Công Tử Phong Lưu cuối cùng vẫn bị đe dọa!
Trong lúc hai bang đang đánh nhau tơi bời, hai người tuyên bố tin sắp kết hôn.
Mọi người rất ngạc nhiên, có chúc mừng, có tra hỏi, nhưng tất cả đều quên béng chuyện cãi nhau.
Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông sau khi chăm sóc tốt cơ thể thì quay về, ngay khi biết Bạch Văn muốn kết hôn với một người không quen, cả hai đều kinh ngạc đến suýt rớt quai hàm. Với biểu hiện kiên trì đeo bám đến cùng của Bạch Văn, bọn họ vẫn nghĩ rằng ngoài Lộ Nam Minh, nó sẽ chẳng chịu gả cho ai nữa.
“Sao lại thế?” Chu Tiếu Đông chụp bả vai Bạch Văn, lớn tiếng tra hỏi.
Bạch Văn ngẩng đầu, trong mắt là tầng sương mờ mịt, “Anh họ…”
Chu Tiếu Đông còn rất nhiều điều muốn nói vậy mà không thốt nên lời, trái tim cũng đau đớn như bị kim đâm, xoa đầu Bạch Văn, an ủi nhẹ nhàng, lúc này ngay cả ý định muốn đi tẩn cho Lộ Nam Minh một trận cũng đã hình thành trong đầu cậu rồi.
Bạch Văn là cục cưng nhà bọn họ rất yêu chiều.
Mặc dù bình thường cậu chỉ biết bó tay với nó, cũng rất muốn quẳng đứa em họ luôn khiến người ta đau đầu ra xa, ấy vậy mà cậu không thể nào chịu được khi thấy Bạch Văn khổ sở.
Ngụy Vũ Thông khẽ hắng giọng để làm hai người kia chú ý, rồi nhẹ nhàng kéo Chu Tiếu Đông ra khỏi người Bạch Văn, quay đầu sang nói với Bạch Văn: “Bây giờ em hối hận còn kịp đó.”
Bạch Văn cười một cái với Ngụy Vũ Thông: “Anh rể họ, ăn dấm lung tung là không được đâu đó.”
Ngụy Vũ Thông tránh ánh mắt trách cứ của Chu Tiếu Đông, cũng cười với Bạch Văn: “Không thì ngay bây giờ đi thổ lộ với Lộ Nam Minh đi.” Mặc dù anh tin chắc tỉ lệ thành công sẽ thấp đến đáng thương.
“Đã tỏ tình rồi.”
“…” Ngụy Vũ Thông choáng váng, gật gù khen ngợi: “Em hành động rất nhanh, đáng khen.” Nếu Bạch Văn không có biểu hiện vui mừng gì, vậy chắc chắn tỏ tình thất bại rồi.
Chu Tiếu Đông nhướng mày nhìn Bạch Văn, tựa hồ đang suy nghĩ nên an ủi cậu thế nào.
Ngụy Vũ Thông khẽ nhéo thắt lưng Chu Tiếu Đông một cái, nói: “Tối nay mời em ăn cơm, em muốn ăn gì nào?”
Bạch Văn im lặng nhìn anh.
Chu Tiếu Đông vội vàng: “Đi ăn đi! Hình như đường Đại Hoa có quán hải sản, rất ngon!” Cậu biết Bạch Văn thích ăn hải sản nhất, tâm trạng không tốt, ăn chút đồ ăn yêu thích, tâm trạng chắc sẽ tốt hơn chút nhỉ?
“Được ạ!” Bạch Văn cười rộ lên vui vẻ.
Chu Tiếu Đông buồn bực nhìn nụ cười của Bạch Văn: “Sao em cười nhanh thế!” Làm cậu luôn có cảm giác như mình bị lừa, mặc dù cậu chắc chắn trong lòng Bạch Văn thật sự rất khó chịu.
Bạch Văn giả bộ oan ức chép miệng, “Anh họ, anh muốn em khóc hả?”
“…”
Ngụy Vũ Thông bắt đầu lôi điện thoại ra, “Anh gọi cho Khang Phi và Hạ Vũ, rủ bọn họ cùng đi.”
Chu Tiếu Đông nghi ngờ hỏi, “Khang Phi?”
Lúc này Ngụy Vũ Thông mới nhớ ra lúc Khang Phi quay về, Chu Tiếu Đông đang ngủ, sau khi cậu tỉnh dậy, Khang Phi lại đang ngủ, gần đây Chu Tiếu Đông không về, cho nên, cậu vẫn không biết Khang Phi đã quay lại.
Ngụy Vũ Thông blah blah giải thích cho Chu Tiếu Đông.
Năm người gặp nhau ở cửa lớp, rồi ra ngoài gọi xe đi thẳng đến quán hải sản.
Khang Phi đột nhiên huýt sáo, khen ngợi: “Dáng người đẹp quá!”
Mấy người nhìn theo tầm mắt của gã, thấy trên đường cái có một cô gái xinh đẹp, cao một mét bảy, mặc áo khoác kaki, đi đôi bốt bó gọn đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc dài xoăn nhẹ được buộc cao, Bạch Văn không khỏi liếc mắt nhìn Khang Phi một cái, yêu thích trong mắt gã không hề giả vờ.
