Trịnh Duẫn Hạo làm việc đến thời điểm 5 giờ chiều thì nhân được điện thoại của mẹ, trong điện thoại là một trận oán giận hắn đã vài ngày không thèm trở về nhà, sau đó là sâu sắc biểu đạt tình cảm nhớ nhung.
Trịnh Duẫn Hạo ngẫm lại, quả thực kể từ khi hắn tới công ty căn bản chưa từng quay về chỗ của cha mẹ, vì vậy quyết định tan ca sớm, lái xe trở về biệt thự của bọn họ.
Hắn ngay sau khi trở về từ nước ngoài liền mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, tầng thứ 36, diện tích 300 m², có thể nói là rất xa hoa, hơn nữa bày biện trong phòng đều do hắn tự mình thiết kế, phong cách rất đa dạng và tinh tế.
Cha mẹ hắn vẫn luôn ở tại khu biệt thự cao cấp, bọn họ xây hai căn biệt thự, một để chính bọn họ ở, một lưu lại cho Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng hắn về nước không những không quay về khu biệt thự còn tự mình bỏ tiền mua căn hộ riêng, cha của Trịnh Duẫn Hạo – Trịnh Khách Trạch – trong cơn tức giận đã bán ngôi biệt thự này đi, dự định dùng số tiền này mang theo vợ ra nước ngoài du ngoạn.
Cha mẹ của Trịnh Duẫn Hạo đều biết tính hướng của hắn, tuy rằng đã qua nhiều năm bọn họ đều coi như mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này, thế nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự chấp nhận, chủ yếu là do hắn ở nước ngoài không quản được, hiện tại con trai đã trở về, cũng không thể để hắn tùy tiện cùng một cậu con trai nói chuyện yêu đương.
Trịnh Duẫn Hạo điều khiển xe đi vào gara, liền thấy mẹ hắn đang đứng đợi ở cửa trông mong, dáng vẻ vội vàng đó khiến cho trong lòng Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy đau xót. Hắn ở nước ngoài mấy năm, rất ít khi gọi điện về nhà, hầu hết những cuộc điện thoại đều do mẹ hắn chủ động gọi tới, hai người nói chuyện rất thoải mái không vẻ gì là ngại ngùng, thế nhưng tận sâu trong lònghắn vẫn cảm nhận được nỗi nhớ thương của bà. Cho dù trước đây hắn không kiềm chế được đã khiến bà phải đau lòng, nhưng ở trong lòng của bà, hắn vẫn là con trai bảo bối.
Trịnh Duẫn Hạo dừng xe xong liền tiến tới ôm lấy cổ Trịnh phu nhân.
“Tên nhóc này, về nước cũng không chịu về nhà thăm mẹ! Một mình ở ngoài có phải rất thoải mái?”
“Đâu có, con vẫn luôn nhớ cơm mẹ làm a!” Trịnh Duẫn Hạo cười cười ôm lấy mẹ hắn đi vào, “Tối nay con ở lại đây, có phòng không mẹ?”
Trịnh phu nhân vui vẻ hôn lên mặt hắn một cái rồi nói: “Đương nhiên là có! Đều đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ con tới!”
Hai người vừa cười vừa nói đi vào biệt thự, liền nhìn thấy Trịnh Khánh Trạch ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cầm một tờ báo lật qua lật lại.
Trịnh phu nhân không vui đi tới giật lấy tờ báo, nói: “Đừng giả vờ nữa, con trai đã trở lại còn muốn xem cái gì? Nhanh đi giúp tôi bưng canh trong phòng bếp ra đây đi.”
Trịnh Khánh Trạch trừng mắt nhìn vợ nói: “Ai bảo cho người giúp việc tan tầm sớm làm chi, sinh ra nhiều chuyện như vậy.”
Trịnh phu nhân cũng trừng mắt to nhìn chồng: “Làm sao, con trai trở về tôi đương nhiên muốn tự mình xuống bếp, ông chỉ phải bê ra thôi mà cũng than vãn.”
Trịnh Duẫn Hạo ở một bên nhìn hai vị phụ mẫu đều đã hơn tuổi 50 còn thích cãi nhau, thực dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn bước lên hòa giải:
“Được rồi được rồi, để con tự đi. Mẹ đừng bắt ba làm những việc này, ba không hợp với làm việc nhà mà.”
Trịnh Khánh Trạch nghe hắn nói vậy trong lòng liền dễ chịu, cũng không ngại bị sai phái đáp lời: “Quên đi, để ba đi lấy, Duẫn Hạo, con cứ cùng mẹ con nói chuyện đi.”
Trịnh phu nhân lúc này mới vui vẻ kéo con trai đến cạnh bàn ăn, nói: “Từ lần trước con phải mổ dạ dày, mẹ đã nghiên cứu qua một chút, đồ cay con tuyệt đối không được ăn, nên ăn những thứ nhẹ nhàng tốt cho dạ dày. Con ấy à, ở bên ngoài chắc chắn không thể tự chiếu cố tốt chính bản thân, về nhà đi, dạ dày của con để mẹ lo.”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn một bàn ăn phong phú trong lòng liền cảm động. Nhiều năm ở nước ngoài, hắn luôn tỏ ra mình là một người mạnh mẽ, rất nhiều người có thói quen ỷ lại, cậy quyền, còn hắn có ai để dựa vào? Tuy rằng vì tính hướng của bản thân mà đã xảy ra xung đột với cha mẹ, nhưng chính là bọn họ vẫn luôn một mực thầm lặng mà quan tâm đến hắn, không nói không có nghĩa là không muốn. Có lẽ, cho dù có xảy ra mâu thuẫn thì cha mẹ và con cái vẫn có mối liên hệ huyết thống không thể tách rời.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới Kim Tại Trung, cậu ta từ nhỏ đã không còn cha mẹ, một thân một mình nuôi em trai ăn học, có ai lo lắng cho cậu ta hay không?
(Hạ Anh: tuy rằng rất cảm động nhưng anh vứt bạn mông Vịt đi đâu =-= không dám nói là giúp được gì nhưng em nó cũng thương anh nó mà)
Sau khi kết thúc bữa tối, Trịnh Duẫn Hạo đã bị Trịnh Khánh Trạch gọi vào thư phòng.
Trịnh Khánh Trạch trên thương trường cũng được coi là lão hồ ly, mặc dù bây giờ ông đã rút lui về sau nhường sân khấu cho đám hậu bối, thì ông vẫn luôn quan tâm đến công việc của con trai.
“Công ty gần đây thế nào?” Trịnh Khánh Trạch ngồi ở sau bàn làm việc hỏi.
“Cũng tạm được, con đã kết thúc hợp tác với mấy đối tác lúc trước, hiện tại đang muốn tìm nhân tố mới.”
Trịnh Khánh Trạch nghe vậy vui mừng cười nói: “Con đó, làm rất tốt cũng chỉ nói là tạm được, ba tuy đã rút lui về phía sau cũng vẫn đều đặn xem báo cáo hàng tháng, nhưng mà thời gian vẫn còn nhiều, con là con ba, khẳng định sẽ còn tài giỏi hơn ba.”
Trịnh Duẫn Hạo cũng cười: “Vậy ba và mẹ định khi nào ra nước ngoài du lịch, để con nhờ bằng hữu ở nước ngoài làm hướng dẫn viên cho hai người.”
“Không vội.” Trịnh Khánh Trạch khoát khoát tay, ngữ khí cũng trầm xuống:
“Con trai, ba biết con không được thoải mái khi nói chuyện với ba mẹ về đề tài này, mẹ con cũng đã dặn ba nói con khó khăn lắm mới về nhà được một lần, không nên nhắc tới chuyện này. Thế nhưng ba nghĩ, chuyện này không phải là cứ không nói thì coi như không có, vì vậy ba muốn hỏi con, con đến bây giờ vẫn thích đàn ông sao?”
Trịnh Duẫn Hạo nghe ông hỏi liền giật mình, bất đắc dĩ trả lời: “Ba, con đã nói rồi, con đây là trời sinh ra đã vậy, vì vậy con đối với phụ nữ không có một chút hứng thú nào hết.”
“Con chưa từng ở cùng phụ nữ làm sao có thể sớm kết luận như vậy, con trai, ba mẹ chỉ có mỗi mình con, đừng làm chúng ta cảm thấy có tội với tổ tiên nhà họ Trịnh, hãy kiếm lấy một cô vợ đi.”
“Ba, ba cũng đừng làm khó con, con thích đàn ông.”
“Con!” Trịnh Khách Trạch có chút bực mình, “Vậy bây giờ con vẫn đang kết giao với một người đàn ông?”
“Ba có thể yên tâm, con hiện tại đang kết giao với một người, con mong ba cũng đừng làm phiền tới người ta.” Trịnh Duẫn Hạo nghiêm giọng trả lời.
“Những chuyện khác con có thể nghe theo lời ba, nhưng riêng chuyện này, con muốn tự mình làm chủ.”
Trịnh Khánh Trạch tức giận muốn đập chén, thế nhưng trong tay hiện tại lại trống không, đành đập tay lên bàn nói: “Trịnh Duẫn Hạo, con trai của chú Hai, chú Ba của con đều đã lấy vợ, cả nhà người ta sống vui vẻ khoái hoạt như vậy, con không thương ta với mẹ con hay sao? Nhất quyết đi vào tà môn ma đạo!!”
“Ba, đây không phải là tà môn ma đạo. Ba nếu lúc còn trẻ cũng thích đàn ông liệu có nguyện ý lấy mẹ con hay không? Bị ràng buộc phải sống với người phụ nữ mà mình không yêu thương, căn bản không phải là ái tình, chỉ làm tổn thương lẫn nhau mà thôi.”
“Vô liêm sỉ!!” Trịnh Khánh Trạch tức giận cầm một quyển sách trên bàn ném về phía Trịnh Duẫn Hạo, nhưng mà hắn vẫn may mắn tránh được.
Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Trịnh phu nhân tức giận đi tới chỉ vào mặt chồng nói: “Không phải tôi đã nói ông không được động tay động chân với con sao! Lão già nhà ông chỉ giỏi nói dóc! Nếu con bị thương tôi sẽ đuổi ông ra khỏi nhà!!”
Trịnh Khánh Trạch là mẫu đàn ông điển hình bị vợ quản, lão bà đã ra lệnh liền không dám nói thêm nữa, chỉ là vẫn không vui nói: “Tôi chỉ là đang nói cho nó hiểu cái gì là ‘Vô hậu vi đại’!”
“Vậy trước hết ông cứ đánh chết tôi đi! Con nó mà bị thương tôi cũng không sống nổi!” Trịnh phu nhân là mẫu phụ nữ đanh đá điển hình.
Trịnh Khánh Trạch càng bực bội, lẩm bẩm: “Đóng vai phản diện cũng là tôi, bà cũng có bị liên lụy đâu.”
Trịnh phu nhân bĩu môi: “Được rồi, được rồi, đừng ép con nữa.” Quay lại nói với Trịnh Duẫn Hạo, “Con về phòng trước đi, ga giường mẹ đã phơi nắng rồi không cần lo lắng, nghỉ sớm một chút, ngày mai con còn phải tới công ty.”
Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một chút rồi gật đầu với ba mẹ nói chúc ngủ ngon.
Hắn đứng trên sân thượng hứng gió suy nghĩ về những lời của ba mẹ, trong lòng thủy chung cảm thấy nặng trĩu tâm sự. Mặc dù bản thân luôn kiên trì với chuyện này, thế nhưng hắn đối với cha mẹ vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, dù sao việc hắn không thể kết hôn với phụ nữ đối với cha mẹ thực sự là một sự đả kích nặng nề. Nhưng dù sao, hắn vẫn phải kiên trì.
Về đến phòng cũng không thấy buồn ngủ, Trịnh Duẫn Hạo quyết định mở máy tính lên trò chơi, thứ nhất để thả lỏng tinh thần, thứ hai là để giám sát xem Tại Trung có ngoan ngoãn nghe lời hắn hay không.
Hắn vừa mới online, kênh chat của gia tộc liền nhấp nháy không ngừng.
[Gia tộc] Cá Hấp: (⊙o⊙) Nga, Hạo thủy nữ thần online rùi kìa!
[Gia tộc] Mềm Mị Mị: A ~ nữ thần, chờ ngươi thật cực khổ a~~
[Gia tộc] Đông Trùng Hạ Thảo: Nữ thần nữ thần cầu an ủi a~~
[Gia tộc] Nòng Nọc Đáng Yêu: Nữ thần cuối cùng cũng xuất hiện!
[Gia tộc] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nữ thần, nghe nói ngày hôm qua cô cũng không online? Để tôi đoán một chút nha! Có phải ở bệnh viện hay không? (^o^)/~
Tay Trịnh Duẫn Hạo khẽ dừng lại, nhưng không đình chỉ,vẫn chậm rãi đánh chữ.
[Gia tộc] Hạo Thủy Chi Thương: Ừ, đêm qua có việc phải ở bệnh viện, thật ngại quá.
….
Gia tộc thoáng cái rơi vào trầm lặng.
[Gia tộc] Mềm Mị Mị: Tôi… Phi! Ba người thực sự quen biết nhau sao, ngày hôm qua ở bệnh viện mở hội mạt chược?
[Gia tộc] Nòng Nọc Đáng Yêu: *bĩu môi* Trung Nguyên ca, anh nói là thật sao? Anh thực sự tìm được phòng bệnh của Tiểu Bính và nữ thần?!!
[Gia tộc] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: *lau mồ hôi* Anh chỉ là tùy tiện nói mà thôi!!! Nữ thần, cô ở bệnh viện nào a? Có phải ở bệnh viện công lập XX hay không? Không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy a!!
[Gia tộc] Nai Con Thích Ăn Bánh: Em là bác sĩ vì vậy có mặt ở bệnh viện là chuyện rất bình thường…
Thẩm Xương Mân khẽ lau mồ hôi, đây thật sự là một đám quan hệ loằng ngoằng a!
[Gia tộc] Hạo Thủy Chi Thương: Tôi chỉ là tới bệnh viện chăm sóc cho một người bạn, hơn nữa tôi cũng không ở thủ đô.
[Gia tộc] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: A… Như vậy sao… Tiểu Bính cũng không ở thủ đô… Thật đáng tiếc, nếu không chúng ta có thể gặp mặt rồi?
Trịnh Duẫn Hạo thấy ngữ khí của Tại Trung có vẻ hơi thất vọng, liền hỏi.
[Gia tộc] Hạo Thủy Chi Thương: Anh muốn gặp tôi?
[Gia tộc] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Đương nhiên, cô là nữ thần a! Tuy rằng cô không có ảnh chụp, trong game cũng có nhiều tin đồn cô là nhân yêu, thế nhưng tôi nghĩ mấy người đó thường thích đi lừa gạt trang bị, mà cô thì luôn một mình độc lai độc vãng, rất lợi hại, nếu tôi có thể được gặp cô vậy thì thực sự rất hạnh phúc a~~~
Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, không nghĩ tới cậu ta sẽ nói ra như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
[Gia tộc] Hạt Mưa Nhỏ: Đúng vậy, nữ thần đối với chúng tôi mà nói là không thể không tôn trọng~~~ ngày đó cô giúp Đại Kim báo thù chúng ta rất hả giận a!!
[Gia tộc] Đông Trùng Hạ Thảo: Đúng vậy đúng vậy, có nhân vật lợi hại như vậy làm bằng hữu, thật sự rất có mặt mũi a~~~
Trịnh Duẫn Hạo nhìn mấy tiểu nữ sinh này nói chuyện, bất đắc dĩ cười nhạt, mấy cô nếu phát hiện ra tôi là nam, chắc chắn sẽ không thể nói ra mấy lời này, cũng không biết, Kim Tại Trung sẽ nghĩ thế nào… Quả nhiên, cuối cùng vẫn là thích con gái.
Bỗng nhiên khung chat hảo hữu nhấp nháy, Trịnh Duẫn Hạo vừa mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của Tại Trung.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nữ thần… Ngày hôm đó tôi bị rớt mạng, cho nên không biết cô đã giúp tôi báo thù, nhưng mà sau đó tôi đã xem bài đăng ở trên diễn đàn a, cũng nghe mọi người kể, vì vậy muốn nói cám ơn cô! Mấy người kia phỏng chừng trong thời gian này cũng sẽ không dám tới tìm chúng ta gây phiền toái ~ *hôn nhẹ*
Trịnh Duẫn Hạo thấy tin nhắn của cậu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sung sướng, nghĩ biểu tình *hôn nhẹ* sau cùng cũng thật khoa trương, đánh chữ đáp lại.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Là người trong tộc đó cũng là điều tôi nên làm, huống hồ chính là bọn họ sai, tôi không thể coi như không thấy.
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: *thương cảm* Nữ thần thật tuyệt vời! Có thể quen được cô thật là tốt, có muốn đi làm nhiệm vụ cùng với tôi không? Cô không thường xuyên online rất dễ bị người khác vượt qua đó.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Gần đây công việc rất nhiều, tôi lười online. Có nhiệm vụ gì?
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Cùng đi nhận lông gà đi, nhiệm vụ giết địch nhân của gia tộc tôi cũng đã mở rồi, hơn nữa tôi còn một cặp phó bản chưa đi, ngày hôm kia và ngày hôm qua tôi còn chưa có đi, tôi đã quyết định hôm nay sẽ thức thâu đêm để đi hết, hahaha~~
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, quả nhiên hắn đoán không sai.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Cậu muốn thức đêm?
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Đương nhiên, tôi muốn theo kịp nữ thần a!
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Cậu mới từ bệnh viện trở về còn muốn thức đêm? Còn muốn vào bệnh viện lần nữa sao?!
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: A, không sao đâu, tôi phải nằm viện là do tên giám đốc vô lương kia cưỡng bách mà thôi! Chỉ là chút bệnh vặt vãnh. (Hạ Anh: Good luck, Tại Trung =))))))))
Trịnh Duẫn Hạo cau mày, tôi ép buộc cậu? Rõ ràng là giúp cậu tiết kiệm chi phí, vậy mà cậu dám quật lại.
[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Cấp trên cho cậu nằm viện chẳng lẽ không phải là do suy nghĩ cho cậu sao?
[Hảo hữu] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Hừ, chuyện tôi phải vào bệnh viện đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm, nhưng mà anh ta rất hung dữ, tôi lại không thể phản kháng và vân vân… Ai, nữ thần tôi nói cô nghe nha, tìm việc quan trọng nhất vẫn phải là tìm được một ông chủ tốt! Không thể vớ đại được đâu, như tôi trước đây là át chủ bài của phòng nghiên cứu của công ty, bây giờ thì lại bị tên tổng giám đốc biến thái kia bắt lên làm trợ lý sinh hoạt, thật đau lòng a~~…. (Hạ Anh: Good luck again ^^)
Trịnh Duẫn Hạo bị những lời này làm cho tức chết muốn nói cũng nói không được, tức giận đánh một hàng dấu gạch chéo.
Có câu ngươi tên gì?
Có người không biết thì không sợ, người cố ý sẽ phải chịu trừng phạt!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...