Bất quá hắn nhớ đến việc mình đã chiếm không ít tiện nghi của Nhất Thế Yêu Nhiêu, dựa theo tính cách của nàng mà thái độ đối với mình tốt lên thì vấn đề là rất lớn rồi.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp một người, làm xong ngươi có thể đi được rồi.
Yêu Nhiêu liếc mắt nhìn Diệp Trần, nhẹ nhàng nói.
Chỉ gặp một người? Đơn giản như vậy? Không phải cha mẹ nàng chứ…
Diệp Trần vừa nghĩ đến một vài việc chột dạ, không nhịn được nghĩ đến.
Hai người bỏ lại Pháp Hào, hướng về phố bên kia. Trước khi thân ảnh hai người biến mất, Pháp Hào nhìn rõ lão đại đột nhiên duỗi tay ôm eo Nhất Thế Yêu Nhiêu, giống như nhéo mông nàng một chút vậy.
Không phải giống như mà là chắc chắn như vậy.
Nhất Thế Yêu Nhiêu chính là bạn gái lão đại, nhưng hắn cảm giác vừa rồi hai người không giống như vậy.
Pháp Hào nghi hoặc nghĩ, hắn nhìn không sai, mà vừa rồi hắn cảm giác cũng không sai, lão đại cũng không cần phải giả bộ hai người lạ lẫm trước mặt hắn.
…
- Hỗn đản, ngươi làm gì vậy?
Nhất Thế Yêu Nhiêu bị Diệp Trần bóp khá đau, trừng mắt giận giữ hỏi.
- Còn hỏi ta làm gì, giả làm bạn trai ngươi, chuyện mệt mỏi như vậy ngươi cũng nghĩ ra được.
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng.
Hai người đi cách Pháp Hào một đoạn thì Diệp Trần hỏi Yêu Nhiêu muốn dẫn hắn đi gặp ai. Yêu Nhiêu đầu tiên nói Diệp Trần ôm eo nàng, sau đó kể chuyện nhờ hắn hỗ trợ đuổi một gã chán ghét đi.
Diệp Trần nghe xong lập tức hiểu được nữ nhân này muốn cho hắn giả làm bạn trai nàng, mà kẻ chán ghét đó phỏng chừng không phải người bình thường, rất có thể là người mà gia tộc an bài.
Đây khong phải là một chuyện nhỏ, nếu ngay từ đầu biết chuyện này Diệp Trần sẽ lập tức cự tuyệt không suy nghĩ.
Đối với hành vi hãm hại này của Nhất Thế Yêu Nhiêu. Diệp Trần cực kỳ tức giận nên hắn không khách khí trêu đùa cặp mông nhỏ bé của nàng.
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn tìm ngươi?
Yêu Nhiêu nhìn Diệp Trần, ánh mắt không thoải mái, có chút sát khí.
Tìm người giả trang cũng không thể tùy tiện tìm ai đó đứng bên cạnh là được. Nếu muốn có hiệu quả nhất định phải có một chút cử chỉ thân mật, bằng không không thể đuổi kẻ đó đi được mà hắn còn cho rằng nàng xem hắn là đồ ngốc nên có thể lừa như vậy.
Yêu Nhiêu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm gã gia hỏa Diệp Trần này. Hai người xem như tương đối quen thuộc, hơn nữa cả hai đã có một lần quan hệ thân mật, chút nữa khi giả bộ phải có cử chỉ thân mật một chút. Yêu Nhiêu phát hiện nàng đối với việc này không có chút kháng cự, khiến cho nàng rất sầu não.
- Đợi lát nữa nếu kẻ ngươi muốn ta gặp hướng vào ta, muốn đối phó ta thì ngươi tính toán phụ trách như thế nào?
Diệp Trần tưởng tượng việc này không khỏi có chút đau đầu. Rất có khả năng gã đó là một con nhàu giàu, tuy hắn không thể làm gì được Nhất Thế Yêu Nhiêu nhưng có thể tìm hắn gây phiền toái, viêc này là rất bình thường.
- Tuy rằng Diệp Trần không sợ hãi nhưng việc này quả thật phiền toái, rất phiền toái à.
- Sợ cái gì, có ta ở đây nếu hắn dám cho người đối phó ngươi ta sẽ thu ngươi làm cận vệ.
Yêu Nhiêu nhìn Diệp Trần cười lạnh nói.
- Được, đến lúc đó ngươi đừng có đổi ý.
Diệp Trần nghe xong vui vẻ, biện pháp này không tồi, trừ phi gã kia thực sự tính toán trở mặt với Nhất Thế Yêu Nhiêu bằng không sẽ không tìm tới hắn gây sự.
Với tính cách của Nhất Thế Yêu Nhiêu, chỉ cần có chút hiểu nàng cũng biết rằng nàng không phải người có thể lừa gạt hai ba câu là bỏ qua. Phỏng chừng nếu gã kia thực sự làm như vậy Yêu Nhiêu không đáp trả gấp mười lần mới là lạ.
Nhất Thế Yêu Nhiêu dẫn hắn đến một con đường cách đó không xa, ở đó có một gian nhà người chơi mở ra. Trong trò chơi các thành phố lớn cũng bán ra một số kiến trúc, người chơi có thể xuất tiền ra mua, dùng tiền mời NPC trang hoàng, có thể nuôi em út, cũng có thể dùng làm của hàng bán vật phẩm, cũng có người biến nó thành nơi ăn chơi phè phỡn.
Mấy chỗ chơi bời này mỗi ngày đều có không ít người đến biểu diễn, hấp dẫn không ít khách nhân. Riêng vé vào cửa đã không rẻ, hơn nữa có thể mời đầu bếp cấp cao chuyên môn đến làm thức ăn, chế tạo ẩm thực mỹ vị cùng rượu ngon, còn hơn cả hiện thực, hưởng thụ quả thật là nhất lưu.
Trong trò chơi, nơi nhàn rỗi ăn chơi có rất nhiều, tương đối chính quy, chỉ là chỗ ăn chơi do người chơi lập nên thì có chút bất đồng, có một vài phục vụ đặc thù. Tuy nhiên trong trò chơi đều đã là người trưởng thành, hơn nữa Trung Quốc hiện tại cũng đã khác quá khứ, trong hiện tại cũng đã mở ra không ít chỗ ăn chơi quang minh chính đại. Chỉ có một ít phục vụ đặc thù, không quá phận kiêu ngạo ảnh hưởng đến trò chơi thì chính phủ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Yêu Nhiêu hiển nhiên sợ bị người khác phát hiện nàng giả tạo nên sớm bảo Diệp Trần ôm eo nàng.
Diệp Trần tự nhiên không khách khí, ôm một đại mỹ nữ như vậy là một việc rất thoải mái. Những người đi đường xung quanh đều ném ánh mắt hâm mộ tới, thỏa mãn lòng người, sảng khoải vô cùng.
Lần trước trong rừng cây, tuy Nhất Thế Yêu Nhiêu gần như khỏa thân nhưng hiện tại ôm nàng hắn mới phát hiện eo nàng rất nhỏ.
- Hôm nay cả ngày không online là do đối phó kẻ kia.
Diệp Trần tự nhiên nghĩ đến Yêu Nhiêu từ đêm qua đến chiều nay không onl, chắc do việc này.
- Đúng vậy, tuy rằng ta không muốn gặp hắn nhưng việc này không thể tự mình muốn là được.
Yêu Nhiêu bất đắc dĩ thở dài.
Ban ngày tốn bao thời gian mới thoát khỏi tên kia vậy mà không ngờ trong trò chơi lại gặp hắn, đã vậy còn gọi cùng luyện cấp để sau này tăng cường tình cảm gắn bó vớ vẩn gì đó.
Được.
Yêu Nhiêu nghe xong, cười lạnh, đáp ứng rồi dời đi.
Nàng đã sớm tính đến tình huống này, đã khiến Diệp Trần đáp ứng từ trước, giả trang bạn trai nàng.
- Ngươi nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, cho dù hôm nay có đuổi được không chừng hôm sau hắn lại đến.
Nhất Thế Yêu Nhiêu không có dáng vẻ quật cường quả thật là nữ nhân rất đáng yêu. Lúc này Diệp Trần thở dài nhìn nàng. Nhớ tới buổi tối hôm trước nàng cùng bây giờ khác biệt, không nhịn được lặng lẽ ôm thân thể nàng gần thêm từng chút, từng chút một.
- Hừ, trước cứ đuổi gã gia hỏa này đã rồi nói sau, không chừng ngày nào đó sẽ thoát được hắn.
Yêu Nhiêu nghe vậy, hừ lạnh nói. Mà không rõ là nàng thật sự không biết động tác nhỏ của Diệp Trần hay không, không chút kháng cự, cứ để hắn ôm nàng như vậy.
Hai người lúc này vô cung thân mật, dù ai nhìn vào cũng không thể nhận ra là hai người giả tình lữ.
Giống như một đôi tình lữ đang trong tuần trăng mật, hai người đi tới gian tiểu điếm “Nhã trí tiểu hiên” phía trước.
Không hề giả tạo, gian phòng hai người tiến vào thật sự u nhã, rất khác biệt với phong cách thời Trung cổ, trong trò chơi cũng có một chút phong vị đặc sắc.
- Yêu Nhiêu. Ngươi đây là ý gì?
Tiến vào gian phòng, hiển nhiên Nhất Thế Yêu Nhiêu đã cho đối phương một tin tức, hai người vừa bước vào một gã thanh niên có chút đẹp mã tiến tới.
Vừa thấy Nhất Thế Yêu Nhiêu đi cùng một gã nam nhân không biết mặt thân mật ôm ấp, gã thanh niên biến sắc, bình tĩnh hỏi.
- Ngồi trước đi, nói truyện trước cửa không tiện.
Yêu Nhiêu tuyệt không có vẻ chột dạ kinh hoảng, thuận miệng đáp. Gã thanh niên hung hăng nhìn Diệp Trần, ba ngươi đi vào phòng ngồi xuống.
Diệp Trần lười để ý đến gã thanh niên, tất cả để mặc Yêu Nhiêu đạo diễn, dù sao hắn chỉ là bình hoa mà thôi.
Bất quá khi đi vào chỗ ngồi Diệp Trần ngoài ý muốn phát hiện hai người khác, một kẻ đẳng cấp tương đối cao, phải ngoài 110, kẻ khác cấp bậc không rõ, bất qua Diệp Trần nhận ra hắn.
Đây không phải gã thích khách mấy ngày qua không ngừng tìm hắn xin chết sao?
Diệp Trần nhận ra gã thích khách, không phải ai khác mà chính là Dạ Phong Lưu.
Dạ Phong Lưu sau khi logout, thật sự ngủ cả ngày, sau khi tỉnh thì uống một bát cháo trắng thật ngon.
Sau khi ăn xong, mọi thứ hết thảy đều không sai biệt lắm so với dự tính của hắn. Bất quá nhìn lại mình không có một chút tiền, Dạ Phong Lưu thở dài, lại login vào trò chơi tìm kiếm mục tiêu, hắn hiện tại muốn cướp của giết người một chút.
Vừa lúc có một kẻ liên lạc, giới thiệu hắn làm công tác vệ sĩ một chút. Mời vệ sĩ chính là một gã nhà giàu, trên cơ bản công việc không phải làm gì, ngồi không cũng có tiền cầm, hơn nữa đối phương cũng không phải lúc nào cũng onl, khi đó hắn có thể tự do hoạt động.
Dạ Phong Lưu vừa nghe có chuyện tốt, đương nhiên cũng có chút động tâm.
Tuy rằng hắn rất muốn có cuộc sống tùy tâm sở dục nhưng hiện tại không thể không cúi đầu, vì vậy sau một chút do dự hắn liền đáp ứng.
Trải qua kiểm tra đơn giản, Dạ Phong Lưu thuận lợi nhận được công tác này. Hơn nữa mới bắt đầu công tác gã cao phú soái ( DG: phú soái: vừa giàu vừa đẹp trai ) tên “Hoa Tiền Nguyệt Hạ” đã cho hắn một cái đại hồng bao.
Dạ Phong Lưu đang cần tiền nên không khách khí nhận lấy, nếu không có việc gì ngoài ý muốn xuất hiện thì cùng cao phú soái này một thời gian cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng rốt cuộc chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Hắn đã không còn trong Thương Đăng công hội, vận khí cũng khá tìm được việc tốt nhưng chưa bắt đầu được hai ngày đã gặp lại gia hỏa này.
Nhìn thế nào đi chăng nữa gã này cùng tân cố chủ của mình cũng không chung sống hòa bình.
Lão thiên, ngươi thật sự muốn bức tử ta sao? Ta kiếp trước đắc tội với ngươi sao?
Dạ Phong Lưu thấy Diệp Trần xuất hiện, thực sự hắn đã muốn khóc rồi.
Con mẹ nó, nhìn gã gia hỏa này, trước kia hắn có cuộc đời sáng lạng bao nhiêu giờ tất cả đều tối om hết rồi. (Xin lỗi chú quá đen)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...