Bạch Văn bỗng nhiên bật cười, trêu chọc hỏi: “Có muốn để bác tài cho anh xuống xe, chạy qua xí xớn với người ta không?” Bởi vì khi ở cổng trường, cậu nhìn thấy gã và Hạ Vũ cùng nhau đi tới, điều đó khiến cậu có chút khó chịu với Khang Phi, nên cậu vẫn luôn soi mói để ý Khang Phi.
Một khi Khang Phi không có ý khác với Hạ Vũ, Bạch Văn sẽ không vô duyên vô cớ lạnh nhạt với gã.
Khang Phi lại chẳng biết suy nghĩ này của Bạch Văn, cười cười: “Người đẹp thì đầy đường, còn việc anh Thông mời cơm thì không phải ngày nào cũng có.”
Ngụy Vũ Thông cười mắng: “Thật sự là được lợi còn khoe mẽ, tôi bủn xỉn như vậy sao? Hơn nữa, Phi Phi Nhi, không phải cậu còn lớn tuổi hơn tôi sao?”
Khang Phi nói: “Anh Thông tất nhiên không keo kiệt rồi, ha há. Tui lớn hơn cậu, cậu muốn gọi tui là anh hả?”
“Gọi cậu là anh, cậu sẽ mời cơm chứ?”
“Chắc chắn là… không rồi.”
Mọi người hi hi ha ha khắp đường đi.
Quá trình ăn uống rất vui vẻ, bởi vì được ăn hải sản, tâm trạng Bạch Văn cũng tốt hơn. Tâm trạng cậu tốt, sẽ làm trò chọc mọi người vui vẻ.
Khang Phi dựa vào mấy lời nói vu vơ của bọn họ mà biết tất cả đều đang chơi game, đòi cùng chơi với mọi người, gần đây gã thật sự rất rảnh rỗi.
Chu Tiếu Đông tò mò hỏi: “Lão Khang, lần này cậu lại nợ tình gì thế?”
“Không phải nợ tình, là thái thượng hoàng nhà tui muốn đến thăm, phải ngoan ngoãn chút chứ.” Khang Phi cười híp mắt nói.
Ngụy Vũ Thông sâu sa liếc Khang Phi một cái, nếu anh nhớ không nhầm, Khang Phi lăng nhăng bậy bạ như vậy, một phần cũng liên quan đến việc bố già nhà cậu ta thả rông cậu ta? Giờ lại sao thế này?
Bạch Văn gặm càng cua, cũng không phát hiện gì bất thường, chỉ hỏi: “Ông già nhà anh muốn đến trường sao?”
“Không đến, mấy người chơi game lâu chưa?” Khang Phi cười nói, đôi mắt đào hoa híp thành một đường thẳng.
Ngụy Vũ Thông nói: “Tôi với Tiểu Đông Tử chơi lâu rồi, Bạch Văn thì mới chơi mấy tháng trước.”
Khang Phi rên khẽ, khuôn mặt anh tuấn nhăn thành một đống, “Vậy mấy người đều là acc siêu rồi, giờ tui chơi sao đây? Có ai giúp tui chút không?”
“Cậu có thể chơi máy chủ mới.”
Khang Phi nhất quyết từ chối: “Không đi, máy chủ mới lại không có người quen, chẳng vui gì cả?” Mắt tròn đảo quanh bốn người, tựa hồ đang đánh giá để chọn ra người thích hợp.
Đột nhiên Khang Phi kêu toáng lên: “Trời, Hạ Vũ không chơi hả?”
Chu Tiếu Đông trợn mắt, nói: “Nó thích đọc Holmes, rõ ràng chẳng hiểu gì còn bày đặt.”
“Đọc không hiểu mới thú vị chứ!” Khang Phi cười ha hả trả lời, lại cố gắng thuyết phục Hạ Vũ cùng chơi game với mình.
Bạch Văn và Ngụy Vũ Thông sâu xa nhìn ánh mắt của Khang Phi, dù sao có thể tìm được một người cũng có suy nghĩ kì lạ như Hạ Vũ đã là khó lắm rồi.
Bạch Văn cắn đũa nhìn Khang Phi, thiện ác trong lòng đấu tranh quyết liệt, cậu sợ Hạ Vũ bị tổn thương, nhưng lại không muốn bản thân quá đa nghi, khiến Hạ Vũ mất đi một cơ hội tốt để kết bạn, thật sự là khó nghĩ quá đi!
Cuối cùng Bạch Văn quyết định thuận theo tự nhiên, bởi vì mặc dù Khang Phi lớn lên nhìn cũng được, nhưng rõ ràng Hạ Vũ không có hứng thú với gương mặt của gã, mà Khang Phi cũng thích con gái hơn con trai.
Trước khi kết hôn, Bạch Văn gia nhập bang Hắc Bạch.
Ngày đó kết hôn rất tưng bừng, tưng bừng theo đủ loại ý nghĩa.
