Sau mấy lần xoát quái, xác nhận không còn gì nguy hiểm, Dĩ Phụ Chi Danh mới buông tha cho tùy tùng, cho bọn họ có thể lựa chọn không tiến vào bản sao.Nhưng Ninh Hòa lúc đi ra vẫn có quên trả nhiệm vụ, cũng tổn thất không ít kinh nghiệm thưởng. Trong khi Ninh Hòa ôm đầu kêu rên, Dĩ Phụ yên lặng tới bên người hỏi: “Ngươi thực để ý Bán Thanh Minh?”
Ân? Bán Thanh Minh?
Ninh Hòa không biết Dĩ Phụ Chi Danh như thế nào lại đột nhiên nhắc tới Bán Thanh Minh, tuy là hắn thật có chút tiếc nuối vừa rồi không có cùng người nọ nói một vài câu.
Có lẽ đối với Bán Thanh Minh chuyện kia là không đáng nhắc tới, nhưng Ninh Hòa vẫn thành thật nhớ kỹ, giống như việc BánThanh Minh cho hắn nửa giờ, Nhã Hà cho hắn 5 tinh thạch. Đối với bọn họ mà nói không những không đáng giá nhưng cũng đã giúp Ninh Hòa rất nhiều. Cho nên, một câu cám ơn vẫn rất quan trọng. Mặc dù thời điểm mình chân thành đem hai từ ấy nói ra, dọa cho Bán Thanh Minh sợ rớt tuyến, nhưng Ninh Hòa nghĩ, cũng có thể đối phương là trùng hợp, hoàn toàn chưa có nghe được.
Sau khi tiến nhập Gia Cáp Lạc Tư Thành, Ninh Hòa cũng đã hoàn thành không ít nhiệm vụ, cộng thêm hai ngày được mang theo hạ bản sao, trên người thời gian tệ cũng là tương đốikhả quan. Hắn bây giờ trên đường còn thăng cấp, hơn phân nửa là không cần lo lắng vấn đề mua trang bị, bởi vì đổi quá nhanh cũng lãng phí, không bằng trực tiếp dùng trang bị nhiệm vụ hoặc bản sao thưởng cho. Vì thế trừ đi vấn đề chi tiêu này, thời gian tệ còn lại Ninh Hòa ít nhất trong ba tháng không cần lo lắng.
Ninh Hòa lại nhìn bóng dáng Dĩ Phụ Chi Danh, cuối cùng phát ra khuôn mặt tươi cười nói: “Ta cũng chỉ là muốn cám ơn hắn mà thôi. Sư phụ, các ngươi rất quen thuộc sao?”
Vấn đề này, Dĩ Phụ Chi Danh không đáp lại, chính là nhìn hệ thống thời gian, nói: “Hôm nay xoát đến đây thôi.”
Được Dĩ Phụ Chi Danh đại xá, Quần Rớt lúc này liền sưu một tiếng liền hạ tuyến, cũng không biết người này muốn chạy đã bao lâu. Quân Lâm cùng Hoa cô nương là nghĩa vụ lao động, đã lâu không có xoát phụ bản cấp thấp, nên cũng được tính là ra sức, gặp thời gian không sai biệt lắm cũng liền cùng Ninh Hòa nói tạm biệt, đều tự trở về thành.
Sau hôm ấy, Ninh Hòa vốn tưởng rằng Thiên Thu Nguyệt đối bọn họ bất lợi, nhưng ngày sau lại khôi phục bình thường. Có lẽ, Không Đảo chỉ là một tiểu bang hội, ngày thường số người có mặt cũng cực ít. Mà Thiên Thu Nguyệt đối với bang hội bọn họ nhiều lắm cũng chỉ là uy hiếp nếu có gặp lại sẽ giết. Nhưng bang hội bọn họ quá nhỏ, ở trên bản đồ tìm được người, cũng thực khó khăn. Cho nên Ninh Hòa cũng phi thường yên tâm mà login logout.
Còn về Dĩ Phụ Chi Danh mấy ngày nay đều là khó thấy login, dù login cũng rất ít nói chuyện, càng miễn bàn mang Ninh Hòa hạ bản sao. Bất quá hắn cũng vẫn là nhớ mình có một đứa đồ đệ, phân phó Quân Lâm bọn họ có thời gian liền mang Ninh Hòa đi thăng cấp, hơn nữa trọng điểm dặn dò Quần Rớt, người có kĩ năng quần công. Vì thế, Quần Rớt cho dù không nghĩ đến cũng phải nghĩ.
Cũng may ba người đối Ninh Hòa ấn tượng vẫn là tốt, tuy rằng đối phương là yêu hào, nhưng Ninh Hòa cũng không phải kẻ lừa gạt trang bị, ngược lại là ngày bọn họ bị Thiên Thu Nguyệt đuổi giết, Ninh Hòa không để ý chính mình cấp bậc thấp cũng đã chạy tới hỗ trợ nhượng ba người cảm động một phen, thề nhất định đem Ninh Hòa làm người một nhà đối đãi. Vì thế, Quân Lâm bọn họ cũng đều tự an bài thời gian, mỗi người mang Ninh Hòa hạ vài cái bản sao, tuy rằng bọn họ cũng không có nhiều thời gian, nhưng ba người vẫn cố gắng giúp Ninh Hòa thăng cấp.
Ninh Hòa vẫn là không muốn phiền toái bọn họ nên sau khi lên 60 cấp, Ninh Hòa liền cơ bản khôi phục tình trạng“độc lai độc vãng”đi làm nhiệm vụ, thăng cấp, cùng những người trong bang hội tán gẫu. Dĩ Phụ Chi Danh login đúng lúc hắn cùng mọi người tán gẫu đến quên trời đất, còn kinh ngạc một chút, nói: “Không tệ, có tiến bộ.”
Ninh Hòa rất là đắc ý: “Đó cũng nên nhìn xem ta là ai.”
“Ân, không hổ là đồ đệ của ta.”
Phi, còn muốn đem công lao hướng hết cho bản thân. Bất quá trên thực tế, cũng chỉ có vài người hay lui tới kênh bang hội, Ninh Hòa hiện tại đều đã nhớ kĩ bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Dĩ Phụ Chi Danh login đều vây quanh bang chủ hỏi: “Lão đại khi nào thì khai tổ a”, cái kia nói “Lão đại mau tổ ta mau tổ ta.” Khiến Dĩ Phụ Chi Danh đều nhịn không được cảm khái: “Các ngươi thật sự là lười nhác, ta không lên các ngươi không khai tổ hả? Ta và đồ đệ đều có việc phải làm, các ngươi cứ nằm trên mặt đất chờ ta lại chà đạp đi.”
Trong bang [mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng]: “Lão đại mới đáng bị chà đạp.”
Thật là, vẫn coi như đám người này lợi hại.
Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là cấp cho họ một lời mời tổ đội. Đây là hoạt động xoát phụ bản cố định, mỗi tuần đều có, Ninh Hòa kỳ thật cũng rất muốn tham gia, nhưng hoạt động này vẫn cần mãn cấp mới có thể tham gia, hắn hiện tại cấp bậc rõ ràng chưa đủ, vì thế cũng chỉ có thể nhìn Dĩ Phụ Chi Danh dẫn đám người kia đi. Nhưng có người khi đi ngang qua Ninh Hòa thấy hắn vẫn không nhúc nhích, còn đùa giỡn nói: “Lão đại, đồ đệ ngươi luyến tiếc ngươi.”
Câu nói này đưa nhiều người tới vây quanh Ninh Hòa. Mấy người đó đều không biết Ninh Hòa là một yêu hào mà Dĩ Phụ Chi Danh cũng bảo hắn chưa cần tiết lộ, vì thế trong mắt bọn họ, Tịch Thập kỳ thật là một muội tử khả ái.
Ninh Hòa nhịn không được âm thầm rơi lệ. Nhưng Dĩ Phụ Chi Danh rõ ràng rất thích thú, còn bay đến bên người Ninh Hòa làm ra động tác nói: “Đồ nhi ngươi mau mau thăng cấp, sau đó sư phụ mang ngươi cùng đi hạ phụ bản.” Những người khác thật ra cũng muốn đối Ninh Hòa làm động tác sờ đầu, cọ cọ…nhưng nếu ai dám động thủ, lập tức sẽ bị Dĩ Phụ Chi Danh đá khỏi đội ngũ, ý tứ rõ ràng trong lời nói: “Dám động vào người của ta, cúc hoa có phải hay không ngứa ngáy.” Vì thế, tất cả đều lui lại phía sau, còn phi thường thành thật xưng hô Ninh Hòa là “bang chủ phu nhân.”Ninh Hòa nghe xong nhất thời run run, người biết chân tướng – ba người Quân Lâm, Quần Rớt cùng Hoa cô nương âm thầm cười trộm (đương nhiên).
Ninh Hòa lặng lẽ mật Dĩ Phụ Chi Danh: “Sư phụ, trong sạch của ta!”
Dĩ Phụ Chi Danh phi thường yên tâm, thoải mái hồi phục: “Không sợ, có ta chịu trách nhiệm.”
Phi, chính là ngươi khiến ta mất hết trong sạch! Ninh Hòa biết bọn họ đều là hay nói giỡn, cũng không tái theo chân bọn họ đàm tiếu, tự đi làm nhiệm vụ thăng cấp. Thiếu đương sự, những người đó tự nhiên cũng không có việc vui, đi theo Dĩ Phụ Chi Danh ra khỏi thành bắt đầu đi xoát bản sao.
Sau đó trong bang hội chỉ còn hai người rảnh rỗi, Ninh Hòa cùng Nhã Hà. Ninh Hòa một bên chạy trước một bên xem qua thông tin của Nhã Hà. Rõ ràng mấy ngày trước người này đã nói muốn thăng lên cấp 70, giờ đã qua mấy ngày, người này vẫn như cũ dừng lại ở 69, khiến Ninh Hòa rất đỗi kinh ngạc. Đang chuẩn bị hỏi một chút Nhã Hà có chuyện gì xảy, kết quả Ninh Hòa ngay tại cửa thành gặp được xác của Nhã Hà, mà bên cạnh còn có một nam nhân tên Thưởng Ngươi Nhất Chùy Tử.
Đây là chuyện gì xảy ra, tựa hồ không cần đoán sẽ biết, tất nhiên là tên này giết Nhã Hà.
Ninh Hòa chạy đến bên bờ sông vừa muốn mở miệng hỏi Nhã Hà đã không thấy bóng dáng đâu, chắc Nhã Hà đã lựa chọn về thành sống lại.
Cô nương trong bang bị khi dễ,Ninh Hòa cư nhiên phải giúp các nàng lấy lại công đạo, vì thế đến trước mặt dã nam nhân, nói: “Hỗn đản, ngay cả nữ nhân cũng giết hại, ngươi không có điểm xấu hổ với lương tâm ư.”
“……” Dã man nhân không để ý tới hắn.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể làm bộ không có việc gì!”
“……” Dã man nhân vẫn là không để ý tới hắn.
“Không nói lời nào ta liền động thủ!” Ninh Hòa nói xong, cũng đã chuẩn bị mở ra hình thức chiến đấu, nhưng khi hắn chuẩn bị động thủ, Nhã Hà đã chạy tới, nhìn thấy Ninh Hòa cũng là một trận kinh ngạc: “Ngươi như thế nào lại ở đây.”
“Nhã Hà tỷ không cần sợ, chúng ta liên thủ đối phó hắn.” Ninh Hòa lời này nói ra, nhượng Nhã Hà cảm thấy có một loại cảm giác ngốc ngốc, nàng bật cười, nói: “Đợi lát nữa ngươi muốn làm gì cũng được.”
Câu này thực không rõ ràng đi. “Ngươi bị tên này giết, ta đương nhiên phải giúp ngươi báo thù.”Ninh Hòa khí thế nói ra nhưng trong lòng vẫn có một chút đắn đo, bởi hắn cùng đối phương vô luận là cấp bậc hay trang bị đều kém hơn. Nhưng hắn không cam lòng khi đối phương giết người lại có bộ dáng thản nhiên, giống như hết thảy đều là chuyện thường tình.
Hắn ghét nhất là bị đồ sát, vì thế hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người trước mắt, chờ hắn mạnh lên rồi biết. Nhưng mà cái tên Nhã Hà đang ngồi trước máy tính lại cười tới mức nằm bò đấm bàn nửa ngày mới nói: “Ta rốt cuộc cũng biết vì sao tên kia lại không chịu thu ngươi, Tịch Thập thân ái, ngươi về trước đi, ta ở đây chỉ đểsát cấpmà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...