Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Thừa dịp hỗn loạn ra tay thật sự là sở thích của Ninh Hòa, nhưng cũng vì chuyện này mà một tên tự xưng là PVP trong bang như hắn bị anh em khinh bỉ, mỗi ngày login hắn đều gọi Thiên Nhai đi nằm vùng trong chiến trường, núp ở một góc bí mật, thấy tên nào trong trận doanh đối địch còn ít huyết, hắn sẽ đột ngột lao ra chém chết đối phương, sau đó vận khí công đẩy lùi đám địch nhân trước mặt đồng thời lại tiếp tục lùi về vị trí an toàn tiếp tục ẩn núp. Lần nào hỗn loạn ra chiêu này cũng thành công, vì thế cũng nhượng cho Thiên Nhaikhinh bỉ hắn.(Nguyệt: thế sao ko chọn sát thủ mà là kỵ sĩ hả anh -.-!)

Đã lâu không có sảng khoái như vậy.

Ninh Hòa nhớ lại lần cuối cùng ác chiến, tuy kết cục là bị nhân luân bạch(giết cho về O cấp T^T).Ngày đó hắn một người đối kháng trăm người, nghe qua đích thực là rất uy phong, sau đó Ninh Hòa từng lên diễn đàn xem lại tin tức, đương nhiên đại bộ phận đều chỉ trích là hắn không phải, chỉ có vài người đối với hắn tỏ vẻ khâm phục, cũng đặt cho hắn danh hiệu “Trăm người trảm.” Nhưng những người này tất nhiên là không có nhìn thấy tình huống thực ngày hôm đó.

Nếu để Ninh Hòa nhớ lại tình huống ngày đó, ấn tượng đối với hắn cũng chỉ có: Tạp (卡).

Ninh Hòa đối với máy tính cũng không tính là có hứng thú, tuy rằng nam sinh ngoạn trò chơi đều chú ý đến dàn máy, nhưng 3 năm trước vì Vận Mệnh mà hắn đổi qua máy tính, sau đó đến giờ vẫn không có đổi qua. Dù cho máy có kiên cường đến đâu cũng không thể giúp hắn ở tại trò chơi 1 ngày 1 đêm, vì thế mà buổi tối hôm đó đành phải chịu tình huống bị người luân bạch. Nhớ tới chuyện này, Ninh Hòa vẫn cảm thấy thực nghẹn khuất, bởi hắn hi vọng chính mình có thể chết sáng sủa một chút, hắn thậm chí còn muốn hô to huynh đệ của những người đó tới, sau đó hắn cũng không biết chính mình đã chết như thế nào.

Ninh Hòa đột nhiên phát hiện, nguyên lai bản thân lại hồi tưởng bóng ma cũ. Hắn cười tự giễu, sau đó chỉ thấy nhân vật của mình nằm úp sấp, mà hung thủ còn chính là tên An Lạc kia.

Rốt cuộc vẫn là bị người phát hiện, Ninh Hòa sớm đã có dự đoán, hắn đã di chuyển quá xa. Tuy rằng lựa chọn kỹ năng không hoa mỹ băng chùy, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút, vẫn là thực dễ nhận ra băng chùy đều không phải là từ Quần Rớt bên kia bắn tới được. Nhưng Ninh Hòa thật không ngờ, An Lạc bọn họ thẳng đến khi hắn lấy mạng của 3 người mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Không thể không nói, bọn họ vẫn là trì độn đến độ khiến người ta kính nể, khó trách lúc trước Bán Thành Yên Sa lựa chọn Bán Thanh Minh ở lại bang hội mà nhìn An Lạc ly khai.


“Sư phụ, cứu mạng.” Ninh Hòa quỳ rạp trên mặt đất vô lực đánh chữ la lên trước, nguyên bản thời gian sống lại tại chỗ chỉ còn 1 phút đồng hồ mà thôi, nhưng Ninh Hòa vừa rồi tử qua một lần, lần sống lại này sẽ rất yếu, trừ phi có mục sư kéo hắn đứng lên. Mà nếu hắn tiếp tục tử, thời gian sống lại càng lâu, điều này làm cho hắn phi thường khó chịu.

Nhưng là Dĩ Phụ Chi Danh hiện tại cũng không rảnh, cộng thêm vừa cấp Quân Lâm một cái hồi sinh, hiện tại kỹ năng còn chưa phục hồi, làm sao quản được Ninh Hòa. Hắn cũng chỉ có thể im lặng không một tiếng động mà chạy qua phía Ninh Hòa. Ninh Hòa biết, sư phụ đây là chỉ trích hắn không nghe lời, nói không cho hắn đi ra, hắn vẫn là đi ra. Sau khi được Bán Thanh Minh giải quyết giúp hai truy binh phía sau Dĩ Phụ Chi Danh, hắn mới rốt cục rãnh rỗi trở về bên người Ninh Hòa, vốn tưởng là muốn đến kéo hắn lên, kết quả Dĩ Phụ Chi Danh đối hắn nói: “Ngươi vẫn là nằm đi, kéo ngươi đứng lên lãng phí kỹ năng của ta.”

Thật sự là hỗn đản sư phụ!

Được rồi, Ninh Hòa vừa rồi tranh thủ lúc loạn lấy mạng ba người, nếu để những tên mãn cấp đó biết người giết bọn chúng chỉ là 1 tên tân hào cấp 40, không biết sẽ thành cái dạng gì, không chừng sau này còn có thể truy sát hắn khắp nơi, cho nên Ninh Hòa đối với Dĩ Phụ Chi Danh trừng mắt nói: “Ân, ta chỉ là tùy tiện hô to chút mà thôi.”

Tuy nóiNinh Hòa chỉ dùng ba phần giờ liền có thể đứng lên, nhưng ở thời điểm mấu chốt ba phần giờ nghiễm nhiên chính là ba giờ(Nguyệt: ý là cảm tưởng lâu như 3h). Ninh Hòa chờ thật sự nóng lòng, vì để tự làm dịu đi chính mình, trong thời gian chờ hắn đi ra ngoài mua thuốc lá, vốn là đã tính thời gian để có thể vừa vặn trở về. Chẳng qua khi hắn ghé mắt vào cửa sổ ngắm nhìn bóng đêm thì đột nhiên thất thần, đợi cho tới lúc nhớ ra trong trò chơiTịch Thập còn nằm trên mặt đất, giờ đã qua 15 phút rồi. Hắn mới vội vàng theo ban công chạy trở về phòng, đang chuẩn bị ở kênh đội ngũ hét lớn một tiếng, lại phát hiện chính mình bị 4 người vây xem, mà 4 người này chính là Dĩ Phụ, Quân Lâm, Quần Rớt cùng Buông ra Hoa cô nương, trong đội ngũ đã không còn thân ảnh Bán Thanh Minh. Đương nhiên, khi Ninh Hòa điều chỉnh một chút tầm mắt, cũng không thấy chung quanh có bóng dáng của đám người An Lạc.

Đánh xong?


Ninh Hòa còn nghĩ trận này có thể mất cả tiếng đồng hồ, bất quá cũng chỉ mất có 20 phút, tốc độ này cũng nhanh quá đi. Nhưng Ninh Hòa cảm thấy hẳn là bọn họ thắng, nếu không người vây xem hắn chính là đám An Lạc chứ không phải 4 người bọn họ.

Đem kênh kéo trở về, Ninh Hòa cũng thấy được đôi lời cuối của mấy người kia.

[Phụ cận]Quần Rớt: Ngươi phục hay không phục, không phục đứng lên tiếp tục đánh.

[Phụ cận]Quân Lâm: Kia cũng phải chờ bọn họ thức dậy đến mới được.

[Phụ cận] Buông ra Hoa cô nương: Được, chờ bọn thức dậy lại tiếp tục.

[Phụ cận]An Lạc:……


[Phụ cận]Bán Thanh Minh: An đại bang chủ, người bên các ngươi giờ toàn bộ đều đã nằm, muốn tại chỗ sống lại hẳn là ít nhất cũng mất nửa giờ đi, thế này cũng không có biện pháp tiếp tục đánh, ngươi xem, có phải hay không nên nhận thua.

[Phụ cận]An Lạc: Xem như ngươi lợi hại!

An Lạc để lại một câu cuối cùng, những người đó hẳn là trực tiếp trở về thành sống lại, hơn nữa chắc sẽ không trở lại chịu khổ. Mà Bán Thanh Minh nếu đã xong việc, tự nhiên cũng liền lui đội ly khai.

Ninh Hòa được Dĩ Phụ Chi Danh kéo lên xong liền hỏi: “Người kia là Bán Thanh Minh?”

“Ân? Tịch Thập đại gia ngươi cũng nhận thức hắn?” Quân Lâm biết Ninh Hòa là mới ngoạn trò chơi, hồi trước tại thời điểm nói chuyện phiếm cũng không có cùng một khu. Cho nên tuy Bán Thanh Minh cũng là người nổi tiếng ở khu này, nhưng người khác hẳn không nhận thức đi. Nhưng cũng không nghĩ tới nguyên lai Ninh Hòa cũng cùng hắn có điểm giao tình?

Tính nhận thức sao? Ninh Hòa tự hỏi một chút, nói: “Không tính là nhận thức đi, mấy ngày hôm trước ở tân thủ thôn làm nhiệm vụ từng tổ đội, hắn hẳn là không nhớ ta.”

“Ta như thế nào thấy những lời này có chút mùi vị oán phụ.” Quần Rớt đem người hướng về phía Dĩ Phụ Chi Danh, hướng hắn một cái mị nhãn.

Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, bình tĩnh nói: “Quần, trở về bản sao.”


Sát, vừa mới một hồi đánh như thế, cũng coi như hao phí nửa giờ thời gian, Quần Rớt đã hoàn toàn quên nửa giờ trước bọn họ đang làm cái gì, hiện tại bị Dĩ Phụ Chi Danh nhắc tới, hắn nhất thời giật mình: “Lão đại, cái kia, độ bền trang bị của ta không đủ.”

“Với cấp bậc của người, quái sẽ không tạo thành uy hiếp, huống chi còn có ta cho ngươi hồi phục mà.”

Thật quá ngoan độc, Quần Rớt vốn là muốn trở về thành tu sửa một chút độ bền trang bị rồi để cho Quân Lâm hoặc Hoa cô nương thế thân một chút, nhưng là Dĩ Phụ Chi Danh một chút cũng không quan tâm, muốn cho hắn trực tiếp mang theo trang bị không có độ bền đi xoát quái sao, lão đại ngươi thật sự là rất không ôn nhu!

Oán giận thì oán giận, Quần Rớt vẫn là không dám phản kháng Dĩ Phụ Chi Danh, một bên giả bộ khóc, một bên liền hướng tới Thâm Sơn Hà Cốc mà đi, về phần Quân Lâm cùng Hoa cô nương cũng vì bồi thường Ninh Hòa vừa rồi đã chết hai lần bị khấu đi thời gian tệ, bọn họ hai người cũng xung phong nhận việc cùng đi bản sao giúp Ninh Hòa đánh quái.

Tuy nói người nhiều kinh nghiệm chia sẽ giảm, nhưng tốc độ xoát phụ bản lại nhanh hơn, Ninh Hòa nguyên bản không cần động thủ, nhiệm vụ chính chỉ là theo sau những người đó, thế là xong. Nhiệm vụ chạy bộ ngốc nghếch đối với Ninh Hòa mà nói một chút khó khăn đều không có, hơn nữa hắn còn nhân cơ hội này hỏi rất nhiều vấn đề, giống như: “Quân Lâm, vừa rồi các ngươi vì cái gì không trực tiếp dùng triệu tập chi thạch đem chúng ta kéo qua, sẽ giảm đi quá trình trung gian.”

“……” Đang cùng BOSS đánh Quân Lâm nhất thời dừng động tác, yên lặng tiếp nhận 3 chiêu của BOSS, sau hắn mới hung hăng vỗ bàn phím, nói: “TMD, lão tử hoàn toàn quên còn có cách này.”

Nhưng trên thực tế, Quân Lâm cũng cố chạy trối chết, hoàn toàn không có cơ hội sử dụng triệu tập chi thạch, bởi triệu tập chi thạch cần sử dụng ở trạng thái tĩnh, nếu bị gián đoạn, lần triệu tập đấy liền không có hiệu quả. Trừ phi vừa rồi Hoa cô nương hỗ trợ đem người dẫn dắt đi, Quân Lâm tìm được một địa phương không người mới có thể sử dụng. Cho nên, dù Quân Lâm nhớ rõ triệu tập chi thạch có tồn tại, hắn cũng không có biện pháp sử dụng cho đúng giá trị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui