Vừa mới sinh sản xong, Lí Hồng ôm chính con của mình, vẻ mặt sững sờ nhìn cục cưng trong lòng đang ngủ say sưa, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi chồng mình: “Bé …… thật là con chúng ta ?”
Vẫn đứng lặng ở một bên, Quý Bình cũng không vì câu hỏi kỳ quái của thê tử mà kinh ngạc, sờ sờ đầu nói: “Lúc đầu anh cũng không tin, nhưng là thật đó. Ngày hôm qua trong bệnh viện chỉ có một mình em sinh con.”
Lí Hồng không tự chủ được hôn bé con trong tay: “Bé như thế nào lại xinh đẹp như vậy chứ.” Cả hai vợ chồng mình tướng mạo rất bình thường a.
Có người nói trẻ mới sinh ra đều một dạng, mặt nhăn nhăn nhợt nhạt, căn bản nhìn không ra xinh hay không xinh, nhưng mà bé con nhà họ Quý này sinh ra chính là bạch ngọc đáng yêu hiếm thấy. Theo bé dần dần lớn lên, xinh đẹp kinh người lại càng rõ ràng.
Có một ngày Lí Hồng cùng chồng nữa đùa giỡn nói, “Chúng ta chắc nên đi xét nghiệm DNA đi, vạn nhất đem nhầm con người ta về nuôi làm sao bây giờ?”
Lời này trong lúc vô ý bị Quý bà nội nghe được, bà nội giận dữ mắng: “Cục Cưng (nhủ danh của bé luôn) như thế nào không giống đứa nhỏ nhà ta ?” Sau đó xoay người trở về phòng, lấy ra mấy tấm ảnh chụp rất xưa đưa cho hai vợ chồng trẻ xem.
“Hai đứa xem, đây là hình mẹ của mẹ chụp hồi còn trẻ. Cục Cưng khẳng định là di truyền từ nàng.”
Trong ảnh chụp trắng đen là một cô gái tóc thắt bím, quả nhiên cũng mỹ mạo kinh người. Lí Hồng nhìn kỹ xem con mình , thế nhưng thực sự tương tự vài phần .
“Gien thứ này không khỏi quá kỳ lạ a.” Nàng cảm thán nói, cách nhiều thế hệ như vậy cũng có thể di truyền.
“Đúng vậy.” Quý bà nội cũng thở dài, “Nhớ ngày xưa, mẹ của mẹ mỗi lần dẫn mẹ ra đường, không biết bao nhiêu người vây xem, đáng tiếc mẹ lại theo gien cha, rồi lại gả cho ông chồng lại xấu. . . . . .”
Quý ông nội hiền lành khụ một tiếng, bắt đầu lật xem báo .
………..
Tiểu hài tử mỗi ngày mỗi lớn, mỗi ngày càng đáng yêu, đưa tới vô số người tò mò. Cục cưng cũng rất hào phóng, tự mình chơi với mình mặc cho người lớn muốn xem thì xem.
Cục cưng trước khi 3 tuổi vẫn chưa có tên. Ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, sáu vị giáo sư, thế nhưng ngay cả một cái tên đều đặt không được, thẳng đến bé sắp vào nhà trẻ , mới miễn cưỡng đặt một đại danh, họ Quý, gọi là Quý Tử Hòa.
Nhưng ngày đầu tiên vào nhà trẻ, tiểu Tử Hòa đã bị một bé gái bá đạo ấn hôn mặt đầy nước miếng, ngay sau đó bị một bé trai bá đạo ấp ấp ôm một cái. Tử Hòa oa oa khóc lớn, vì thế những cục cưng khác cũng khóc đi theo, nhà trẻ thành một mảnh đại loạn. Lúc tan học lại bị bà mẹ đến đón con thấy cục cưng thật sự quá xinh đẹp, thừa dịp thầy cô nhà trẻ không chú ý, lừa gạt mang cục cưng về nhà nàng chơi một chuyến.
Quý gia không nhận được đứa nhỏ, khẩn trương lập tức báo cảnh sát, lại là một mảnh đại loạn. Cuối cùng cục cưng tìm được rồi, mọi người Quý gia bao gồm cả thầy cô trong nhà trẻ đều cảm thấy một ngày này mình già đi mười tuổi.
Chuyện như vậy lại phát sinh vài lần sau đó khiến cho Quý bà nội tức giận.
“Cục Cưng không đi học nữa, chúng ta tự mình dạy. Chúng ta sáu giáo sư, còn sợ dạy không được một đứa nhỏ sao.”
