Ngày thoải má luôn luôn đặc biệt dễ chịu, nhất là giống như Cố Tiểu Bắc ăn ăn ngủ ngủ như heo.
Cố Tiểu Bắc ngủ thiếp đi trên xe chạy về trường, được rồi, Doãn Thiên Tề thừa nhận hôm qua đã lấy cớ thực tập kết thúc mà muốn Tiểu Bắc rất nhiều lần, đương nhiên là Cố Tiểu Bắc cũng không cự tuyệt được, dù sao cũng không nỡ mỗi ngày chỉ chưi game với đại thần, có rảnh liền phải bồi đắp tình cảm, không cần để ý sinh hoạt.
Một chiếc Lamborghini đỗ ở cổng trường học đương nhiên là cực kỳ phong cách, hơn nữa lại có hai nam nhân bước xuống từ trên xe, cơ hồ hấp dẫn tất cả ánh mắt từ mọi người.
Doãn Thiên Tề muốn nắm tay Cố Tiểu Bắc, lại bị Tiểu Bắc làm như không để ý thu tay lại. Doãn Thiên Tề sửng sốt một chút, cũng không nói gì, đưa tiểu bắc đến dưới kí túc xá.
Đến dưới lầu lúc không có người, Tiểu Bắc ôm Doãn Thiên Tề một cái.
“Doãn Thiên Tề, có một số việc em biết.”
“Ừ, anh biết.”
Doãn Thiên Tề vẫn muốn bảo vệ Cố Tiểu Bắc như một đứa trẻ, không đi để ý người khác, không đi để ý thế tục, sống ở trong thế giới của Doãn Thiên Tề, chỉ là thật ra cái gì Cố Tiểu Băc cũng biết. Doãn Thiên Tề cũng được coi như là nhân vật công chúng ở thành phố này, ba lại bài xích như vậy, cũng là có nguyên nhân ở bên trong, Doãn Thiên Tề không phải một người, anh đại biểu cho toàn bộ tập đoàn Doãn thị. Doãn Thiên Tề tuy không để ý những thứ này, nhưng Cố Tiểu Bắc không thể.
Trong từ điển của Cố Tiểu Bắc, từ ‘yêu’ được giải nghĩa là, hai người cùng một chỗ, vui vẻ hạnh phúc thì tốt rồi. Cậu không ngại dưới ánh mắt trời mà che dấu, Cố Tiểu Bắc thừa nhận, cậu là một con rùa rụt cổ, nhưng mà hai người không dễ dàng gì mà ở cùng nhau được, có thể không gặp khó khăn cậu tuyệt không muốn gặp, tuy nhiên trừ một ngày nào đó nếu phải đối mặt, nhưng ít ra hiện tại cứ như vậy, cậu cực kỳ hạnh phúc.
“Trước lên đi, bao giờ nghỉ anh tới đón em.”
“Ừm, lái xe cẩn thận.”
Lúc Cố Tiểu Bắc quay trở lại kí túc xá, bọn Tiêu Ca cũng đều đã trở về, bỗng nhiên cảm thấy thật là thân thiết, ra sức ôm lại ấp Bàn Tử.
“Tưởng Bàn Tử, đã ăn bao nhiêu? Ôm cũng không nổi rồi.”
“Tiểu Bạch, tớ thấy cậu cũng béo.”
“Cái gì!?” Cố Tiểu Bắc lập tức chạy vào phòng vệ sinh soi gương, cậu thừa nhận, tháng này ở nhà Doãn Thiên Tề ăn rất nhiều đồ ăn phương Nam, nhưng mà không tới mức béo rõ ràng như vậy chứ. Doãn Thiên Tề ôm lâu như vậy mà không có phát giác sao? Chắc chắn là anh cố tình nuôi cậu béo múp, để về sau ăn thật thoải mái.
“Được rồi, đừng soi nữa.” Tiêu tử ném một cái khăn mặt lên đầu Tiểu Bắc.
“Bạch, cưng xác định?” Tuy câu hỏi của Tiêu Ca có phần kỳ lạ, nhưng Cố Tiểu Bắc vẫn hiểu.
“Ừ, tớ xác định.” Cố Tiểu Bắc không có ý định giấu diếm, lấy nước lạnh rửa mặt, rùng mình một cái, bây giờ càng ngày càng lạnh. Thực ra cậu biết rõ là những tên này đang chúc phúc cho cậu thật tâm từ đáy lòng.
Mặt Cố Tiểu Bắc bị ra sức xoa xoa, cảm giác da đều bị mài mòn. Lúc mở mắt ra, mới phát hiện Tiêu Ca đang đứng trước gương, cả Tinh Tinh với Bàn Tử. Mặt Cố Tiểu Bắc soi trong gương bị xoa đến đỏ bừng, mà ba tên kia lại cười đến vô tội với cậu. Cố Tiểu Bắc, chúng tớ đều biết rõ, hơn nữa chúng tớ đều chúc phúc cho cậu. Đều là con trai, rất nhiều điều không cần nói, trong lòng đều hiểu rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...