Tâm trạng Bạch Văn vẫn chìm trong bay bổng, rất bay bổng, lại càng thêm bay bổng.
Mãi đến khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, ngoài cảm giác tiếc nuối, tâm trạng Bạch Văn vẫn bay bổng như cũ, lộ ra một gương mặt búp bê đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ chín mọng.
“Chúng ta nên đi về rồi nhỉ?” Hạ Vũ xoa lỗ tai đang không ngừng bị giày vò bởi tiếng hét chói tai của đám nữ sinh hỏi.
Mắt Bạch Văn lưu luyến không ngừng nhìn trận đấu đã dừng lại, Lộ Nam Minh còn đang đứng nói chuyện với đồng đội, nói: “Được rồi… đi…” Bạch Văn đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, chợt khựng lại, cậu đứng thẳng lên, vứt lại một câu cho Hạ Vũ, “Đợi tớ một chút.”
Hạ Vũ nhìn bóng lưng Bạch Văn so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn, ngẩn người một lúc mới đứng dậy đuổi theo, tất nhiên không có nghe lọt câu “chờ tớ một chút” kia của Bạch Văn rồi.
Năm mét, ba mét, … nhìn thấy bóng dáng Lộ Nam Minh càng ngày càng gần, trái tim Ngô Mỹ Lệ bắt đầu đập loạn nhịp, đám chị em tốt phía sau cười hì hì đẩy cô một cái, “Cố lên!”
Ngô Mỹ Lệ bất giác bước một bước dài về phía trước, sau khi dừng lại, Ngô Mỹ Lệ nhìn thấy một bên mặt anh tuấn của Lộ Nam Minh, hít sâu một hơi, chuẩn bị lấy hết dũng khí chìa chai nước mới mua ra.
Đột nhiên, bên người thổi qua một cơn gió mạnh, kèm theo đó là một câu cảm ơn không hề có chút thành ý nào!
Sau khi hoàn hồn, Ngô Mỹ Lệ mới phát hiện đồ cầm trong tay mình đã biến mất cùng câu cảm ơn của cơn gió mạnh kia rồi, khóe miệng cô khẽ co giật, nhìn về phía Lộ Nam Minh.
Một bé trai rất đáng yêu đang cầm chai nước còn lưu lại độ ấm của tay cô đưa cho Lộ Nam Minh…
Lòng ngực Ngô Mỹ Lệ trào ra một cơn giận vô cùng lớn! Là tên đó! Lại là tên đó! Lần trước khi ở căn tin cũng chính là tên đó!
Lộ Nam Minh nhìn thấy nông phu sơn tuyền ngay trước mặt mình, lập tức nhận lấy, còn rất lịch sự nói: “Cám ơn!”
Nông Phu Sơn Tuyền là tên một hãng nước khoáng ở Trung Quốc, cũng chính là tên của bạn Ngụy Vũ Thông trong game, khá hợp với tên hồng trà lạnh của bạn Chu Tiếu Đông trong game hén :”)
Bạch Văn cười nói: “Anh thích là tốt rồi.” Con mắt không chớp nhìn hắn, một chút cũng không ngại thái độ lịch sự mang theo sự xa cách trong lời nói của Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh uống một ngụm tượng trưng, liếc qua gương mặt đỏ bừng cùng con mắt lấp lánh của Bạch Văn, nói: “Uống rất ngon.”
Lý Dị ở bên cạnh Lộ Nam Minh, cũng đang uống nông phu sơn tuyền nghe vậy, lập tức chép miệng chậc lưỡi nói: “Một chút mùi vị cũng không có, uống ngon gì đâu chứ.”
Nụ cười của Bạch Văn không đổi, liếc mắt nhìn chằm chằm cái chai trong tay Lộ Nam Minh một lúc, nhớ kĩ hãng in trên thân chai rồi mới nói: “Lần sau sẽ mua cho anh nữa.” Trong lòng nhưng lại gióng lên một hồi chuông báo động, con nhỏ kia quả nhiên chính là tình địch số một hiện giờ của mình! Nước cô ta mua cũng có thể khiến Lộ Nam Minh nếm ra được hương vị không tầm thường.
“Nữa?” Nói chen vào chính là Ngô Mỹ Lệ.
Ngô Mỹ Lệ cách mấy người Bạch Văn không xa, vài bước đã đi tới, hơn nữa cũng đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, càng nghe càng tức, lúc này cô đang vô cùng giận dữ nhìn chằm chằm Bạch Văn.
Nụ cười Bạch Văn vẫn rạng rỡ như trước, sờ loạn túi quần một lúc, lôi một tờ đồng tiền xu cùng hai hào, nhét cả vào tay Ngô Mỹ Lệ, “Cảm ơn! Tiền lẻ trên người không đủ, chút nữa trả chị sau.”
