Võng Du Mục Sư Nghịch Tập

Đang chìm trong vô vàng hồi tưởng và suy nghĩ. Hình ảnh quyển sách quỷ bỗng chốc hiện lên, nó chớp nhoáng trong đầu Chiêu Thần rồi biến mất.

"A!"

Sau khoảnh khắc đó, cậu thống khổ ôm đầu hét to, miệng bắt đầu thở dốc.

"Này! Cậu sao vậy?"

Karlex phía trước đang lom khom giật nảy mình quay lại. Trông thấy gương mặt tái nhợt của Chiêu Thần, Karlex vội vàng tiến lại gần và lấy trong ngực ra một lọ nước màu vàng óng đưa tới. Ông lo lắng nói:

- Có vẻ cả tinh thần và cơ thể cậu đều đang suy nhược, uống nó vào đi, bình ma pháp Pycal cao cấp đấy chàng trai.

Nhưng đáp lại lời mời đó là sự im lặng, có gì đó đang vô thanh vô thức diễn ra với chàng trai trước mặt. Karlex nhíu mày, hỏi:

"Cậu ổn đó chứ?"

Sau một hồi im lặng như vậy, Chiêu Thần thả tay khỏi đầu, sắc mặt đã có phần tốt hơn. Liếc nhìn Karlex cùng bình dịch trên tay. Chiêu Thần chợt mỉm cười, đó là một nụ cười tự tin nếu không muốn gọi là ngạo mạn. Không phải cậu cố ý nhưng cảm giác kiêu ngạo cùng tự tin không hiểu sao bỗng tràn chề trong tim cậu lúc này.

Cảm giác này mãnh liệt trỗi dậy từ khi quyển sách quỷ đó vừa rồi xuất hiện.

Nó khiến Chiêu Thần không cảm thấy sợ hãi nữa, không còn bàng hoàng đối với việc mình vừa trải qua. Đối diện với hoàn cảnh chết chóc lúc này, cậu hoàn toàn bình tĩnh, có nhiều hơn là cảm giác tinh thần rất thoải mái?

Mặc dù không hiểu nhưng cảm giác này thật sự rất tốt, Chiêu Thần chấp nhận nó.

Karlex cảm thấy khó hiểu với thái độ của cậu, đồng thời khẽ nhíu mày. Khi nhìn vào chàng trai trẻ trước mặt lúc này, Karlex không hiểu sao có cảm giác áp lực như khi nhìn vị thống soái của mình, áp lực từ một bậc vương giả. "Kẻ này không tầm thường". Nhưng nghĩ đến đây là một tên lính đánh thuê hạng xoàng tội nghiệp, Karlex lắc lắc bình Pycal, nói:

"Không uống sao? Nó sẽ giúp cậu hồi phục lại trong cấp tốc đấy chàng trai tội nghiệp?"


Với tấm lòng cao cả của một đội trưởng lo cho lính mới, Karlex không tiếc cho đi bình Pycal cao cấp giá 100 vàng của mình.

Thực tế thì kẻ có thể sống xót đến lúc này đều đáng được tán thưởng và kính trọng, dù đó là một lính đánh thuê hạng xoàng. Karlex nghĩ.

"Cảm ơn ơn ngài nhưng tôi không cần nó."

Chiêu Thần mỉm cười đáp. Có thể thấy tinh thần cậu đã khôi phục hoàn toàn.

Vào thời điểm này, trong lòng Chiêu Thần đang rất muốn tìm một nơi yên tĩnh để xử lý mớ thông tin hỗn loạn trong đầu. Tình trạng hiện tại của bản thân và thông tin quyển sách bí ẩn đang tồn tại trong người cậu.

Tất cả thông tin này đều từ quyển sách đó ban cho.

Nhưng có vẻ như tình cảnh lúc này thì không cho phép Chiêu Thần làm vậy rồi.

"Thật sự không cần sao?"

Mặc dù hỏi vậy nhưng Karlex lại cất bình Pycal vào người. Trông Chiêu Thần đã tốt hơn hẳn so với lúc đầu, và hơn hết bình Pycal cao cấp này có giá đến 1000 vàng đấy, đó là cả nửa năm tiền công của ông rồi.

Karlex dự định khi nào bị thương gần chết mới dùng. Chiêu Thần đã khoẻ như vậy thì không cần nữa!

"Đã vậy thì cậu chọn một món vũ khí để dùng đi, ở đây có toàn những thứ binh khí phẩm cấp rất cao, bảo vật hàng hiếm. Mà cậu có chức nghiệp gì? Một Cuồng Chiến Sĩ sao? Hay Dã Nhân? Ở góc đó trưng bày rất nhiều trọng kiếm đấy. Hãy chọn thanh tốt nhất cho trận đại chiến cuối cùng này nào chàng trai."

Karlex nói như thể trận chiến phía trước là trận chiến cuối cùng.

Hừm, có thể đây là trận chiến cuối cùng, nhưng Chiêu Thần lại không hề nao núng. Nghe Karlex hỏi chức nghiệp của mình, cậu không ngại nói lên:

- Tôi là mục sư.


- Hả?

Karlex tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại. Ông ta bật cười nói tiếp:

- Ta rất thích cậu đấy chàng trai, trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này mà cậu còn có thể đùa được, tinh thần lạc quan này có thể góp phần xoay chuyển trận chiến đấy, dù cơ hội rất nhỏ. Mà cho dù cậu có là mục sư đi nữa thì nơi này cũng không có linh trượng cho cậu dùng đâu.

Chiêu Thần thừa biết Karlex không tin lời mình, cậu dứt khoác không phản bác mà quan sát chậm rãi xung quanh, mong muốn tìm được thanh vũ khí hợp với mình nhất.

Chiêu Thần cũng thừa biết Diễn Sinh Thuật các loại kỹ năng đã không còn trên người cậu. Nếu có nó, bằng khả năng hồi phục vết thương 100%/1s thì cậu đã không xuất hiện những thương tích đầy mình như vậy.

Trận đường phía trước hẳn phải đổ máu mà bước đi, cậu cần phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra đối với lục địa Huyền Bí, còn có Tây Hạ...

Trong mắt Karlex thì cậu đã hồi phục khoẻ mạnh, nhưng cơ thể Chiêu Thần lúc này đang rất suy nhược, cậu hiểu rõ điều đó. Một thanh kiếm vừa tay? Hay một con dao?

- Chúng ta cần phải vận chuyển số đạn nổ này đến chỗ đại đội trưởng Bryan, chà, một trận tử chiến đầy máu lửa!

Nói dứt lời là tràn cười to của Karlex. Ông ta là một binh lính tinh nhuệ và không sờn lòng trước tử vong, cho dù biết rõ trận chiến phía trước cầm chắc cái chết.

Chiêu Thần khẽ cười. Cậu bị tiếng cười của Karlex đánh động.

Karlex lúc này mang một cái túi lớn trên lưng, nó đựng đầy các quả pháo nặng trĩu, phải có hơn 20 quả, nó là tất cả số đạn nổ mà Karlex gom được. Cái cơ thể cao gần 2m của ông ta khi mang cái túi pháo này trông nhỏ hẳn đi.

Mà khoan...

- Karlex này, ngài cao khoảng hai mét nhỉ?

- Ừm, ta cao 2m1, có vấn đề gì lúc này sao? Cậu chưa chọn được vũ khí của mình à?


- Không phải...

Karlex cao 2m1, vì sao mình còn cao hơn ông ta một cái đầu nhỉ?

Chiêu Thần cảm thấy trái tim co thắt, cậu đưa hai tay mình lên xem. Khi mà trên người cậu chỉ còn duy nhất chiếc quần dài vải thô sơ, cậu có thể quan sát cơ thể mình rất rõ.

"Trời ạ."

Chiêu Thần nhắm mắt thở dài. Cái cơ thể này là một chiến binh cao lớn! Chiều cao phải từ 2m3 trở lên, nhìn những khối cơ dẻo dai lực lưỡng này xem, hai cánh tay thô to này đủ sức để vặn chết một con trâu đang khoẻ mạnh.

Còn đâu là một quý ông thanh lịch?! Còn đâu là một chàng trai sáu múi điển hình? Không biết tiêu chuẩn đàn ông trong mắt phụ nữ thế giới này là như thế nào đây? Cậu cảm thấy buồn khổ vô cùng.

ẦMM!

Chiêu Thần mở mắt, tiếng động lớn ngoài kia thật inh ỏi, cậu không xác định được nó phát ra từ cái gì, nhưng có vẻ trận chiến đang đến gần chỗ này rồi.

Đúng lúc này, ở góc sâu trong vách, một cây rìu lớn đơn sơ thu hút ánh mắt của cậu. Nó rất đơn giản, tuy nhiên vì nằm trong hàng ngũ những vũ khí hoa lệ khiến nó trở nên rất nổi bậc. Nhìn thấy cây rìu này, Chiêu Thần cảm thấy tay mình khẽ run lên vì thèm khát.

Cậu tiến lại gần, đến càng gần thì cây rìu càng hiện rõ trong mắt cậu.

Chiêu Thần cảm thấy kết cấu của cây rìu này rất kỳ lạ.

Đây rõ gàng là rìu chiến một tay, có hai lưỡi. Cán rìu dài đến một mét rưỡi, phần có thể cầm là ở giữa, có thể suy ra cây rìu này chỉ dành cho người cao trên 2m sử dụng, cho dù vậy thì nó vẫn quá lớn. Điểm lạ của cây rìu này là nó có hai lưỡi hình trăng khuyết đen ngòm, phần lưỡi mép rìa lại sáng bóng màu bạc.

Mỗi bên lưỡi rìu to rộng gần một mét, một bên thì sắt bén còn một bên thì lưỡi hơi thô to.

Chiêu Thần ước tính trọng lượng của cây rìu này phải hơn một nghìn cân.

Rìu một tay lại nặng nghìn cân...

- Vô lý - tên của nó đấy, cậu đừng đụng vào, nó mà rơi xuống bây giờ thì không còn người nữa đâu để nhắc nó lên, chết hết cả rồi.


Karlex trông thấy cậu nhìn cây rìu này thì hô to. Ông ta đang cầm trên tay một cây kiếm lớn, đậm chất quý tộc với một viên Ruby lớn đính trên tay cầm. Karlex đã chuẩn bị sẵn sàng. Ông ta nói:

- Bỏ đi, với thể trạng hiện tại của cậu thì một thanh trọng kiếm sẽ...

Nói chưa câu thì Karlex cứng lưỡi, hai mắt bỗng trừng lớn, sau đó lại lắp bắp:

- Nữ thần Freyja ạ, câu đang cầm cây rìu Lotus của huyền thoại Berserker đấy! Không thể nào tin được!

Chiêu Thần khẽ cười. Cậu cảm giác có thể nhắc thanh rìu này lên được nên đã thử sức, khi mà cánh tay cậu đang thèm khát sở hữu nó.

"Lotus..."

Thì thầm một cách trìu mến, Chiêu Thần nâng rìu chiến Lotus đến trước mặt. Cậu nghe thấy tiếng vọng ong oanh từ lưỡi rìu như một lời chào hỏi chủ nhân mới.

- Từ nay về sau, mi sẽ cũng ta đi khám phá cái thế giới này.

Cậu nhẹ nhàng nói. Lời nói từ cương vị một kẻ bị xuyên không.

Cậu chưa muốn phải dừng bước tại nơi này vì một cuộc chiến mở màn!

Cậu đã nhiều lần thử mở hệ thống lên để xem thuộc tính và trạng thái của mình hiện tại nhưng toàn bộ đều thất bại. Trường hợp này có thể đoán hệ thống đã không còn tồn tại và các chiêu thức cùng thuộc tính của cậu đã biến mất.

Hoặc có thể nó đang trục trặc? Trường hợp của hệ thống là cái khiến cậu khó hiểu nhất.

Không có hệ thống, Chiêu Thần đành ước tính khả năng chiến đấu cùng thể lực của mình. Cậu biết bản thân đang rất suy nhược, nhưng điều không ngờ là cậu có thể nâng được rìu chiến Lotus bằng một tay mà còn cảm thấy vô cùng rất thoải.

Vậy không biết khi hồi phục thể lực hoàn toàn thì cậu sẽ khoẻ bao nhiêu? Chắc hẳn phải gấp đôi lúc này. Tuy nhiên cũng không có gì đáng mừng trong tình cảnh này.

- --

Chương cuối của hôm nay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui