Võng Du Chi Thanh Thành Kiếm Tiên


Một kiếm đỡ hụt, tim Diệp Vinh chợt lạnh, chật vật lộn một vòng rời khỏi chỗ đó.

Tư thế xấu đến đâu đi nữa cũng không quan trọng bằng việc giữ được mạng, hơn nữa trong Lang Huyên Ngọc Động này cũng không có ai khác.

"Ơ?"

Sau khi Diệp Vinh đứng dậy mới phát hiện đám rối không đánh lại đây, mà dùng tốc độ chậm rì của mình chia ra hai bên trái phải, chúng đang muốn vòng qua giá sách tới gần hắn.

"Cái gì thế này? Đám này khi nãy cũng khá thông minh mà? Cái lỗ trước mặt to như thế lẽ nào chúng lại không thể nhìn thấy hay sao, sao không đi thẳng tới mà phải lượn một vòng lớn như thế để bao vây mình chứ?"

Một đống câu hỏi xuất hiện trong đầu Diệp Vinh, nhưng mà tình cảnh bây giờ cũng có lợi cho hắn, nếu đám rối này thật sự đi qua đường mà hắn tạo thành để đuổi tới thì hắn chết chắc.

Thấy đám rối còn cách mình một đoạn, Diệp Vinh móc hỏa phù ra dồn sức nhắm đánh một con, đến khi bọn nó tới gần thì liều mạng đánh thêm vài cái, đến khi không còn chỗ để lùi nữa thì lập tức xoay người chạy qua cái giá sách bị đập nát khi nãy về lại đường lúc đầu.

Một màn kỳ lạ lại xảy ra, đốm sáng đỏ trong mắt đám rối lại nhanh chóng chớp tắt liên tục, sau đó chúng lại đi vòng qua hai bên của giá sách đuổi theo Diệp Vinh.

"Hiểu rồi, thì ra là thế!"

Trong lòng Diệp Vinh chấn động, phấn khích reo lên.

Rốt cuộc hắn cũng tìm ra nhược điểm của đám rối nhìn như không thể đánh bại này, hoặc có thể nói là tìm được khuyết điểm của đám rối này.

Khi chủ nhân của Lang Huyên Ngọc Động chế tạo đám rối gỗ này, hiển nhiên đã đưa vào một chỉ lệnh là phải bảo vệ giá sách ở giữa phòng.


Tuy rằng bây giờ trên giá sách không có vật gì, thậm chí bị Diệp Vinh đụng cho nát bấy, nhưng chúng nó vẫn tuân theo mệnh lệnh này.

Bằng trí thông minh có hạn của mình, chúng nó cho rằng nếu giẫm lên đống giá sách đổ nát theo Diệp Vinh thì sẽ là phá hư giá sách, cho nên tuyệt đối không thể làm như vậy.

Nói cách khác, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì đám rối gỗ này cũng không thể phá hư giá sách, thậm chí không thể đi ngang qua chỗ đã từng đặt giá sách.

Vậy thì sẽ có rất nhiều chỗ Diệp Vinh có thể lợi dụng, đặc biệt là khi trong tay hắn có vũ khí tấn công tầm xa như hỏa phù.

Sau khi có suy đoán này, Diệp Vinh nhanh chóng lập ra một kế hoạch.

Nhắm ngay mục tiêu, dùng hỏa phù để gặm từ từ, qua mấy vòng thì cũng làm giáp ngực của một con rối gỗ nổ tung.

Đến khi đám rối lắc lư đi tới bao vây, Diệp Vinh lại dùng sức tông ngã cái giá sách bên cạnh, làm nó cũng vỡ tan nát.

Quả nhiên, đám rối này đột nhiên cứng đờ đứng im tại chỗ.

Nó đứng yên ở đó một lát rồi xoay người đi qua hai bên của giá sách để tiếp tục bao vây.

Diệp Vinh lợi dụng điểm này, hắn không ngừng xuyên tới lui giữa mấy hàng giá sách, thả mấy quả lửa rồi bỏ chạy, làm cho đám rối dù gần trong gang tấc cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể ngây ngốc quay về đường cũ đi bao vây hắn.

Hỏa phù tạo ra sát thương rất thấp với rối gỗ, nhưng Diệp Vinh chỉ nhắm ngay một con sau đó tấn công liên tục nên vẫn có hiệu quả.

Năm phút sau, con rối gỗ đầu tiên ngã xuống.

Giết chết Rối Gỗ Hư Hại, nhận được 120 điểm kinh nghiệm.

"Nhiều kinh nghiệm thật!"

Diệp Vinh bây giờ vô cùng thoải mái, hắn nhàn nhã như đang đi dạo ở công viên, còn có thời gian rãnh rỗi mà nhìn xem mình nhận được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.

Số lượng rối gỗ càng lúc càng giảm, Diệp Vinh cũng theo đó càng lúc càng thoải mái, chỉ có một điều đáng tiếc là sau khi giết hết sáu con rối gỗ, ngoại trừ 720 điểm kinh nghiệm nhận được thì chẳng rớt ra cái gì khác.

Diệp Vinh xem xét cẩn thận từng ngóc nghách, nhưng ngoài trừ đống tro bụi xếp lớp làm hắn hắt xì liên tục và mấy cái giá sách cũ kỹ trống rỗng ra thì nơi này chẳng có vật nào có giá trị.

Cuối cùng, Diệp Vinh sờ được ở trên vách tường có một điểm nhô ra, hắn thuận tay kéo một cái.

Két, két, két.

Vách đá bóng loáng vang lên tiếng két két.

Không biết Diệp Vinh đã chạm phải cơ quan gì, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện.

Cửa đá mở ra, Diệp Vinh không hề sợ hãi mà bước vào thật nhanh, bên trong là một đại sảnh rộng thoáng.


Vô số ngọn đuốc được treo trên tường, chiếu cả đại sảnh sáng trưng.

Ở phía trước là từng bậc thang đá xanh xếp lên cao, ở nơi cao nhất là một cái bàn bạch ngọc vô cùng lớn.

Diệp Vinh chậm rãi bước bước lên, đây là lần đầu tiên hắn đi vào động phủ của tiên gia, ai mà biết ở phía trước có cơ quan ám tiễn nào đang đợi hắn hay không.

Chìa Khóa Phủ Tiên nổi danh lừng lẫy trong thời gian Closed Beta, hắn không tin toàn bộ thử thách chỉ là mấy con rối gỗ ở ngoài kia.

Cẩn thận bước lên bậc thang đá xanh, nhưng cho đến khi Diệp Vinh đi xong 39 bậc thang vẫn không có chuyện gì xảy ra.

"Thử thách của vòng này là nó sao?"

Diệp Vinh xoa xoa mũi, thì ra cái bàn bạch ngọc mà hắn đã thấy thật ra một bàn cờ lớn, nhưng lúc này ở trên bàn cờ không phải là hai quân cờ đen trắng mà là một dòng nước trong vắt đang chảy xuôi.

Ở dưới dòng nước cũng có quân cờ, nhưng nó không phải được bày theo cách chơi cờ thông thường mà là bị xếp thành một hình chữ nhật.

Ở giữa hình chữ nhật là một quyển ngọc điệp đang lơ lửng, đung đưa qua lại.

Diệp Vinh thử đếm, hình chữ nhật này chiều dài có tám quân, chiều rộng sáu quân, trừ những thứ này ra thì trên bàn cờ ngọc thạch không còn gì nữa cả.

"Xin nhập số quân cờ chính xác, mở ra ván cờ."

Một thanh âm máy móc vang lên bên tai Diệp Vinh, chỉ có một câu như thế, không có bất cứ gợi ý nào.

"Má nó, nhắc nhở đâu, cũng phải cho một cái gợi ý với chứ?"
Chỉ cho có một câu như thế, cũng không biết team thiết kế của Thịnh Phong nghĩ cái gì nữa, toàn lấy mấy câu hỏi dở hơi ra chơi khăm người chơi, đây là câu hỏi đoán số bình thường ư?

Diệp Vinh cầm một nắm cờ được đặt trong hũ ở cạnh bàn lên, cũng không biết nên ném vào bao nhiêu quân mới phải.


Sáu quân, tám quân, hình chữ nhật...

Nhìn tới nhìn lui, mấy con số cứ bồi hồi trước mắt Diệp Vinh, đột nhiên một suy nghĩ xẹt qua.

"Hoá ra lại đơn giản như vậy, lúc nãy mình nghĩ sai hướng rồi!"

Diệp Vinh đếm mười quân cờ rồi ném từng con vào ngọc điệp ở giữa, sau đó yên lặng chờ đợi bàn cờ biến hóa.

Hình chữ nhật, 6 và 8, đặt mấy thứ này chung một chỗ thì một dòng chữ tự nhiên hiện lên --- căn bậc hai của sáu bình phương cộng tám bình phương bằng mười; một hình chữ nhật, chiều dài bằng 8, chiều rộng bằng 6, vậy chiều dài của đường chéo là 10.

Đây là định lý Pitago đơn giản nhất, chỉ cần hiểu đúng hướng là đã có thể tìm được lời giải.

Mặc dù Diệp Vinh đã có quyết định, nhưng hắn vẫn căng thẳng nhìn bàn cờ, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, không thể chắc chắn nó là đáp án đúng.

Bàn cờ rung lên, dòng nước chảy xuống, toàn bộ bàn cờ đang xoay ngược lại, điều này khiến cho Diệp Vinh hưng phấn nắm chặt tay.

Dựa theo kinh nghiệm của những người đã chơi Closed Beta chia sẻ, lúc ở trong động phủ của tiên gia, chỉ cần thất bại ở một giai đoạn nào đó thì bạn sẽ lập tức bị truyền tống ra bên ngoài, ngay cả cơ hội để bù đắp sai lầm cũng chẳng có.

Bàn cờ đã hoàn toàn xoay lại, thứ lộ ra là một thanh trường kiếm sắc bén phát ra hàn quang lạnh thấu xương và một lá bùa màu xanh thẳm.

Diệp Vinh kích động tiếng lên hai bước, đây chính là phần thưởng của Lang Huyên Ngọc Động, hắn đã vượt qua được thử thách rồi!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận