Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Bán Thanh Minh đang đem đồ đạc chỉnh sửa, lại thấy người kia, thật khiến người ta thấy ấm áp.

Nhìn đống hành lý của Bán Thanh Minh, có cảm tưởng như hắn đem toàn bộ gia sản đến đây. Hắn chẳng lẽ tự tin đến mức không sợ mình không thu lưu hắn sao?

Haiz…Ninh Hòa…ngươi vẫn là mềm lòng. Tên kia có lẽ cũng đoán được nên mới công khai lao tới như vậy.



Lúc Bán Thanh Minh lên tuyến, ở kênh YY nói mấy câu.

Chùy Tử liền tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Chuyện này sẽ không có hiệu quả đâu.”

Bán Thanh Minh nói: “Cứ từ từ sẽ biết.”

“Ngươi còn không biết tên này là một kẻ mặt dầy không biết xấu hổ sao.” Quân Lâm cũng la lên.




Nghe được Ninh Hòa hỏi thăm, vẫn là thấy thiếu vài thứ, cần phải ra ngoài mua. Hắn buông xuống quần áo, thuận tay lấy chăn ra vỗ vỗ, nói: “Chắc không còn vấn đề gì đâu.”

“Ra thế.” Ninh Hòa xoay người, tính rời đi, Bán Thanh Minh lại gọi hắn.

Ninh Hòa quay đầu, thấy đối phương ngồi trên giường khẽ mỉm cười, nói: “Tống Thời, cám ơn ngươi.”

“Ta chỉ là…cảm thấy ngươi từ nơi xa đến đây… Nếu đuổi ra ngoài thì rất vô nhân đạo. Ta cũng không hẳn là đồng ý cho ngươi ở đây lâu dài, khi nào tìm được chỗ thì hãy mau chóng rời đi. Hơn nữa, tiền thuê nhà cũng sẽ không có giảm xuống.”

Nhưng lời này Ninh Hòa nói vốn để cho Bán Thanh Minh, nhưng có vẻ cũng là để nói cho mình nghe. Mà Bán Thanh Minh nghe xong càng cảm thấy vui vẻ, ý cười cũng rõ nét hơn, trên bàn sớm đã có một cái phong bì, chẳng qua là do Ninh Hòa không có để ý. Bán Thanh Minh liền đứng lên, cầm lấy đưa cho Ninh Hòa nói: “Đây là theo dự tính, tiền thuê nhà trong nửa năm.”

“……” Ninh Hòa có nói sẽ lưu hắn nửa năm sao! Mà dự tính hắn nói, không lẽ định ở lại đây cả năm.

Thôi.

Cứ như vậy đi. Bất quá cũng chỉ là một năm, cũng không thể nói trước hắn sẽ không chuyển đi giữa chừng.

Trầm mặc trong chốc lát, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng bụng đang đánh lô tô, Bán Thanh Minh ngượng ngùng vò đầu: “Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, từ sáng đến giờ ta đi vội, cũng chưa có kịp ăn gì.”

Quả nhiên là như thế này, Ninh Hòa nói: “Dưới lầu có một quán ăn nhỏ, giờ này chắc vẫn còn bán.”

Bán Thanh Minh ngược lại nói: “Ra ngoài rất phiền toái, tự làm vẫn hơn.”


…Phải là tự làm mới có vẻ phiền toái chứ. Dù sao cũng không phải Ninh Hòa làm, cùng hắn không có quan hệ. Nhưng trong nhà Ninh Hòa lại không có thực phẩm, trong tủ lạnh cũng chỉ có mấy chai nước. Bán Thanh Minh dù muốn tự nấu nướng cũng là không có cách, hơn nữa giờ cũng đã muộn, cũng không thể đi mua thực phẩm.

Ninh Hòa nghĩ một hồi, trong nhà cũng chỉ có…

Bán Thanh Minh ánh mắt tha thiết nói: “Hồng thiêu vị thịt bò.”

Muốn ăn thì ngươi tự mình đun nước a! Bát dĩa trong tủ cũng đủ cả a!

Ninh Hòa trong lòng rít gào như vậy nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Bán Thanh Minh, Ninh Hòa vẫn là mở tủ, lấy hộp mì ra, bật thiêu nước, sau đó đem hộp mì nóng hổi đặt lên bàn ăn rồi trở về phòng.

Bán Thanh Minh hôm nay phần lớn thời gian là dành ở trên đường, tuy cũng không thấy mệt, nhưng đến được đây cũng là thấy yên tâm. Sau khi rửa mặt xong đi ra liền thấy bát mì nóng hôi hổi, cảm thấy mệt nhọc cũng đều quên hết.

(Ò w Ó ~ dễ hài lòng ha ~)

Sau khi ăn xong, Thanh Minh nhớ lại chuyện gì đó nên đến trước cửa phòng Ninh Hòa gõ cửa, lại thấy bên trong vẫn còn sáng, nghĩ rằng Ninh Hòa vẫn còn đang ngoạn trò chơi. Một lúc sau, Ninh Hòa ra mở cửa, vẻ mặt vẫn còn đang ngái ngủ.

“Ta đánh thức ngươi?” Bán Thanh Minh có điểm ngượng ngùng.


“Chuyện gì?”

“A… thì là Đường Gia Nhạc, chắc ngươi vẫn còn nhớ hắn, hắn cũng đến ngoạn trò chơi, muốn thêm hảo hữu với ngươi.”

“Vốn dĩ là hắn thêm mới đúng…nhưng tại ta…”

“Thật ra tại kí tự tên nhân vật của ngươi…ta thật tình không biết đánh thế nào…”

Ách xì 1 cái, Ninh Hòa hỏi: “Tên của hắn trong trò chơi là gì?”

“Đường Thời Vũ.”

Ninh Hòa giật mình thanh tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui