Cuối cùng Cố Tiểu Bắc vẫn trước sau như một dậy muộn, lại ngạc nhiên phát hiện Doãn Thiên Tề vẫn đang ở bên cạnh, tay chống cằm, đang dùng ánh mắt ẩn tình chăm chú nhìn cậu, giống như là đã nhìn rất lâu, bị nhìn chằm chằm khiến Cố Tiểu Bắc cảm thấy không thoải mái, chui lại vào trong chăn.
“Sao không đi làm?”
“Không đi, ở cùng em.”
“Ai muốn anh ở cùng.” Hình như cậu đang già mồm cãi láo.
“Thế nào? Không đau?”
“Đau em gái anh, lão tử di tắm.” Vừa mới đứng dậy, liền động tới chỗ đau, Cố Tiểu Bắc lại ngã lên giường.
Doãn Thiên Tề cười đến gian trá, ôm lấy Cố Tiểu Bắc đi vào phòng tắm.
“Vậy mà cứ thích thể hiện.”
“Được rồi được rồi, anh ra ngoài, tự em tắm.”
“Thẹn thùng cái gì chứ, em có anh cũng có. Lại nói chẳng phải hôm qua đều đã nhìn hết.”
“Anh đi chết đi......”
Doãn Thiên Tề xuống lầu hầm cháo, đợi đến lúc Cố Tiểu Bắc lề mề tắm xong, cũng vừa lúc ăn được.
Lúc Cố Tiểu Bắc đi xuống liền nhìn thấy Doãn tổng của chúng ta đang đứng ở trong bếp, dùng thìa chậm rãi khuấy cháo trong nồi. Đột nhiên cảm thấy cảm giác đau nhức gì, cảm giác khó chịu gì đều không còn, lòng tràn đầy ngọt ngào, cảm động đến nỗi khiến Cố Tiểu Bắc nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Doãn Thiên Tề.
Doãn Thiên Tề sửng sốt một lát, thì ra đã đợi lâu như vậy, muốn cũng chỉ là một cái ôm đơn giản giữa người yêu.
Hai người đều không lên tiếng, cứ như vậy ôm, lâu khiến cho Cố Tiểu Bắc cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.
“Tí nữa anh sẽ ra ngoài, có lẽ sẽ về muộn. Em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Đi tới chỗ ba anh sao? Em cũng đi.” Doãn Thiên Tề, đừng làm một mình nữa, ta em cũng sẽ vì anh làm được một việc gì đó.
Doãn Thiên Tề nhìn ánh mắt của Cố Tiểu Bắc, trong đôi mắt kia có sự chấp nhất và kiên định mà anh thích, như vậy là đủ rồi.
“Được, ăn xong chúng ta liền đi.”
Đi ô-tô chạy tới Doãn gia, Tiểu Bắc tuy khẩn trương, nhưng một chút ý định lùi bước cũng không có. Doãn Thiên Tề cầm lấy bàn tay Tiểu Bắc, mười ngón tay siết chặt vào nhau.
Doãn gia sống trong một khu biệt thự xa hoa ở giữa sườn núi, phong cảnh rất tuyệt, nhưng Cố Tiểu Bắc lại không rảnh thưởng thức những thứ này.
“Chốc nữa muốn em nói gì?”
“Đừng khẩn trương, có anh ở đây, Doãn Nhậm sẽ không làm gì em. Nếu em thật sự sợ, chúng ta bây giờ liền trở về.”
“Không, ta không sợ. Doãn Thiên Tề, anh TM đừng xem thường em.”
“Được rồi được rồi, ngốc.” Doãn Thiên Tề thật sự là cảm thấy không thể nề hà đối với đứa nhỏ này, kỳ thật là tí nữa lời nói của Doãn Nhậm sẽ làm tổn thương tới Cố Tiểu Bắc.
Giống như sáng sớm đã biết bọn cậu sẽ đến, cho nên Cố Tiểu Bắc vừa vào đã thấy Doãn Nhậm đang ngồi trong phòng khách. Bất đồng với Doãn Thiên Tề, đây là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt âm lệ, có lẽ là do đã trải qua rất nhiều tang thương thế sự, tóc mai gian đã có phần bạc, nhưng con người thì vẫn tràn đầy sức sống. Không đợi bọn cậu ngồi xuống, Doãn Nhậm đã đặt câu hỏi.
*âm lệ: thâm độc, nham hiểm, tớ không tìm được từ thay thế nào hay; tang thương thế sự: có thể hiểu là sự đời
“Cậu là cái đứa mà con tôi thích?” Không có ngữ khí để hỏi, nhàn nhạt, nghe không ra một tia cảm xúc nào. Lại khiến cho Cố Tiểu Bắc run sợ một phen.
“Đúng vậy, cháu yêu Doãn Thiên Tề.”
“Hừ, yêu? Yêu cái gì? Tiền bạc? Địa vị?”
“Không phải, chỉ là đơn thuần thương anh ấy.” Cố Tiểu Bắc kêu có chút loạn.
Doãn Thiên Tề cầm thật chặt tay Cố Tiểu Bắc, anh tin em là được rồi.
“Doãn Nhậm, tôi mang Tiểu Bắc tới là để cho ông nhìn xem người tôi thích là ai, chứ tôi không quan tâm ông có đồng ý hay không.” Nói xong liền chuẩn bị kéo Tiểu Bắc đi.
“Nếu con bước chân ra khỏi cửa lớn Doãn gia này rồi, thì cũng đừng trở về.”
Doãn Thiên Tề làm như không nghe thấy, kéo Cố Tiểu Bắc đi, cũng không quay đầu lại.
“Chờ một chút.” Lâm Ngọc Noãn? Sao cô ấy lại đến đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...