Đi ra ngõ nhỏ, Hạ Khinh Y nhẹ nói:” Đa tạ Diệp tổ trưởng quan tâm.”
Hắn rõ ràng là nói cảm tạ nhưng vẻ mặt lại làm cho Diệp Thanh Thanh chột dạ một trận, mặt thoáng chốc đỏ.” Sao bỗng nhiên nói như thế?”
” Diệp tổ trưởng luôn luôn rất thông minh.”
Diệp Thanh Thanh bỗng nhiên có cảm giác bản thân lộng xảo thành chuyên.
Hạ Khinh Y hỏi:” Không biết chuyện ta nhờ Diệp tổ trưởng như thế nào rồi ?”
Diệp Thanh Thanh nói:” Hoa Thảo vừa mới truyền đến tin tức, nói đã không thành vấn đề. Nhưng ngươi thật sự muốn gặp Nguyệt Tại Thủy Thiên sao? Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp khác. Làm như vậy có trả đại giới quá lớn hay không?”
Nằm trong ngực, Tiểu bạch cẩu xôn xao bất an. Hạ Khinh Y trấn an nó, không nói gì, sau một lúc lâu mới nói:” Ta muốn làm cho hắn vui vẻ an tâm, vô ưu vô lự chơi trò chơi.”
Tiểu bạch cẩu ánh mắt ngập nước, nháy nháy mắt nhìn hắn.
” Chờ chút, Hoa Thảo lại gửi tin nhắn.” Diệp Thanh Thanh dừng chân lại, đọc tin rồi nói:” Đêm nay, Vạn Vị lâu, lầu ba, gian Trúc Sương.”
Hạ Khinh Y gật đầu:” Đa tạ Diệp tổ trưởng, trước cáo từ.”
Diệp Thanh Thanh:” Buổi tối, ngươi hãy cẩn thận.”
Hạ Khinh Y nói:” Diệp tổ trưởng yên tâm, ta có đúng mực.”
Hạ Khinh Y ôm Tiểu bạch cẩu đến một tiểu biệt viện, là nơi bọn Hồng Hạnh đang chờ.
Hồng Hạnh buông tay nói:” Tìm không thấy, bất quá ít nhất hắn tạm thời cũng không có nguy hiểm. Không nghe thấy ai đi lĩnh thưởng…… Di, lão Đại, ngươi cũng học tiểu nữ sinh nhặt dã cẩu? Oa, cẩu cũng có biểu tình!”
Hạ Khinh Y nghe hắn nói, nhìn về phía tiểu bạch cẩu , quả nhiên phát hiện tiểu bạch cẩu tức giận nhìn chằm chằm Hồng Hạnh.
Hạ Khinh Y trả lời:” Đừng chọc nó, vật nhỏ lòng tự trọng rất mạnh.”
Hồng Hạnh kêu to:” Lão Đại ngươi nói cái gì a? Cẩu có cái gì lòng tự trọng a! Hơn nữa ngươi hôm nay mới nhặt được nó, làm như rất hiểu biết nó vậy.”
Bị hắn vừa nói như thế, Hạ Khinh Y cũng sửng sốt. Hắn cũng không biết bản thân vì sao thốt nên lời nói như vậy, sau một lúc lâu nhu nhu chân mày để tỉnh táo một chút, nói:” Lấy loại này suy.”
” A? Cái gì? Loại gì suy? Loại ông già kéo xe?”
Hạ Khinh Y tuy rằng ít nói, nhưng từ trước đến nay cũng không ngại người khác nói chuyện quá ẩn dụ, nhưng giờ phút này nhìn Tiểu bạch cẩu mở to cặp mắt tròn đen tò mò nhìn Hồng Hạnh, không tự chủ đã ngăn cản hắn.” Đừng nói hưu nói vượn.”
Bàn tay dày rộng áp chế cặp lỗ tai đang dựng thẳng lắng nghe của Tiểu bạch cẩu.
Đầu của tiểu bạch cẩu ở trong bàn tay hắn cọ cọ.
Hạ Khinh Y ôm Tiểu bạch cẩu đi vào hậu viện,” Ta nghỉ ngơi một chút.”
Hồng Hạnh ở sau kêu với theo:” Lão Đại ngươi ngày hôm qua cấp như vậy, sao hôm nay lại như không có việc gì, cũng không đi ra ngoài tìm? “
Hạ Khinh Y đem con chó nhỏ đặt ở trên giường, bản thân cũng nằm xuống. Con chó vui vẻ nằm trong ngực hắn, 4 chân nhỏ bé quơ tới quơ lui trong ***g ngực dày rộng.
Hạ Khinh Y vỗ về lông nó, ánh mắt lại không nhìn nó,” Ta đi tìm hắn, đại khái hắn cũng sẽ trốn đi, bằng không như thế nào ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không gửi một cái.”
” Oẳng uông.”( Mới sẽ không.)
Cúi đầu liền cắn một ngụm, cách vải áo cắn ở trên ngực.
” Oẳng oẳng oẳng oẳng.”( Ta mới không nhỏ khí như vậy.)
Đổi cái địa phương khác cắn một ngụm.
” Hung dữ thật.” Hạ Khinh Y bắt nó ôm đến, bài khai 2 chân chó, tới gần quan sát một chút, mỉm cười.” Nguyên lai là tiểu công cẩu (chó đực).”
Tiểu bạch cẩu ở trong tay hắn cứng lại rồi, sau đó hung hăng cắn cánh tay hắn một ngụm, nhảy xuống, bay nhanh trốn vào trong chăn. Nhưng là chăn đang xếp gọn, nhất thời lại chui không đi vào, vì thế đầu cẩu đi vào, mông cẩu ở bên ngoài chăn vạn phần gian nan xoay a xoay, chính là xoay không đi vào.
Quá mất mặt!
Kỹ năng biến thái này!
Tiểu Hòa quyết định, vĩnh viễn không thể cho Hạ đại ca biết bản thân chính là chích Tiểu bạch cẩu này .
Hạ Khinh Y buồn cười nắm mông nó lôi ra , mở ra chăn, đem bản thân cùng Tiểu bạch cẩu cùng nhau đắp chăn.
Xung quanh tiểu bạch cẩu lập tức biến đen, ở trong chăn ‘oẳng’ hai tiếng, mù quáng đi tới hai bước, trảo nhất trảo, giống như chộp vào đùi Hạ Khinh Y, nhắc nhở hắn mau phóng nó ra ngoài.
Hạ Khinh Y lại bắt nó phóng xuất. Con chó nhỏ chơi một hồi, rồi cuộn ở trên gối nằm dần dần ngủ, móng vuốt không chút khách khí nắm một nhúm tóc của Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y lại không hề buồn ngủ, nhìn nhìn hộp thư, đóng hộp thư, trợn mắt chờ buổi tối ước hội đến.
………….
” Lão Đại, ngươi thật sự phải đi một mình? Tổng cảm thấy khá mạo hiểm nha.” Gian ngoài mơ hồ truyền đến tiếng của Hồng Hạnh.
” Thủy Thiên Các kiến thành thất bại, thực lực tổn hại lớn sẽ không dám xằng bậy, ta một người đi ngược lại an toàn.” Là thanh âm của Hạ đại ca.
Tiểu Hòa mông mông lung lung tỉnh. Hạ đại ca muốn đi đâu?
Mở một con mắt, tái mở một con, Tiểu bạch cẩu ánh mắt buồn ngủ chớp chớp vài cái, rốt cục hoàn toàn tỉnh.
Đúng rồi, Hạ đại ca muốn đi gặp tên Nguyệt Tại Thủy Thiên.
Tiểu bạch cẩu cả kinh, từ trên giường nhảy xuống, muốn chạy đi ra ngoài ngăn cản, lại phát hiện cửa đã đóng chốt.
” Oẳng~ ô!”
Con chó nhỏ dùng sức trảo cong cánh cửa.
Có người đi tới, Tiểu bạch cẩu kinh hỉ ngẩng đầu, lại phát hiện là Hồng Hạnh. Hồng Hạnh chống nạnh mắng con chó:” Hừ, không cho người ta yên lặng chút sao.”
Tiểu bạch cẩu mới không để ý tới hắn, lẻn chạy vào trong viện, phát hiện Hạ Khinh Y đã đi mất, Tiểu bạch cẩu đuổi theo ra ngoài. Nhìn đến bóng dáng Hạ Khinh Y, nó đang muốn đuổi theo thì đã thấy Hạ Khinh Y bị người ngăn cản.
Là Thu Thủy Y Nhân, rõ ràng đã khóc, ánh mắt sưng đỏ.
” Ngươi muốn đi tìm Nhạc Tại Uyên đàm phán? Vì Tiểu Hòa Lưu Thủy?” Thu Thủy Y Nhân giọng nói có điểm khàn khàn.
Hạ Khinh Y trầm mặc.
” Không cần đi.”
Tiểu bạch cẩu chạy đến cách bọn họ vài bước xa , đồng ý gật đầu. Căn bản không cần đi a, nó đã an toàn thôi, hơn nữa lập tức sẽ đi nước Mỹ, căn bản sẽ không login.
Thu Thủy Y Nhân giống như sợ Hạ Khinh Y hiểu lầm, bay nhanh nói tiếp,” Ta có biện pháp khác làm cho hắn hủy bỏ lệnh truy nã.”
” Biện pháp gì?” Hạ Khinh Y nhíu mày.
” Ngươi không cần phải xen vào, tóm lại so với ngươi đi ăn nói khép nép tốt hơn.”
” Ai nói ta đi ăn nói khép nép ? ” Hạ Khinh Y không vui, muốn bước đi.
” Đứng lại! Đúng vậy, hiện tại Ứng Hối thành thực lực so với Thủy Thiên Các mạnh hơn. Nhưng ngươi đừng quên Thủy Thiên Các có tiền, ngươi cảm thấy hắn sẽ dừng bước?” Thu Thủy Y Nhân cắn môi, dường như hạ quyết tâm, nói tiếp,” Lúc chia tay, hắn hứa hẹn về sau phải giúp ta làm 3 sự kiện…… Ngươi làm gì nhìn ta như vậy, bộ thấy thất vọng về ta lắm sao? Hạ Kình, ngươi sẽ không phải cảm thấy làm như thế thực không tôn nghiêm ? Nhưng là ta sẽ không. Hắn có lỗi với ta, ta vì sao không thể lợi dụng hắn? “
” Ta có thể yêu cầu hắn rút về lệnh truy nã. Nhưng, ta có yêu cầu.” Thu Thủy Y Nhân ánh mắt bỗng nhiên kiên định hẳn lên.
Tiểu bạch cẩu cảnh giác vãnh tai nghe, trực giác thấy không thích hợp.
” Năm nay sinh nhật của ta, ngươi phải bồi cùng ta.”
” Oẳng.”
Tiểu bạch cẩu lập tức xông lên cắn vạt áo Hạ Khinh Y. Hạ đại ca, không cần đáp ứng, ta không sao.
” Cốc.” Một cú cốc đánh vào đầu Tiểu bạch cẩu, Hồng Hạnh đuổi theo Tiểu bạch cẩu lôi nó ra, một bên gỡ Tiểu bạch cẩu đang cắn vạt áo, một bên nói với Hạ Khinh Y đang trầm mặc:” Lão Đại, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục.”
Hồng Hạnh nhanh đi trở về. Hắc hắc, có bản thân ở đó lão Đại khẳng định sẽ không nói cái gì.
Đi trở về trong viện, đóng cửa, thả chó, Hồng Hạnh giận trừng mắt nhìn Tiểu bạch cẩu :” Tiểu tám cẩu, thật vất vả mỹ nữ thổ lộ với lão Đại, ngươi ồn ào cái gì. Bộ ngươi tưởng ngày ngày nhìn mỹ nữ bộ mặt ai oán là dễ chịu sao?”
Tiểu bạch cẩu ô ô kêu to, móng vuốt liều mạng cào cánh cửa.
Hồng Hạnh hé cánh cửa một chút xem lén, vừa nhìn vừa nói:” Ông trời a, nhanh nhanh làm cho bọn họ giải quyết đi, đỡ phải lão Đại thường xuyên ngẩn người đến ngẩn người điên…… Sá~, mỹ nữ tỏ tình…… Lão Đại, mau nhận a…… A, ngươi này chó chết, đừng tưởng rằng ngươi bộ dạng đáng yêu là có thể đá ta, ta đem ngươi hầm bây giờ!”
Tiểu bạch cẩu con mắt hồng hồng trừng hắn.
Hồng Hạnh không hiểu, bỗng chột dạ lên,” Ta…… Ta không có làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi chứ.”
Tiểu bạch cẩu xoay người chạy đi, tránh ở trong bụi cỏ ngẩn người. Mắt cẩu ủy khuất đến làm cho Hồng Hạnh cả người phát lạnh. Một lát sau Hồng Hạnh thế nhưng nhìn đến hình ảnh cẩu trước mắt dần dần biến bạc, cuối cùng tiêu thất.
Đây, đây, cái dạng này, không phải là logout sao?
Hồng Hạnh sửng sốt, sau đó kêu to sợ hãi:” Má ơi! Cẩu cũng có thể logout.” tiếp theo run rẩy:”Trời ơi, trò chơi này cẩu cũng có thể chơi được.”
…………….
Đang xem báo, ông nội trước tiên nhìn thấy tiểu Hòa đẩy cửa phòng đi ra. Ông nội chỉnh mắt kiếng hỏi: “Hôm nay nghỉ chơi sớm à?”
” Vâng ạ.” Tiểu Hòa đi vào phòng bếp, rót một ly nước chín uống liền mấy ngụm, lại cầm nó đi ra ban công.
Ông nội nhìn bà nội liếc mắt một cái, bà nội đứng dậy đi đến ban công:” Bảo bối ngoan, làm sao vậy?”
Tiểu Hòa không nói lời nào, một lát sau mới nói:” Bà nội.”
Hắn vuốt cái ly, cúi thấp cái đầu xinh đẹp,” Con giống như biến thành kẻ xấu.”
” Yêu~, như thế nào biến thành kẻ xấu, nói cho bà nội nghe một chút.” Giọng của bà nghe làm sao cũng giống như lộ ra kinh hỉ.
” Nhìn đến Hạ đại ca cùng người khác chung một chỗ , con rất không vui.”
Bà nội có biết Hạ đại ca trong miệng tôn tử, xem tiểu bộ dáng tôn tử buồn bực không vui, buồn cười nói :” Con a, vẫn tính tình trẻ con, chỉ muốn người khác đối với mình tốt.”
” Không phải.” Tiểu Hòa phản bác “Nếu bà nội còn có cháu nội, bà tốt với nó nhiều, con mới sẽ không không vui.”
Bà nội nhất thời á khẩu , còn có điểm dấm chua.
Tiểu Hòa còn bổ sung tiếp:” Còn có ông nội, ba ba, mama, bà ngoại, ông ngoại cũng như vậy.”
Tất cả mọi người đãi ngộ giống nhau làm cho bà nội hơi chút dễ chịu chút, an ủi tiểu tôn tử nói:” Làm quen với nhiều bạn thì sẽ không như thế. Con a, chính là bạn bè quá ít. Thằng bé tên Hà Dực kia không phải thường xuyên gọi điện thoại đến mời con ra ngoài chơi sao ? Vì sao không đi?”
Tiểu Hòa lắc đầu,” Không cần, không thích.”
Bà nội còn muốn nói cái gì, ông nội ở phòng khách kêu to:” Lão thái bà, điện thoại.”
Bà nội đến tiếp điện thoại, một hồi sau sắc mặt vui mừng đi ra báo cho tiểu Hòa :” Tốt lắm tốt lắm, đừng không vui nữa. Bà nội dẫn con đi chơi. Thủ tục đều đã làm tốt, ngày mai chúng ta đi Thành phố S, ngày mốt lên máy bay xuất phát.”
Ở nhà một buổi tối cuối cùng, các cha mẹ kỳ quái phát hiện bình thường tiểu hài tử đã sớm đi vào trò chơi thế nhưng hôm nay ngồi ở sô pha xem TV.
Mama hỏi:” Sao không chơi game?”
Tiểu Hòa đáp:” Không chơi.” nói xong lập tức bổ sung một câu,” Về sau cũng không chơi.”
Hắn không biết bản thân vì sao khó chịu như vậy, dù sao, trực giác bảo không cần đi vào trò chơi.
Mama có chút đăm chiêu gật đầu. Ân, xem ra đứa nhỏ đã chơi chán rồi.
Ba ngày sau, nước Mỹ thành phố x, sân bay quốc tế.
Cửa ra ngoài, một hàng ba người, hai thanh niên Hoa kiều, rất chọc người chú mục, đang giúp đỡ một lão thái thái áo quần phú quý đắt tiền người Trung Quốc đang kiển chân nhìn tìm kiếm.
Bùi Quận Thanh giơ bảng chữ, vươn cổ nhìn nửa ngày:” Không phải nói máy bay hạ cánh rồi sao? Sao không thấy ai ra? Cừu Tử Phi, ngươi giúp ta cầm một chút đi.”
Bên cạnh người kêu Cừu Tử Phi tuổi còn trẻ dùng ngữ khí phi thường lễ phép nói:” Chữ tiếng Trung của ngươi quá xấu, không cầm.”
Bùi Quận Thanh không có biện pháp, đành phải tiếp tục giơ bảng viết ” Hoan nghênh quý bà xinh đẹp Nghiêm Thư Cầm cùng em họ anh tuấn Quý Tử Hòa đi vào thành phố xx “.
Nói đến kỳ quái, bình thường sân bay tuy rằng luôn chật chội đông người, nhưng phần lớn cảnh tượng là lữ khách sẽ vội vàng, sẽ không giống như hôm nay. Rất nhiều người cầm hành lý cũng không đi, kéo hành lý đứng ở lối ra quay đầu lại, mắt nhìn không chớp, giống như đều đang đợi người nào đi ra. Biểu tình họ rất khác nhau, có hưng phấn, có si mê, có ngốc thất thần.
Bùi Quận Thanh nhàm chán nhìn trái nhìn phải, lắng nghe vài người Pháp đang trò chuyện một chút, sau đó quay đầu lại hưng phấn báo cho Cừu Tử Phi:” Có mỹ nhân, mỹ nhân Trung Quốc. Ha ha ha, ta hiểu tiếng Pháp, vài người Pháp kia nói. Chẳng lẽ là minh tinh nào đến đây?”
Cừu Tử Phi dội nước lạnh cho hắn:” Ngẫm lại mỹ nhân phương đông trong mắt người phương Tây thường là bộ dáng gì đi”.
Chuyến bay 32b 30a 250. Lão thái thái vóc dáng thấp, chỉ nhìn đến phía trước đông nghìn nghịt người phương Tây, đợi nửa ngày bắt đầu nóng vội, thúc giục Quận Thanh:” Giơ cao một chút, có phải báo sai chuyến bay hay không, như thế nào còn không ra?”
Bùi Quận Thanh lại giơ cao một chút, kiễng chân xem, vừa lúc nhìn đến một lão thái thái người Trung Quốc đi ra, cảm giác khá giống bà ngoại nhà mình, tám phần là giống. Hắn đang muốn quay đầu lại báo cho bà ngoại, đầu vừa chuyển tới một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
Trong dư quang khóe mắt tựa hồ nhìn đến một thiếu niên đi theo phía sau vị lão thái thái kia.
Kỳ thật chính là khóe mắt dư quang thoáng nhìn, cũng không có thấy rõ cụ thể, thậm chí thiếu niên kia tay còn che ở miệng nhỏ bé đánh cái ngáp, ánh mắt buồn ngủ buông xuống, tóc đen rơi xuống che khuất cái trán, kỳ thật thật sự cũng không có nhìn đến bao nhiêu diện mạo hắn. Chính là Bùi Quận Thanh đã con ngươi đui mù, hắn thậm chí quên đem cổ quay lại xem.
Thiếu niên buông tay, ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt ngấn nước nhìn lướt qua các bảng viết. Xung quanh một mảnh yên tĩnh, mỗi người đều mắt nhìn không chớp.
Ánh mắt thiếu niên đứng ở bảng viết của Bùi Quận Thanh, dùng ánh mắt có chút tò mò nhìn thoáng qua Bùi Quận Thanh, sau đó giật nhẹ lão thái thái phía trước hiển nhiên cũng đã đang nhìn xung quanh, chỉa chỉa Bùi Quận Thanh.
Bùi Quận Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng lẽ này, này, thiếu niên không biết hình dung như thế nào mới tốt này chính là là…… Tên là gì nhỉ, bỗng nhiên quên mất ? Bùi Quận Thanh nhìn vào bảng chữ của mình — Quý Tử Hòa.
Bùi Quận Thanh đang muốn quay đầu lại nói cho bà ngoại, lại nhìn đến Cừu Tử Phi đi đến trước mặt vài vị khách người Pháp kia, ngữ khí tao nhã thỉnh bọn họ giao ra cameras.
Vài người Pháp nhìn nhìn nhau, trong đó một cô gái tóc vàng cải cọ vài câu. Bùi Quận Thanh nghe được Cừu Tử Phi chính nghĩa nghiêm nói bản thân là người giám hộ của thiếu niên kia. Cuối cùng mấy người Pháp tin, không cam lòng không muốn trước mặt hắn mặt cắt bỏ mấy ảnh chụp.
Như vậy cũng được sao ? Bùi Quận Thanh biết thằng em họ này luôn luôn có thể hù nhân, nhưng không nghĩ tới hắn có thể hù như vậy.
Lão thái thái cái gì cũng đều nhìn không tới, chỉ cảm thấy không khí quỷ dị, này mấy nam nữ phương Tây một đám như trúng tà, đứng ngốc như cọc gỗ chết. Bỗng nhiên nàng liền tâm nhảy dựng, dắt tay áo cháu ngoại hỏi :” Quận Thanh a, không phải, không phải phi cơ đã xảy ra chuyện chứ?.”
” Bà ngoại bảo bối của con ơi, bà đang nói bậy bạ gì đó. Đi, con nhìn thấy bọn họ. Bà ngoại, gien nhà chúng ta thật không sai, người như vậy cũng sinh ra được.”
Cừu Tử Phi giúp đỡ lão thái thái đi hướng bên kia. Quý bà nội nhìn đến bọn họ trước tiên, bước nhanh đi tới, ôm lấy lão thái thái.
” Chị !”
Vài chục năm không thấy hai chị em ôm nhau khóc ròng.
Cừu Tử Phi mỉm cười chào tiểu Hòa :” Tử Hòa, hành lý ta xách cho.” Tự tay tiếp lấy hành lý không quá nặng gì mấy trong tay tiểu Hòa.
” Cám ơn.” Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu Hòa có chút trúc trắc.
” Ta gọi là Cừu Tử Phi, ngươi bảo ta Tử Phi biểu ca là tốt rồi.”
” Tử Phi biểu ca.” Tiểu Hòa ngoan ngoãn gọi.
” Còn có ta, còn có ta, Quận Thanh biểu ca.” Bùi Quận Thanh nói ra bốn chữ này mà bản thân đều rét lạnh, liếc xem Cừu Tử Phi thấy hắn dường như không có phản ứng gì. Lúc hắn nói ‘Tử Phi biểu ca’, bản thân sẽ không cảm thấy buồn nôn sao? Vội vàng bổ sung một chút nói:” Bảo ta đại biểu ca được rồi.”
Tiểu Hòa cũng kêu một tiếng, Bùi Quận Thanh thật khoái a. Nhà của mình nào có em trai em gái đơn thuần như vậy ngoan như vậy a. Đứa nhỏ lớn lên trong nước quả nhiên không giống với. Xem tiểu hài tử dung mạo kinh người, Bùi Quận Thanh cảm thấy bản thân cũng không dám nhìn với hắn. Trưởng thành như vậy thật sự là hại nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...