Gương mặt Ngô Mỹ Lệ lập tức xanh mét.
Bạch Văn lại tiếp tục không muốn sống bổ sung, “Đừng giận đừng giận, em nhất định sẽ trả đủ cho chị mà.”
Sắc mặt Ngô Mỹ Lệ biến hóa càng nhanh hơn.
Đáy mắt Bạch Văn liếc về thân ảnh của Hạ Vũ, giơ tay lớn tiếng chào hỏi: “Bên này bên này, trên người cậu có tám hào không?”
Hạ Vũ chạy chậm lại, móc tiền từ trong túi quần ra, lại thả từng tờ tiền giấy vào trong túi, đếm đếm mấy đồng tiền xu còn lại, ngẩng đầu rất xin lỗi Bạch Văn: “Chỉ có ba hào thôi, còn lại là một đồng.”
Bạch Văn từ trong tay Hạ Vũ cầm lấy ba hào, nhét toàn bộ cho Ngô Mỹ Lệ, còn dùng giọng điệu rất hào phóng nói: “Cực khổ rồi, tìm không thấy nhiều hơn, coi như tiền boa hén.” Cộng thêm một đồng hai hào lúc nãy đưa cho nữa, tổng cộng là hai đồng rưỡi. Có nhiều chỗ nông phu sơn tuyền bán có một đồng tám hào thôi, có nhiều nơi lại bán những hai đồng. Cho nên, tiền boa nhiều nhất sẽ được bảy hào, ít lắm cũng được năm hào.
Tiền Trung Quốc (rénmínbì 人 民 币 Nhân Dân tệ) chính thức dùng yuán 元 (nguyên), ji
ǎo 角 (giác), fēn分 (phân); nhưng trong khẩu ngữ hằng ngày người ta thường dùng kuài 塊 (khối 块) – đồng, máo 毛 (mao) – hào, fēn分 (phân) – xu. Ví dụ: liǎng kuài liù máo wǔ 两 块 六 毛 五 (lưỡng khối lục mao ngũ) = 2 đồng 6 hào rưỡi.
Lý Dị che miệng cười trộm, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng boa có mỗi bảy hào còn mệt Bạch Văn dùng giọng điệu này nói ra.
Ngô Mỹ Lệ giận đến nỗi đôi môi rúm ró, sắc mặt khó coi đến nỗi không tìm được từ nào để hình dung. Nếu không phải sợ mất hết hình tượng trước mặt người đàn ông trong lòng, cô thật chỉ muốn nhào tới cắn nát cái cổ của Bạch Văn, nhưng lúc này cũng không kém nhiều lắm, cô giơ tay vỗ mạnh vào mặt cậu.
Bạch Văn phản ứng rất nhanh trốn ra phía sau Lộ Nam Minh, bởi vì quán tính, bàn tay đang giơ lên của Ngô Mỹ Lệ cũng đuổi theo Bạch Văn.
Một tiếng vang giòn tan.
Tất cả mọi người lập tức sửng sốt.
Rõ ràng là Bạch Văn núp ở phía sau Lộ Nam Minh mới dẫn đến chuyện hắn bị tát, thế nhưng cậu lại nhảy lên phía trước rất nghiêm túc hỏi, “Anh không sao chứ? Trời ơi, đỏ hết cả rồi!” Bởi vì vấn đề chênh lệch chiều cao, dù Lộ Nam Minh bị đánh một cái, nhưng bị đánh đến chỉ là cánh tay.
Ngô Mỹ Lệ cắn môi, nước mắt rưng rưng oan ức, sững sờ nhìn Lộ Nam Minh.
Sắc mặt Lộ Nam Minh bình tĩnh, đẩy Bạch Văn đang loăng quăng ồn ào bên cạnh ra, cười nói: “Không có việc gì, không có đau lắm.” Không thể coi thường sức mạnh của sư tử hà đông khi đang giận dữ được, nhưng hắn nói như vậy, hiển nhiên là chừa cho Ngô Mỹ Lệ một bậc thang, cũng là khiến không khí dịu đi.
Ngô Mỹ Lệ nước mắt như mưa, hơn nữa còn quay người bỏ chạy.
“… Cô gái này thật kì quái.” Lý Dị nói thầm, hiển nhiên không hiểu, Lộ Nam Minh đã không còn để ý nữa, tại sao cô ta còn vô cùng oan ức khóc chạy đi như thế chứ.
Lộ Nam Minh nói: “Không phải ông kêu đói sao?”
Lý Dị vỗ đầu một cái: “Đúng đúng, chúng ta đi thôi!…A, ông không sao chứ, có cần đến bệnh viện khám một chút không?” Lúc này anh chàng mới quan tâm đến thân thể của bạn tốt được.
Lộ Nam Minh rất muốn trợn mắt trừng Lý Dị một cái, “Cô ta là con gái, cũng không phải sắt.”
Lý Dị gãi gãi đầu, không chắc lắm nói: “Tiếng động lại không nhỏ.”
Lộ Nam Minh nhìn đám người đứng hóng trò vui đang từ từ tản đi, mấp máy môi.
Bạch Văn lắc lắc tay áo, áy náy nhìn Lộ Nam Minh, “Thật xin lỗi!” Những lời này cậu nói là thật lòng đó, mặc dù là cậu cố ý làm như thế, nhưng nhìn thấy con mụ kia tát một cái lên mặt Lộ Nam Minh, trong lòng cậu nhóc thật sự rất áy náy cùng hối hận.
Lộ Nam Minh không nói gì, Lý Dị từ phía sau gõ nhẹ vào đầu Bạch Văn, “Em thật sự quá…!” Lý Dị vốn định nói cậu quá không có khí chất đàn ông, nào có người đàn ông nào bị con gái cho một cái bạt tai, lại trốn ở sau lưng người đàn ông khác cơ chứ? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cùng cơ thể Bạch Văn một điểm cũng không hề có khí chất đàn ông nào cả, anh chàng liền đem câu nói kế tiếp nuốt ngược vào dạ dày.
Bạch Văn đương nhiên đoán được ý của câu chưa nói hết kia, hừ hừ đắc ý: “Em thích!” Hơn nữa ở trong lòng cậu, Lộ Nam Minh với tư cách là người yêu tương lai của mình, bảo vệ an toàn của mình là trách nhiệm của hắn, mặc dù hiện tại cậu có chút hối hận cùng đau lòng, mặc dù quan hệ giữa Lộ Nam Minh và Bạch Văn còn chưa có xác định.
Lý Dị vì sự hả hê của Bạch Văn mà im lặng không nói được lời nào, một hồi lâu sau mới đồng tình vỗ vỗ vai Lộ Nam Minh: “Người anh em, khổ cho cậu rồi! Nhưng giờ cũng tốt, cậu đỡ phải vất vả nghĩ cách đi từ chối người ta.”
Bạch Văn dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm cái tay khó coi kia của Lý Dị.
Lộ Nam Minh nhìn Bạch Văn nói: “Nhưng tôi càng thích cách thức hòa bình hơn.”
Bạch Văn dùng tiếng cười khúc khích che giấu ánh mắt vừa rồi, trong lòng lại nghẹn đến cổ, cảm thấy Lộ Nam Minh nhìn ánh mắt của mình, thật sự rất có thâm ý.
“Là tiền boa không đủ sao? Em còn có đây nè.” Hạ Vũ luôn luôn im lặng, đột nhiên nói xem vào.
Mấy người đồng thời dừng lại, cười ha hả. Trong đó tiếng cười của Lý Dị là khoa trương nhất, cười đến độ chảy cả nước mắt.
Bạch Văn kéo khóe miệng lên nói: “Vừa rồi cảm ơn nhiều nha! Không hổ là tri kỉ của tớ!!!”
Hạ Vũ nghi hoặc nhìn cậu, hiển nhiên là không rõ vì sao Bạch Văn lại đổi từ “khuê mật” thành “tri kỉ” nhưng thời gian dài ở chung, cậu cũng quen nghe lời Bạch Văn rồi, cho nên cũng không quá chú ý đến sự khác lạ này.
Mấy người cười xong, không khí xấu hổ, ngột ngạt vừa rồi liền được làm dịu đi rất nhiều.
Một vị đồng đội nào đó đi tới hỏi: “Nam Minh, bây giờ đi đâu, cùng nhau ăn cơm không?”
Chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều thấy, nhưng dù sao thì đối phương cũng là con gái, dù Lộ Nam Minh dùkhông nói gì, nhưng giữa ban ngày ban mặt, thật sự cũng có chút mất mặt.
Sợ Lộ Nam Minh băn khoăn chuyện mặt mũi, cho nên bọn họ vẫn luôn giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ đứng ở đằng xa nhìn thôi.
Thấy mấy người này đột nhiên cười lớn, không khí cũng dịu đi không ít, sắc mặt Lộ Nam Minh cũng không khác thường như vừa rồi nữa, hắn mới được phái tới đây chào hỏi.
Lộ Nam Minh vác túi đã được thu dọn xong của mình lên vai, nâng cằm nói với người nọ: “Đi thôi!”
Lý Dị nói với Bạch Văn: “Cùng nhau đi ăn cơm không?”
Bạch Văn nhìn bóng lưng Lộ Nam Minh, lắc đầu nói: “Lần sau đi.” Cậu rất hiểu cái gì gọi là có chừng mực.
“Vậy cứ thế nhé, tạm biệt.” Lý Dị cũng vác túi lên, bước nhanh đuổi theo bọn Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại liếc Bạch Văn lấy một cái, Bạch Văn mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lộ Nam Minh nữa mới thu hồi ánh mắt, mất mát thở dài một cái nói: “Chúng ta đi thôi!”
Hạ Vũ hỏi: “Đi đâu?”
“Đi mua thứ cậu đặc biệt thích!” Bạch Văn nắm chặt tay, hô tô kiên định.
“… Ồ, tớ thích uống trà sữa.” Hiển nhiên không cảm nhận được tâm tình kích động của Bạch Văn, Hạ Vũ chậm rãi nói.
“Được rồi…”
Chu Tiếu Đông tỉnh lại mới phát hiện bên ngoài trời đã sắp tối đen, ở kí túc xá cũng chỉ có một mình Ngụy Vũ Thông, mới hỏi anh: “Bọn chúng đi đâu rồi?”
“Nghe nói đi xem trận đấu bóng rổ của anh yêu nhà em họ cậu rồi.” Ngụy Vũ Thông cố ý nhấn thật mạnh hai chữ “anh yêu”, sau đó thật chăm chú quan sát sắc mặt Chu Tiếu Đông.
Chu Tiếu Đông ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc như ổ gà của mình, nói: “Ồ, ăn cơm chưa?”
“Cậu không chạy đi xem một chút à?” Ngụy Vũ Thông kinh ngạc nói.
Chu Tiếu Đông vừa chậm rì rì nghiêng người xuống giường vừa nói: “Tui cũng chẳng biết cái nào mới là tốt nhất với thằng bé cả, đơn giản là cứ mặc kệ đi.” Đây là kết quả cậu buồn phiền vô cùng lâu mới có được.
Theo những gì trước mặt mà nói, Bạch Văn có thể chỉ nhất thời nóng đầu, nhưng cậu phải xem xét từ hai phía.
Nếu Bạch Văn không thành, cuối cùng Bạch Văn sẽ vô cùng đau khổ.
Nếu quả thật thành, con đường sẽ khó khăn hơn một chút, cũng không thể nói chính xác được cuối cùng Bạch Văn có thương tâm hay không.
Nếu cậu kiểu gì cũng ngăn cản, ngăn cản không thành, Bạch Văn sẽ thương tâm; ngăn cản thành, cũng không thể biết được Bạch Văn có thương tâm hay không. Nếu quả thật ngăn cản thành công, nhưng Chu Tiếu Đông không thể nào bảo đảm còn có thể xuất hiện mũi tên của thần Cupid một lần nữa không, khi đó Bạch Văn lại sẽ thương tâm không phải sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Văn kiểu gì cũng sẽ đau lòng khổ sở.
Cho nên, cậu chẳng muốn giày vò thằng bé thêm nữa!
Còn nữa, cuộc đời Bạch Văn không phải cậu muốn là có thể định đoạt được, cậu chưa bao giờ là người nắm giữ sinh mệnh của thằng bé cả. Với tư cách là anh họ, nhiều lắm cậu cũng chỉ có thể ở thời điểm Bạch Văn thương tâm, không nhà để về, nghe Bạch Văn kể khổ một chút, cho Bạch Văn một chén cơm nóng để ăn, chỉ đơn giản như thế thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cậu liền thoải mái hơn nhiều.
Ngụy Vũ Thông nghe Chu Tiếu Đông nói xong một lúc lâu sau không nói gì, chỉ là vuốt vuốt tóc cậu, lại nhéo lỗ tai cậu.
Chu Tiếu Đông bị anh nhéo khiến lỗ tai ngứa ngáy, giả vờ giận dữ nói: “Cậu không được nghịch!”
Ngụy Vũ Thông cười cười: “Nhớ tôi còn nợ cậu một chầu đồ nướng không?”
Chu Tiếu Đông ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là mong chờ, “Cậu muốn mời tui đi ăn đồ nướng hả?”
Ngụy Vũ Thông giả vờ buồn rầu xoa cằm, “Nhưng cậu còn chưa rửa mặt nữa.”
Chu Tiếu Đông vọt ngay vào nhà vệ sinh, “Đợi tui, năm phút… a, không, ba phút là được rồi.”
Ngụy Vũ Thông vuốt lông mi, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
END 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...