Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp 4. Thuộc tính đã cực kỳ biến thái, HP gốc đã là 8000, thêm trạng thái của Vĩnh hằng chi thạch tăng thêm 2000 HP, vừa tròn 10000 HP!
Trong các thực vật cấp cao, thì một vạn HP là rất bình thường, nhưng đối với cấp bậc 3x thế này, lượng máu như thế đã tương đương với một đầu Boss nhỏ rồi. Mà trong thời điểm chiến đấu Diệp Trần còn có thể sử dụng Nê Lan Thảo hồi máu cho Lưu Liên Tạc Đạn Thụ nữa, 3 cấp Nê Lan Thảo, mỗi giây hồi 50 HP, nếu Diệp Trần sử dụng thêm Thạch Anh Hoa với Nê Lan Thảo cùng một lúc, Lưu Liên Tạc Đạn Thụ một mình solo Boss cũng không thành vấn đề!
Chính vì nguyên nhân cường hãn đến như vậy mà Diệp Trần lại càng muốn có vé vào di tích.
Đáng tiếc vận khí của hắn có thể nói là quá đen đủi, mặc kệ chiến tích thắng liên tiếp hơn mấy ngàn trận khủng bố là thế, nhưng vé vào cửa vẫn không thấy bóng dáng nơi nào.
Lắc đầu, Diệp Trần cũng không muốn nghĩ quá nhiều, liền ra khỏi thành, hướng về Trang viên công cộng phía bên ngoài đi tới.
Mấy ngày nay, hắn hầu như cắm mặt trong Cạnh Kỹ tràng, chỉ có lúc đi thu hoạch thực vật thành thục ở Trang Viên công cộng mới đi ra khỏi thằng. Cho nên mặc dù Trần Phong đã thuê Thương Dăng – Ruồi nhắm vào hắn, nhưng mấy tên ruồi bọ này cũng chỉ có nước giương mắt nhìn hắn mà không biết phải động thủ như thế nào.
Những tên Ruồi có đến nơi này hay không, Diệp Trần cũng không chắc chắn lắm, bất quá, cho dù có tới, hắn một thân một mình, cũng chẳng có gì e ngại ( Vua thua thằng liều)
Cẩn thận ra khỏi thành, Diệp Trần liếc nhìn xung quanh thấy không có gì bất ổn, sau đó nhằm hướng trang viên thẳng tiến.
- Con điếm này!! Xem ngươi còn chạy đi đâu!!!
Đi trên đường, bỗng một thanh âm hung dữ truyền lại, phía trước hắn bỗng thấy một đám người vây quanh một người trên bãi cỏ.
- Kiếm chỗ tốt trên người lão tử, lại còn hãm hại lão tử một phen, mấy ngày nay, dù mơ ta cũng muốn tìm thấy ngươi!
Thanh âm lại vang lên.
- Các ngươi kỹ xảo không bằng người khác, liên qua gì tới ta chứ?
Tuy bị vây giữa đám nam nhân, nhưng vị nữ tử này thanh âm cũng không hề sợ hãi.
Thanh âm này…
Diệp Trần liếc mắt nhìn qua, thuận tay gửi lời mời tổ đội.
Nữ tử bị vây ở bên trong, nhận được lời mời tổ đội, ngẩn người một lúc, rồi nở ra một nụ cười ngọt ngào.
- Nói nhiều lời vô nghĩa làm gì! Có gan thì giết ta đi!
Nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là Tử Cảm Lãm. Mà chung quanh nàng là đám đội hữu bị nàng vứt bỏ tại Hôi Thạch Lâm.
Nhóm người này vất vả lắm mới tìm được nàng, tất nhiên là muốn hung hăng xả cục tức này rồi!
- Giết ngươi?? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi! Không nghĩ ra biện pháp làm ngươi nhục nhã, ta làm sao có thể hả mối hận này!
Một đám người vây quanh hắc hắc cười gian nói.
Tuy rằng hệ thống có chức năng chống xàm xỡ đối với người chơi nữ, nhưng những người này hiển nhiên chấp nhận liều mạng cho dù bị hệ thống trừng phạt cũng muốn kiếm chút tiện nghi trên người Tử Cảm Lãm.
Bỗng nhiên ở giữa đám người đang giương nanh múa vuốt xông tới, một đại thụ màu vàng úa cao gần ba thước hiện ra.
- Thực Vật Sư? Thực vật làm sao có thể lớn như vậy?
Cả đám ngây người, nhưng chẳng được mấy chốc, dưới sự tấn côn mãnh liệt của Lưu Liên Tạc Đạn Thụ, hoá thành bạch quanh lấp lánh.
Lưu Liên Tạc Đạn Thụ cấp 4, thân cây có biến hoá rất lớn, từ hơn 2m chiều cao giờ thành 3m, lực công kích và phạm vi cũng tăng cường trên phạm vi lớn, nhóm người này căn bản không hề có đường phản kháng.
Tử Cảm Lãm đã bị Diệp Trần cho tiến vào đội ngũ, cho dù những hào quang bạo tạc xung quanh cũng không làm nàng bị thương tổn.
Nhìn thấy Diệp Trần ở phía xa, Tử Cảm Lãm trong lòng cao hứng đang muốn chạy tới.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi về thành trước đi, chút nữa ta tìm ngươi sau!
Bất quá, Diệp Trần liền pm cho Tử Cảm Lãm, rồi cũng không quay đầu, chạy thẳng tới Công cộng trang viên.
- Hừ! Tên đầu gỗ này !!!!!!
Nhìn bóng dáng Diệp Trần phía xa, Tử Cảm Lãm khẽ chu môi hồng, làu bàu, bất quá nàng cũng rất nghe lời, từ trong hành trang lấy ra Hồi thành quyển trục, về thành trước.
Diệp Trần rất nhanh thu hoạc trong trang viên, sau đó trở lại thủ khố trong thành cất một số thứ, rồi pm cho Tử Cảm Lãm một tin nhắn :
- Ở nơi nào?
- Tửu quán Bao Tương – phòng số 133589!
Tử Cảm Lãm lập tức trả lời, hơn nữa lại rất cẩn thận thuê một gian phòng, để tránh lúc không cẩn thận bị người khác nhìn thấy.
- Gần đây ngươi thế nào, có bị người khác quấy rầy hay không?
Diệp Trần vào phòng, câu đầu tiên hỏi.
Mấy ngày qua hắn đều ngâm mình trong Cạnh Kỹ tràng, không cùng mấy người Pháp Hào liên lạc.
- Ngày đầu tiên bị người giết một lần, nhưng về sau lại không có việc gì. Pháp Hào nhớ ngươi muốn chết, mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, đáng tiếc mỗi lần gửi tin nhắn cho ngươi, đều không thể liên lạc, tiểu tử kia nghĩ ngươi đã chặn thông tin của hắn rồi.
Đôi mắt to tròn đen lánh của Tử Cảm Lãm nhìn thẳng vào Diệp Trần, trong lòng đầy cảm xúc nói.
Nàng đến bây giờ vẫn còn chưa tin tưởng, gia hoả này lại là người sáng lập ra Nghiệp đoàn đệ nhất trò chơi!
- Không có việc gì là tốt rồi.
Diệp Trần gật đầu, bọn họ nếu vì hắn mà bị tổn thất quá nhiều, hắn không hề muốn chứng kiến như vậy. Dù sao, hắn và Trần Phong đã là không chết không thôi, bất luận thế nào, hắn đã dùng tất cả lực lượng đi đối phó, mấy người Tử Cảm Lãm nếu có tổn thất, cũng chỉ là tổn thất vô nghĩa mà thôi.
- À, ta có một bộ quần áo của Vũ đạo sư này!
Diệp Trần từ trong hành trang lấy ra bộ quần áo Vũ đạo sư rơi ra khi đánh Ải Nhân Vương đưa tới trước mặt Tử Cảm Lãm.
- Tặng cho ta á?? Oa! Cảm ơn nhé!
Tử Cảm Lãm ngây người một lát rồi hưng phấn hét to.
- Thế nào? Trông được chứ?
Tử Cảm Lãm cầm trong tay, lập tức thay đổi y phục.
Đây là một kiện váy liền quần màu bạc, cổ hình chữ V, sau khi Tử Cảm Lãm mặc vào toả ra một khí chất tao nhã đoan trang, tựa như một vị công chúa tao nhã vậy!
- Không sai, rất đẹp!
Diệp Trần gật đầu khen.
Nếu không đẹp hắn cũng không nhờ Vô Nhân kiếm dùm hắn.
- Ta còn việc, phải đi đây!
Vé còn chưa có kiếm ra, mấy người Tử Cảm Lãm cũng chẳng có việc gì, quần áo Vũ đạo sư cũng đã tặng rồi, Diệp Trần cũng cảm thấy không còn chuyện gì khác, liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi, tiếp tục cày tại Cạnh kỹ tràng.
Mấy ngày nay, trong đầu hắn ngoài việc kiếm vé vào di tích thì chẳng còn gì khác, dựa theo tính cách bình thường của hắn, gặp Tử Cảm Lãm không chỉ nói vài câu như vậy, thế nào cũng phải vui đùa vài câu.
Tử Cảm Lãm thấy vậy ngẩn người rồi cảm thấy tức giận.
Biểu tình của Diệp Trần giống hệt như một đôi tình nữ đi mua quần áo. Nữ hỏi nam : Cái này trông đẹp không?
Nam trả lời: Đẹp!
Nữ hỏi : Vậy cái này thì sao?
Nam tiếp tục trả lời : Đẹp!
Nữ lại hỏi : Vậy còn cái kia?
Nam vẫn câu trả lời cũ : Đẹp!
Đây là một câu trả lời con mẹ nó không có một chút thành ý nào cả.
Chẳng lẽ nàng lại không có một chút lực hấp dẫn nào sao?
- Chậm đã!
Tử Cảm Lãm thân hình vừa động, liền lao tới chắn trước cửa ra vào.
Tử Cãm Lãm khẽ cắn môi, dùng ánh mắt u oán nhìn Diệp Trần. Hai tay khẽ tháo áo ngực xuống, lộ ra bộ nhũ phong săn chắc với nhũ câu màu hồng phấn mê người, bộ ngực với làn da trắng như tuyết của nàng làm cho trong phòng nhất thời tràn đầy xuân ý.
Diệp Trần nhìn cảnh xuân trước mắt, ngẩn người một hồi, sau đó hai mắt dần híp lại.
Hắc hắc, nhìn ngươi còn không động tâm sao?
Tử Cảm Lãm thấy Diệp Trần có phản ứng trong lòng không khỏi có chút hưng phấn nho nhỏ.
Nhưng Diệp Trần lúc này bỗng bước dài một bước, vọt tới bên người Tử Cảm Lãm.
Tử Cảm Lãm còn chưa kịp phản ứng, Diệp Trần một tay đã ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của nảng, tay còn lại cầm lấy bàn tay nàng, cúi đầu, muốn hôn lên đôi môi hồng xinh kia!
- Á, đừng mà!
Tử Cảm Lãm trong lòng hoảng hốt, bất quá Diệp Trần lại tựa hồ quyết tâm hôn bằng được, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của nàng, rất nhanh, môi kề môi.
Thôi xong!
Tử Cảm Lãm hoảng hốt nhắm mắt, thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...