Người Ngạo Thị mắng chửi, đám người quần chúng vây xem, bang Hắc Bạch vẫn theo lệ cũ, thay phiên nhau loa chúc phúc, ngay cả bang chủ mất tăm từ lâu cũng nhoi lên.
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Phong Lưu, với tư cách một trong những người quản lý của bang, là người phải vất vả vì bang nhất… hôm nay ngày vui của mình, cậu có tâm nguyện gì không? Có cảm nghĩ gì không?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: (╰_╯)# Cậu cũng biết tui là một trong những người quản lý, vậy người còn lại đâu? Người đó ở đâu rồi?
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Khụ khụ, Phó bang chủ vĩ đại, trong một ngày vui lớn như thế này, thật sự không tiện để nói những chuyện nhỏ nhặt ấy, chỉnh mic~ cậu nói chút về cảm nghĩ của mình trong đêm tân hôn đi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bang chủ gian xảo quá đi thôi (^o^)/~
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nhớ năm đó, Phong Lưu luôn chạy theo sau mông chọc ghẹo bang chủ~
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Có JQ?
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: -_-||| Phong Lưu có JQ với người khác… Tại sao từ trong giọng vợ mới cưới của Phong Lưu, tui lại ngửi được mùi phấn khích nhỉ? Không phải nên ghen tuông như Hoạn Thư, đánh nhau tơi bời khói lửa các kiểu sao?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Thương Hải huynh, không chỉ một mình anh.
[Bang] [Tần Ngọc THanh]: Không chỉ một mình anh+1
…
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: *buồn bã* ~ sao tham gia hôn lễ, lại làm tui có ảo giác như đang vội về chịu tang thế này?
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Nhóc còn có ảo giác này, vậy chứng tỏ nhóc là người bình thường!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Hiu hiu, trái tim thủy tinh của tui vỡ vụn rồi ~
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoa Hoa Nhi, chẳng có nửa xu quan hệ với cậu nhé, vỡ cái beep ấy mà vỡ!
[Bang] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: Buôn dưa lê vừa thôi, loa đi cho tui! (╰_╯)#
[Bang] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Á? Thanh mai của tui đâu? Ngẫm lại thì, cậu ấy lâu lắm rồi không thấy mặt nhỉ.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Ngửi thấy mùi máu trong gió.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Ngửi thấy mùi máu +1
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Tiểu Nhu à ~ thật sự là cưng nói điều không nên nói rồi, chẳng lẽ cưng không phát hiện cuộc sống của chúng ta bị bao trùm bởi không khí tịch mịch nhớ mong âm trầm của người nào đó sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bang chủ, cậu tiêu rồi, đi thong thả ~
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đến Kính Hồ
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Toàn bộ
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: /(ToT)/~~ đại thần, con sai rồi!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: /(ToT)/~~ Thiệt là nằm cũng bị tỉa!
[Bang] [Tiếu Ngữ Bất Ngữ]: /(ToT)/~~ nằm cũng bị tỉa +1
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: /(ToT)/~~ nằm cũng bị tỉa +2
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Chị dâu, chị đang ở nơi nào? Không nghe thấy tiếng kêu than thống khổ của tụi em sao?
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mau
Cuối cùng, bởi vì một câu nói kia của Bạch Văn, trước khi tham gia hôn lễ cả đám Hắc Bạch được vuốt ve bởi cơn giận do nỗi thương nhớ tích tụ của người nào đó, bị giết qua giết lại, giết đến tiêu hồn.
Đối với chuyện ấy, bọn Shin – chan có suy nghĩ là, trải qua vô số lần luân hồi của vận mệnh, rốt cuộc cảm thấy buổi hôn lễ này không phải tang lễ nữa rồi, bởi vì chí ít bọn họ không bị giết bi thảm như thế, chết hết lần này đến lần khác.
Mà đám Ngạo Thị lại càng tức giận, bọn Hắc Bạch điên cả rồi sao? Một đám người dở hơi làm gì vậy chứ? Thật sự coi giết người không mất tiền à?
Hôn lễ trải qua rất nhiều chuyện lộn xộn rốt cuộc cũng kết thúc. Nhưng hai người trong cuộc chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại vô cùng mất mác.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Anh ấy thế mà không tới, anh ấy vậy mà lại không tới /(ToT)/~~
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Ừ.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(ToT)/~~ Mọi người bang anh ấy đều đến cướp hôn, tại sao anh ấy lại không đến!
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Ừ.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(ToT)/~~ /(ToT)/~~ /(ToT)/~~
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Cậu bảo anh ấy có phải gặp chuyện gì nên không đến được hay không?
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Ừ.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cậu ngoài ừ ra thì còn biết gì nữa?
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Ừ.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cậu là heo.
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Ừ.
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Được rồi, tui thua! Hôm nay Đẹp Zai thiếu nam có tới, cậu ta đã nói gì với cậu? Cậu đừng cho là tui không biết hai người tổ đội nhé.
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: …
[Động phòng] [Công Tử Phong Lưu]: Cậu ấy giết tôi!
[Động phòng] [Nhiễu Chỉ Nhu]: *xoa cằm* ~ thiệt thú vị.
END 26
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...