Một tiếng hoà âm, vì thế Tử Hòa bắt đầu ở nhà học tập.
Bốn lão nhà họ Quý đều đã về hưu, vốn nhàn rỗi ở nhà đã cảm thấy nhàm chán, hiện tại có một tiểu tôn tử ngọc tuyết đáng yêu để dạy dỗ, thật sự là niềm vui tuổi già.
Nhưng là Quý Tử Hòa trừ bỏ xinh đẹp kinh người, trí lực thiên phú đều thường thường không xuất chúng, Quý bà nội luôn cảm thấy đáng tiếc, Quý ông nội lại cao hứng, “Lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu thêm cả thông minh thì thành yêu quái rồi.”
Con cháu bình thường vẫn là tốt hơn.
Tứ lão dạy dạy thành nghiện, vì thế một đường dạy đi lên: tiểu học, sơ trung, trung học. Tử Hòa vừa được 16 tuổi, mắt thấy sang năm sẽ thi vào trường cao đẳng , tứ lão Quý gia mới bắt đầu phát sầu.
Mười mấy năm ở nhà học tập làm cho Tử Hòa thiếu cùng người khác nói chuyện với nhau, thiên chân không hiểu, lõi đời không nói, thế nhưng dần dần có chút chứng tự bế. Khách đến nhà cũng tránh đi không thấy. Ngày xưa xinh đẹp bảo bối đã muốn bị mọi người dần quên lãng mất rồi.
………………….
“Chỉ là chứng tự bế cỏn con, có thể chỉnh lý.” bà ngoại vì Tử Hòa mà chuyên môn gọi điện hỏi học sinh đắc ý của mình, Phương Chính – một nhà tâm lý học.
“Nhưng Tử Hòa không muốn đi ra ngoài tiếp xúc người ta.” bà ngoại lo lắng nói, “Một năm đi ra ngoài chỉ vài lần, bình thường đều ngốc trong nhà hoặc ở ban công mà thôi.”
“Bắt buộc cháu đi ra ngoài cũng không tốt, dễ dàng sinh ra tâm lý nghịch phản. Như vậy đi….” Phương Chính đáp, “Cô làm cho cháu nó chơi trò chơi đi, trò chơi nổi tiếng ‘Mộng Du Giang Hồ’ đang rất được nhiều người ưa thích, nam nữ già trẻ đều có. Tiểu Hòa không ngại ở trò chơi học học đối nhân xử thế, tương lai chân chính đối người khác cũng không đến mức khiếp đảm.”
“Trò chơi?” bà ngoại không khỏi chần chờ .
“Cô ơi ~~” Phương Chính buồn cười gọi bà ngoại của Tử Hòa, “Hiện tại game online cùng những game online mê muội mất tất cả ý chí trước kia khác biệt lớn lắm. Tử Hòa có thể ở trò chơi học được rất nhiều điều này nọ. Phải biết rằng, hiện tại nhà nước ta còn đề nghị các học sinh xuất ra nhất định thời gian để chơi trò chơi đó. Có người ở bên trong kiếm tiền, có người ở bên trong lấy cả văn bằng Trung y nữa. Đúng rồi, khoản trò chơi này còn có thể điều chỉnh dung mạo bên ngoài.” Phương Chính liệt kê rất nhiều ưu việt, sau đó hỏi, “Cô cảm thấy loại trò chơi như vậy sẽ là tai hại cho Tử Hòa sao?” (Lovely: tai hại vô cùng, vì nó mà bé mới thành uke ..hehehe)
Thế là sinh nhật 16 tuổi, Tử Hòa nhận được quà sinh nhật là một bộ trò chơi thật to.
Tử Hòa sờ sờ khoang thuyền trò chơi, quay đầu hỏi bà ngoại, “Hiện tại liền nằm đi vào sao?”
Đôi mắt đen như mực bên trong tràn đầy tân kỳ, lông mi thật dài nháy hai nhát cuối xuống che khuất một mảnh quang ba liễm diễm.
“Đúng vậy.”
Bà ngoại từ ái sờ sờ đầu của cậu.
“Ông bà không chơi sao?”
“Ông ngoại bà ngoại tuổi lớn không chịu nổi sức ép, Tử Hòa chơi vui vẻ đi, nghe nói bên trong cảnh sắc phi thường tốt xem.”
Tử Hòa gật gật đầu, vẻ mặt trở nên nóng lòng muốn thử, mở ra khoang thuyền trò chơi, nằm đi vào.
Một mảnh hắc ám, sau đó một địa phương sáng lên nhưng không có hình thể, chỉ nghe đến thanh âm.
“Hoan nghênh đi vào Mộng Du Giang Hồ, đang xem xét số liệu của người chơi, thỉnh chờ một chút.”
“Xem xét xong. Thỉnh đặt tên cho nhân vật.”
Trước mặt Tử Hòa xuất hiện hình người diện mạo giống y chang như mình, có điều hai mắt dại ra. Tử Hòa cảm thấy thần kỳ, nghiên cứu một hồi, thanh âm kia lại lần nữa nhắc nhở cậu.
“Thỉnh người chơi đặt tên.”
Tử Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Hòa Lưu Thủy.”
“Tôn chỉ đệ nhất của Mộng Du Giang Hồ là cung cấp người chơi một giấc mộng một địa phương bù lại chỗ thiếu hụt trong hiện thực. Ngươi có thể giữ nguyên tiên thiên thuộc tính của ngươi. Ở trí lực, thể lực, diện mạo bên ngoài được tuyển một cái để tiến hành điều chỉnh, biên độ điều chỉnh là +-100%, xin hỏi ngươi lựa chọn hạng nào ?”
Tử Hòa nhíu mày, “Không thể chọn tất cả sao?”
“Không thể.”
Tử Hòa âm thầm thất vọng, rất muốn biến thông minh a.
“Ta tuyển diện mạo.”
“Diện mạo thay đổi trong biên độ 100%, thỉnh người chơi lựa chọn điều chỉnh biên độ”
Tử Hòa nhìn bộ dáng của mình, dùng khẩu khí thương lượng nói, “Có thể hay không trước nâng lên 100% xem thử, bất quá chỉ là thử chơi thôi, không phải xác định nga.”
“Có thể. Đang điều chỉnh, thỉnh chờ. . . . . .
. . . . .
. . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . .
Tử Hòa ngáp 1 cái. Một chút biến hóa đều không có .
“Xong chưa?”
“Phi thường thật có lỗi, người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, giá trị diện mạo được phán định quá cao, hệ thống phán định không thể nâng lên, chỉ có thể sửa chữa biên độ xuống -200%.”
———–
Công ty Mộng Du Giang Hồ, trong phòng theo dõi game, trước màn hình lớn.
“Oa! Không thể nào, cư nhiên có người vẻ bề ngoài bị hệ thống phán định là hoàn toàn không thể nâng lên a, rất khoa trương đi.”
Hơn trăm nhân viên văn phòng lập tức sôi trào lên.”Không thể nào, lần trước một cái Thu Thủy Y Nhân biên độ nâng lên có thể đạt tới 93% đã muốn oanh động toàn bộ Mộng Du Giang Hồ, người này cư nhiên hoàn toàn không thể nâng lên?”
“Đúng vậy, làm sao có thể a. Lúc trước thời điểm hệ thống được đặt ra là dựa theo XXX, xxxx, XXXXX (đều là siêu cấp mỹ nữ) tiêu chuẩn a. Những mỹ nữ đó đều có thể nâng lên mức 100%, chẳng lẽ có người so với các nàng còn xinh đẹp 100%?”
“Khả năng không chỉ 100% a!”
“Trời ạ, ta muốn gặp mặt mỹ nữ này quá!”
“Thật có lỗi, ta chỉ có thể nhìn đến số liệu, không nhìn đến bộ dáng của người ta , quyền hạn không đủ.”
“Không nóng nảy. Nàng tổng yếu gia nhập giang hồ thôi, khẳng định so với Thu Thủy Y Nhân còn oanh động đi, đến lúc đó sẽ gặp thôi. Ta đoán chỉ cần một giờ, chúng ta có thể gặp được.”
Trong tiếng ồn huyên náo, theo dõi viên vừa lên tiếng trước tiên bỗng nhiên kêu to:
“A, hắn cư nhiên hạ xuống 150%”
——————-
“A ~ không thể nâng điểm lên? Vậy hạ xuống 100% đi.”
“Thỉnh chờ. . . . . . Điều chỉnh xong.”
Tử Hòa nhìn nhìn.”Xuống thêm 50%.”
Một trận sáng bao phủ, sau đó hình tượng trước mắt biến thành một thiếu niên mặt mày bình thản thanh tú .
“Tốt lắm, cứ như vậy.” Tử Hòa vừa lòng .
“Hoan nghênh người chơi Tiểu Hòa Lưu Thủy, trí lực bình thường, thể lực bình thường, bên ngoài thanh tú, tiến vào Mộng Du Giang Hồ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...