Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chờ ta?

“Là có ý gì?” Nguyên Bảo cùng mọi người nhìn nhau không hiểu, sau đó hỏi Mộ Thiên và Khiêm Hòa hai người tựa hồ hiểu rõ sự tình.

“Chúng ta cũng không phải rất rõ ràng, chính là từ sau khi ở dưới trướng Luân hồi điện quân cùng Quỷ thần đại nhân làm việc, đã bị giao đãi cho nếu có người cầm ‘Quỷ thần kỳ nguyện’ lại đây, nhất định phải lấy lễ mà đãi, nhưng chúng ta cũng không nghĩ tới thế người đó lại là tiểu ân công!” Mộ Thiên nhún nhún vai, chuyện hắn biết cũng chỉ có như vậy!

“Đúng vậy, tiểu ân công, xem ra ngày đó người cùng chúng ta gặp nhau cũng không phải đơn giản lấy duyên phận hai chữ là có thể nói xong!” Khiêm Hòa nghĩ tới tính liên hệ của nhiệm vụ, tuy rằng hắn không phải người thật, nhưng có được nhân cách độc lập, nên không thể nói đơn giản mọi thứ chỉ là theo trình tự được.

“Như vậy sao?” Nguyên Bảo vẫn nghi hoặc, đôi mày nhỏ nhíu lại.

“Cái kia, Bảo Bảo nha, ngươi không giới thiệu hai vị này với chúng ta một chút sao?” Phạm Thiên ôm lấy Nguyên Bảo cọ cọ, tập thể bọn họ đã bị quăng qua làm bình phong nãy giờ rồi, như vậy làm sao gọi là đội hộ vệ Bảo Bảo chứ?

“Phải a, Tiểu Nguyên Bảo, hai vị soái ca này rốt cuộc là ai vậy?” Oa Oa Ngư tò mò đã chết, cái gì quỷ cái gì u linh, hắn cũng không biết, hơn nữa quỷ với u linh có thể suất như vậy sao?

Những người khác cũng đều nhìn về phía Bảo Bảo.

“Bảo nhi, trước kia làm nhiệm vụ nhận thức sao?” Du Vân đánh giá Mộ Thiên và Khiêm Hòa, hai nam tử này cho hắn cảm giác hiển nhiên không phải NPC bình thường, trí tuệ nhân tạo phát triển thực kinh người, nếu nói bọn họ là người thật sắm vai, phỏng chừng ai cũng tin!

“Ân, vị này chính là Mộ Thiên, tiền nhiệm BOSS Quỷ đầu ở Quỷ Cốc, vị này chính là Khiêm Hòa, là U Linh ở Bách Độ Sơn U Linh trì, đều là khi làm nhiệm vụ gặp được, bất quá khi đó Khiêm Hòa đã tạ thế!” Nguyên Bảo thay mọi người giới thiệu.

Nga —— mọi người đã hiểu được, nguyên lai thật sự là Quỷ cùng U Linh a, bọn họ còn tưởng rằng nghễnh ngãng nghe lầm , hoặc là do Bảo Bảo đặt biệt hiệu chứ.

“Tiểu ân công, đây là tiểu lang khi đó? Không thể tưởng được mấy ngày không gặp, đã muốn trở thành Lang Vương!” Khiêm Hòa quay sang phía đối diện, Mặc Mặc đang nhìn chằm chằm bọn họ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy nó lớn bằng con chó nhỏ, còn thích “chơi đùa” với U Linh Thảo.


“Ân, đúng rồi, các ngươi cũng không cần gọi ta tiểu ân công này tiểu ân công nọ, nghe thực không được tự nhiên, cứ kêu Nguyên Bảo là được!” Bảo Bảo vỗ vỗ Mặc Mặc, làm cho nó thu hồi cánh, nếu không sẽ rất chiếm chỗ, bởi vì cánh quá lớn.

Khiêm Hòa cùng Mộ Thiên nhìn nhau, mỉm cười gật đầu, “Như vậy, mời đi theo chúng ta!” Khiêm Hòa dẫn đầu khởi bước, theo động tác của hắn, sương mù dày đặc thần kỳ dần dần tản ra, lộ ra thông đạo bị che dấu, cảnh vật cũng trở nên rõ ràng hơn, hắn làm một cái “Thỉnh” thủ thế, sau đó cùng Nguyên Bảo đi trước.

“Các ngươi cũng đi theo đi, nếu không, làm thức ăn cho lợn rừng, chó hoang vân vân ta cũng mặc kệ!” Mộ Thiên hướng về phía đội hộ vệ Bảo Bảo nghiêng đầu, tà khí cười, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Khiêm Hòa, bàn tay vô lại lần nữa mò lên thắt lưng tình nhân. Lập tức bị trúng hai cái khửu tay đánh trả, bất quá cũng không thể làm cho hắn dứt ra được.

Đội hộ vệ đội bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo. Bọn họ cũng không muốn ở trong này bồi cái gì lợn rừng chó hoang nói chuyện phiếm, bọn họ là đội hộ vệ Bảo Bảo, tuy rằng không lên được tác dụng gì mấy. Ai, ngẫm đi ngẫm lại, liền làm cho bọn họ buồn bực!

Sương mù dày đặc tản ra, một tòa thần điện khí thế khôi hoành liền đập vào mắt mọi người, quả thật là rất gần, lúc trước là do sương mù che lấp cùng với thủ thuật che mắt của Quỷ và U Linh, làm cho bọn họ nghĩ rằng đã hoàn toàn lạc phương hướng. Đợi cho đến gần thần điện nhìn lên, ngay phía trên cửa điện có phóng một chữ “Quỷ” thật lớn, quả thực trương dương, biểu hiện sự uy nghiêm cùng nghiêm nghị.

Toàn bộ sân rất lớn, theo trình tự bố cục tiền-trung-hậu, theo địa thế dần dần lên cao, trung ương của Thần điện là chính điện, hai bên còn có hai gian Thiên điện. Mà đại môn có viết Quỷ tự thật ra chỉ là cổng chào cho tiền điện, hậu diện còn có cửu cấp bậc thang cẩm thạch, đi lên mới là đại môn chân chính của thần điện.

Điện tiền có một đội bốn người thủ vệ nhung trang khải giáp, phân biệt đứng ở hai bên cửa điện, uy phong lẫm lẫm, chỉ là sắc mặt nhìn qua thanh thản thật không thể nào xem vào mắt cho được —— mọi người thầm nghĩ.

Vào nội viện, cảnh trí phía trước lại làm cho mọi người chấn động, bởi vì bên trong không có một chút âm trầm, hay nói cách khác là hoàn toàn lương phản với bộ dạng mà Quỷ điện nên có, tựa như là đi tới hoa viên vậy, bởi vì trong viện có đủ loại hoa cỏ, bách hợp màu trắng, tường vi hồng nhạt, phong tín tử màu tím cùng diên vĩ sáng lạn, hoa bốn cánh Clover giống như một tấm thảm phủ kính đình viện, mùi hương ngào ngạt tự nhiên tràn ngập trong không khí, làm cho người ta nhịn không được muốn hít thở thật sâu.

Này làm sao giống Quỷ Điện chứ? Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mộ Thiên cùng Khiêm Hòa, mang theo trêu tức, ý là, nguyên lai Quỷ điện đều là chỉ làm cho có bề ngoài sao?

“Cái kia, các ngươi trước ở chỗ này chờ một lát, ta đi bẩm báo Điện quân đại nhân!” Đem mọi người đưa đến Thiên điện hậu diện, Mộ Thiên sờ sờ mũi, rồi chuồn mất. Kỳ thật bọn họ cũng hiểu được nội viên phong cảnh không giống như Quỷ điện trong truyền thuyết nên có, nhưng bất đắc dĩ a, đây là Điện quân đại nhân nhà bọn hắn thích, bọn họ không có quyền phê bình!

Nguyên Bảo thì lại cho rằng nơi này rất tốt, nếu là nơi để ở, biến thành âm trầm làm cái gì, cứ như vầy, có thể thưởng thức mãn sân hoa cỏ mới gọi là hưởng thụ. Bất quá, không biết tại sao hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác hoài niệm, như là muốn thông qua những loài hoa lịch sự tao nhã thuần khiết để thuyết minh nỗi tưởng niệm nồng đậm cùng bi ai…

“Bảo nhi, làm sao vậy?” Du Vân dựa vào gần nhẹ nhàng hỏi, hắn phát giác Nguyên Bảo vừa rồi tựa hồ lại như đi vào cõi thần tiên, nơi này làm cho hắn nghĩ đến cái gì sao?


Nguyên Bảo lắc đầu, cười cười.

Lúc này, Mộ Thiên đã trở lại, “Tiểu ân công, Điện quân đại nhân đang ở Đại điện chờ ngươi!” Hắn vẫn là cảm thấy tiếng tiểu ân công này dễ gọi hơn, đồng thời cũng không dấu vết đánh giá Nguyên Bảo, thầm nghĩ, đến tột cùng tiểu ân công cùng Điện quân đại nhân là quan hệ như thế nào, vì cái gì ngày thường ít xuất hiện Điện quân đại nhân nghe được là Nguyên Bảo đến liền lập tức chạy đến ngay?

Vì thế Nguyên Bảo cùng mọi người di giá Đại điện.

Trung ương Đại điện là một đài ngọc thai ba tầng, trên đài đặt một chiếc ghế lớn làm bằng hắc ngọc, không phải loại long ỷ kim sắc truyền thống của đế vương, đang ngồi dựa trên ghế là một trung niên nam tử ngân phát. Vóc người trung bình, thực gầy, khoác một thân thanh lịch trường bảo cẩm vân hắc sắc, khuôn mặt không ngờ được thật tinh xảo, lộ ra vẻ băng lãnh, trong trẻo, nếu không phải nhìn ra đã có chút tuổi, sẽ làm người ta nghĩ đến đây chẳng qua là một thiếu niên. Nói vậy lúc còn trẻ tuyệt đối là làm người ta “Tiền phó hậu kế ” nhưng khó có thể tiếp cận mỹ nhân, bởi vì cho dù là hiện tại cũng thực hấp dẫn người khác.

“Điện quân đại nhân, vị này là Nguyên Bảo đại nhân đến giao nhiệm vụ!” Mộ Thiên hướng trung niên nam tử cung kính bẩm báo, giới thiệu Nguyên Bảo.

Khiêm Hòa cũng khom người hành lễ, sau đó lẳng lặng thối lui đến một bên.

Nam tử không nói gì, chỉ trực tiếp chăm chú nhìn Nguyên Bảo trong chốc lát, sau đó đứng lên, bước xuống đài, nhưng thủy chung không nói gì.

Nguyên Bảo cũng không biết như thế nào, đột nhiên nói không ra lời, chỉ chuyên tâm đánh giá người trước mắt. Đối với trung niên nam nhân này, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, nhưng là lại không thể nói ra được.

Không khí nhất thời có chút đọng lại, chỉ là ở nơi không nhìn thấy, có hai người đang xúc động kịch liệt.

Một người chính là nam tử được xưng là Quỷ thần điện quân, còn có một người là.. Ngạo Thiên!

Điện quân trên mặt tuy rằng nhìn không ra có cái gì đại biến hay dao động, nhưng nội tâm đã kích động cơ hồ phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm. Giống, thật là quá giống, quả thực giống như là từ một khuôn đúc ra vậy! Phía trước lão hữu thông tri hắn, nói nhìn thấy một nam hài tử cùng Tiểu Kha có chín phần tương tự, nhưng hắn không tin, hiện giờ tận mắt nhìn thấy rồi, mới biết đó là sự thật. Như vậy, nam hài này nhu thuận đáng yêu lại giống Tiểu Kha, chính là hài tử của Tiểu Kha sao? Ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển hướng về phía Ngạo Thiên.


Ngạo Thiên trong lòng cũng rất khó bình tĩnh, tuy rằng năm đó chỉ từng thấy qua mặt một lần, hơi nữa khi đó hắn lại còn nhỏ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể quên được khuôn mặt này! Tuy rằng hiện tại người này đã đầu bạc như sương nhiễm, năm tháng tang thương cũng một chút hiện lên trên gương mặt tinh xảo; tuy rằng cũng đã gần hai mươi năm không gặp, nhưng chính là cái loại trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng ngọc, cảm giác này vẫn như trước, giống như trong ấn tượng của hắn, độc nhất vô nhị!

“Nguyễn gia gia…” Ngạo Thiên bất giác kêu lên, gương mặt từ trước đến giờ lạnh như băng lộ ra vẻ kích động, “Thật lâu không thấy, không thể tưởng được ở chỗ này lại nhìn thấy ngài!”

“Tiểu tử hậu bối Hiên Viên gia?!” Nam tử hơi nhăn lại mi phong tinh tế như kiếm, thanh âm quả nhiên như điêu băng ngọc bàn, trong sáng êm tai, căn bản không giống thanh âm của một “gia gia”. Hắn bình tĩnh nhìn Ngạo Thiên trong chốc lát, lúc sau ánh mắt lại gắt gao khóa lên người Nguyên Bảo, giật mình, khóe môi cũng có chút không tự chủ được run rẩy, hỏi nhỏ, “Như vậy, hài tử này quả nhiên là…” Lời của hắn không thể nói xong, chợt nghe Ngạo Thiên tiếp lời, “Đúng vậy, Bảo Bảo là hài tử của Hiên Viên gia, là hài tử của tiểu thúc ta cùng Tiểu Kha thẩm thẩm, cũng là thân tôn của ngài!”

Cái gì? Nghe được mấy lời này của Ngạo Thiên, tất cả mọi người ở đây như sét đánh ngang tai!

Đối với sự tình năm đó có chút hiểu biết như Du Vân, Phạm Thiên cùng Phần Thiên, kinh ngạc chính là Bảo Bảo ngoại trừ là người của Hiên Viên gia, vẫn còn có thân nhân khác trên đời; mà những người khác thì đối hết thảy đều phi thường khiếp sợ, vì thế không thể đối kháng mà rớt cằm, tròng mắt rơi đầy đất!

Nguyên Bảo lại không biết làm sao, hắn nhìn nam nhân, thầm nghĩ, Ngạo Thiên đại ca nói là gia gia của hắn? Vị “gia gia” phiêu lượng này quả nhiên cũng là thân nhân của hắn sao? Hắn lại nhìn Ngạo Thiên, hy vọng đại ca có thể giúp hắn giải thích.

“Bảo Bảo, hắn là ngoại công của ngươi, là phụ thân mẫu thân ngươi!” Ngạo Thiên kéo Nguyên Bảo qua, nhẹ nhàng đưa hắn đến trước mặt nam tử.”Sau khi chúng ta tìm được ngươi, vốn cũng muốn thông tri ngươi ngoại công, nhưng do đã mất liên hệ nhiều năm, nhất thời cũng không có biện pháp, chỉ không ngờ tới trong trò chơi lại ngoài ý muốn gặp mặt!”

“…” Bảo Bảo không biết nên nói cái gì, hắn nhìn trước mắt kích động lão nhân, hai mắt của mình thật ra cùng cặp mắt trong suốt kia cũng có vài phần giống nhau, “Ngoại công…” Hắn nhẹ nhàng gọi, từ này quả thực xa lạ.

“Hiện tại kêu… Bảo Bảo phải không?” Trung niên nam tử, Quỷ thần đại nhân, Nguyên Bảo ngoại công, Nguyễn Như Lan run rẩy hai tay xoa tóc, mặt Nguyên Bảo, như là vuốt ve một kiện bảo bối quý hiếm nhất, hai hàng thanh lệ cũng chậm rãi chảy xuống, “Ta nghĩ đến… nghĩ đến đời này chỉ có thể hoài niệm, chính là không nghĩ tới hài tử của Tiểu Kha vẫn hảo hảo còn sống, ta thật sự là quá hạnh phúc …” Ôm chặt lấy Nguyên Bảo, run rẩy nghẹn ngào.

Năm đó, hắn đầu tiên là mất đi vị thê tử thương yêu vì bệnh nan y, rồi sau đó vì tai nạn trên không mất đi đứa con gái duy nhất cùng duy nhất ngoại tôn, tin dữ liên tục giống như cửu thiên oanh lôi liên tục đánh vào hắn, cảm giác lăng sương thấm tuyết, chỉ qua một đêm đầu đã bạc trắng. Sau đó, hắn như biến mất khỏi nhân gian, mất liên lạc với mọi người, ngay cả lễ tang của con gái và con rể cũng không tham dự. Mười năm sau, lần đầu tiên cùng lão hữu liên lạc, nhưng vẫn như trước cô đơn lặng lẽ một mình.

Mà hắn sở dĩ có thể trở thành Quỷ thần đại nhân trong trò chơi. Cũng bởi vì muốn mượn máy móc biểu đạt sự hoài niệm cùng bi ai của mình, mãn sân hoa này đều là ngưng kết tình cảm của hắn, người đầu bạc tiễn người đầu xanh!

Lát sau. “Bảo Bảo, ‘Quỷ thần kỳ nguyện’ ngươi mang theo không?” Nguyễn Như Lan thu thập khởi cảm xúc hỗn loạn của mình, khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lung. Đời này còn có thể được nhìn thấy Bảo Bảo, là từ trong tuyệt vọng mà phùng sinh, là hy vọng xa vời trong hiện thực hắn chưa từng nghĩ đến.

“Ở đây.” Nguyên Bảo lấy ra kia khối thạch đầu màu xám, đưa cho ngoại công.


Nguyễn Như Lan tiếp nhận “Quỷ thần kỳ nguyện”, nguyên bản khi ở trong tay Nguyên Bảo thì chỉ là cục đá bình thường không có gì đặc biệt, ở trên tay lão nhân đột nhiên phát ra ngũ thải quang mang chói mắt, bề mặt cũng dần bong tróc, lộ ra một khối tinh thể bị che dấu dưới lớp vỏ, giống như sau khi lột sạch lớp vỏ bên ngoài biến thành kim cương lộng lẫy, phóng ra những tia sáng đặc biệt lấp lánh đẹp mắt.

Nguyễn Như Lan đem tinh thể bỏ vào cột trụ được trạm khắc một thứ giống như đồ đằng ở bên phải đại điện, sau đó tinh thể lại phát ra hào quang, uyển chuyển chiếu sáng một bộ phần của cột trụ, cuối cùng chiếu ra một hình tròn, hai lập thể hình người xuất hiện trước mắt mọi người. Đó là hai nữ nhân diện mạo có bảy tám phần giống nhau, xem ra chắc là mẹ con, Nguyên Bảo cùng các nàng cũng có vài phần giống nhau!

Nhìn đến hai nữ tử, thần sắc Nguyễn Như Lan trở nên có chút kích động, hốc mắt lại lần thứ hai phiếm hồng.

“Đã lâu không gặp, Lan, ngươi có khỏe không? Có nghe lời của ta mỗi ngày đều sống thật vui vẻ không?” Nữ nhân lớn tuổi hơn mở miệng, thanh âm thực ôn nhu, ánh mắt cũng là như mặt nước dịu dàng bình thản.

“Lục La…” Nguyễn Như Lan thì thào, kia là vợ của hắn.

“Ba ba, đã lâu không gặp a, thực xin lỗi, cho ngươi thương tâm, bất quá hiện tại ta cùng mẫu thân còn có Thương ở cùng một chỗ rất tốt, cho nên ba ba không cần lo lắng khổ sở nha!” Nữ tử trẻ tuổi cười khẽ, nháy mắt mấy cái, vẫy vẫy tay.

Tiểu Kha, nữ nhi của hắn!

“Lan, tiểu bảo bảo có khỏe không? Hiện tại hẳn là đã trưởng thành đại hài tử đi? Đáng tiếc ta lại không thể nhìn thấy, bất quá có Lan thay thế, ta vẫn là rất cao hứng!”

“Ba ba, Tiểu Diệp không có cùng chúng ta cùng một chỗ, như vậy hắn nhất định hảo hảo còn sống, cho nên ba ba cũng ngàn vạn lần buông xuôi!”

Ta không hề buông tay, chỉ là chậm rãi bị tuyệt vọng gặm nhắm, bởi vì một mình thật sự là rất tịch mịch! Nguyễn Như Lan ở trong lòng thở dài.

“Lan, hảo hảo chiếu cố chính mình, ta sẽ luôn luôn ở bên bờ Tam Đồ Hà chờ ngươi, cho nên từ từ hãy đến, không cần phải gấp gáp, như vậy, tái kiến !”

“Ba ba, ngươi ở một mình rất cô đơn, vẫn là đi tìm tân hạnh phúc đi, như vậy ta cùng mẫu thân cũng sẽ yên tâm, kỳ thật…” Tuổi trẻ nữ tử cố ý dừng một chút, giả trang cái mặt quỷ, “Hạ Hầu thúc thúc trước giờ vẫn rất tốt a, vẫn như vậy cuồng dại chờ ngươi, cho nên không cần do dự nữa, dũng cảm hướng về phía trước đi, ba ba!”

Lúc sau, thân ảnh hai nữ tử dần dần trở nên phai nhạt, cuối cùng biến mất không thấy.

Tái kiến, của ta chân ái thê tử cùng nữ nhi, về sau ta sẽ sống thật hảo hảo, bởi vì ta đã tìm về phần linh hồn mất đi kia! Nguyễn Như Lan ở trong lòng nói nhỏ, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Nguyên Bảo, đứa bé này là thân nhân duy nhất của hắn, cũng là chỗ dựa cho sinh mệnh hắn sau này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui