu đen lại chui vào trong cơ thể Diệp Trần, thân thể Tác Lỵ Á lập tức trở nên rõ ràng, mơ hồ như có dấu hiệu thực thể hóa.
Kinh nghiệm lại tăng lên 5%, Diệp Trần trước tiên chạy tới xem xét BOSS rơi ra cái gì.
- Một hoàng kim hai bạch ngân, vận khí không tồi!
Vừa đến gần đã thấy vật phẩm mà BOSS Cự Lang bị đánh rớt tốt hơn nhiều so với BOSS Tri Chu, một lần rơi ra hơn một kiện trang bị cấp hoàng kim cùng hai kiện trang bị cấp bạch ngân. Hơn nữa Hoàng kim trang bị là cấp 37, tốc độ di chuyển +7, gia tăng 5% tỷ lệ tránh né, đáng tiếc thay, giầy này là trang bị dùng cho kỵ sĩ.
- Kế tiếp là nơi nào?
Thu thập trang bị xong, Diệp Trần xoay người lại hỏi Tác Lỵ Á.
- Hơn một ngàn ba trăm mét về phía đông.
Tác Lỵ Á nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi, mới chỉ phương hướng.
Diệp Trần nghe vậy, lại chay như bay theo hướng chỉ.
Lúc này, lộ trình có chút xa, dọc theo đường đi, Diệp Trần thu thập được không ít kinh nghiệm, mà khi BOSS ngã xuống, trên thân Diệp Trần lại lóe lên một đạo quang mang màu bạc.
Thăng cấp!
Thời gian đi vào cũng chỉ mất nửa giờ thời gian, hắn bỗng được thăng một cấp, nếu ở bên ngoài, thì ít nhất phải luyện cả ngày mới được!
- Ha ha, Tác Lỵ Á, tiếp tục nào!
Cái việc tầm bảo thăng cấp như vậy ai chả muốn, nếu ở ngoài thì có muốn cũng chẳng được như thế này.
Tác Lỵ Á đứng ở một bên cũng hưng phấn khi nhìn thấy cơ thể mình dần dần trở nên chân thực, tay vừa động, liền chỉ Diệp Trần phương hướng.
Diệp Trần lại chạy như bay, chỉ hận không thể tăng tốc thêm một chút.
Tính thời gian thì những người chơi khác sau khi hợp thành năng lượng tinh thạch đã có thể sử dụng Truyền Tống trận để tiến vào đây.
Diệp Trần tính toán không sai, lúc này, đúng là có một đội ngũ lục tục Truyền Tống vào bên trong di tích A Ba Đạt hải đảo.
Mấy người này nhìn chung quanh thấy một mảnh đại địa cháy đen cùng rừng cây hoang vắng khô hắc, xa xa còn không nhìn thấy chóp đỉnh của A Ba Đạt đại thụ, có hơi chút khiếp sợ, một hai người bắt đầu đi thăm dò chung quanh.
Tiểu quái trong hải đảo cũng rất mạnh, quái vật chung quanh càng lúc nhiều hơn, phạm vi cảnh giới lại được mở rộng, mấy người chơi trước thực lực tuy không thấp nhưng tới đây, dù rất cẩn thận cũng không dám trêu chọc quái vật để đẩy nhanh tốc độ, nhưng không thể so sánh với Diệp Trần.
- Ha ha, BOSS, mọi người chuẩn bị!
Vận khí tốt, đội ngũ mau chóng phát hiện ra BOSS, sau đó chuẩn bị tinh thần phấn chấn sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng đa số các đội ngũ đều đánh tiểu quái, thẳng tiến hướng A Ba Đạt đại thụ ở hải đảo trung ương, mà những thành viên các hành hội lớn nhỏ đều liên lạc với nhau sau, rồi tụ tập gần đó không xa.
Lại một giờ trôi qua, đội ngũ trong hải đảo càng ngày càng nhiều, một vài địa phương bắt đầu xuất hiện việc người chơi giết choc lẫn nhau, nhất là bên cạnh một vài BOSS, thường xuyên phát sinh hai đội ngũ, thậm chí là mấy đội ngũ tranh đoạt BOSS.
- Cái đờ, có đội ngũ của hành hội đi tới!
Một đội ngũ đang vất vả đánh Boss, chứng kiến cách đó không xa lại một đội ngũ khác tới, sắc mặt liền biến chuyển.
Trong di tích, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình, không còn đạo lý gì hết, chứng kiến có người đi tới, nếu không chuẩn bị PK tốt, chỉ có thể nói bị đoàn diệt là hoàn toàn xứng đáng.
- BOSS để sau, giết bọn họ rồi tính!
Đoàn người quyết định trong chốc lát, nhanh chóng kéo đội ngũ đi ra phạm vi cừu hận BOSS, sau đó nhằm hướng người chơi hành hội kia mà xông tới.
Nếu không mau chóng giết bọn họ, vạn nhất có bọn họ cùng hành hội chung quanh, khẳng định là BOSS không đến lượt bọn họ.
- Sáttttttttttttt!
Hai đội ngũ hô lớn, bắt đầu phát động công kích.
- Hỏa vũ thuật!
- Băng bạc!
- Triệu hoán u hồn!
- Chúc phúc thuật…
Một loạt tiếng các kỹ năng vang lên, trong lúc nhất thời, quang mang các loại kỹ năng liên tục chói sáng, hai chi đội thực lực tựa hồ tương xứng, đánh nhau đến kịch liệt.
Rầm rầm rầm!!!
Hai chi đội đang liều chết, đột nhiên, một tiếng ầm ầm nổ ra, từ xa truyền tới…Ách, phải nói, là từ BOSS địa phương truyền tới!
Hai đội đang sống mái với nhau, đều ngẩn người, nhìn về hướng phát ra tiếng “ầm ầm”, sau đó bọn họ đều chứng kiến một cảnh hết sức phẫn nộ, trong khi bọn họ liều mạng, nhưng lại có người thừa dịp này, cướp lại BOSS trước mặt bọn họ!
- Này! Nghĩ bọn ta chết hết rồi sao!
- Đội đối diện, dừng tay đã, giết tên kia trước rồi nói sau!
- Được!
Hai đội ngũ vào lúc này đều nhất trí quan điểm!
- Này hình như tên này đi cướp Boss một mình thì phải.
Đoàn người nổi giận đùng đùng chạy về hướng BOSS, có người còn tỉnh táo, nói lắp bắp.
Bị người này nói như vậy, hai đội ngũ đều ý thức được vấn đề!
Nhưng điều làm bọn họ kinh ngạc chính là người kia chỉ dựa vào một gốc cây thực vật đã giết được BOSS như vậy.
- Thật là lợi hại!
Trong lòng họ đồng suy nghĩ như vậy.
- Nhưng hắn lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình, mọi người đồng loạt ra tay, kiểu gì trong tích tắc hắn chả hồi thành!
BOSS ở trước mắt, đối phương lại chỉ có một người, cả đoàn người không hề có ý định lui lại.
Hai đội ngũ phi nước đại, thấy người nọ muốn đi vào phạm vi công kích của bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được sự tình đã xảy ra!
Chính thời điểm này, BOSS thật sự ngã xuống trên mặt đất!
Điều này sao có thể!
Đúng là trong hai mươi giây thời gian BOSS chưa kịp chống đỡ đã bị một thực vật sư dễ dàng xử lý, mà hắn chỉ có một mình!
Trong nháy mắt, bọn họ đều hoài nghi phải chăng là đã nhìn lầm rồi!
Nhưng tên thực vật sư đối diện kia lúc này chạy như bay đến cạnh BOSS, nhặt những vật phẩm bị rơi ra, rồi liếc mắt qua bọn họ, xoay người lại, bay nhanh rồi biến mất vào rừng cây.