Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ


Viên Trụ đi đến phía trước nhà mình, đang chuẩn bị về nhà đột nhiên phát hiện bên cạnh đống củi trước cửa nhà có một bóng đen đang di chuyển.

Thấy cảnh này, Viên Trụ thật sự bị dọa đến hoang mang lo sợ, thân thể khổng lồ lập tức co thành một đoàn.

“Không phải dã thú chứ…” Viên Trụ run giọng nói, trợn to mắt vụng trộm canh chừng.

Sau khi thời đại Thú Thần mở ra, ý nghĩa của hai chữ dã thú đã bằng với hủy diệt, tử vong.

Không vượt qua tường thành sắt thép của Giang Trung thành, số lượng lớn quân đội thủ hộ, sẽ không có dã thú lặng lẽ tiến vào.

Nếu đổi một nơi khác, Viên Trụ căn bản cũng không muốn xác định bóng đen kia là gì, đã sớm bỏ chạy không còn hình bóng nhưng nơi này là nhà của hắn ta, mẫu thân của hắn ta đang ở trong nhà!
Nghĩ đến sự an nguy của mẫu thân, Viên Trụ trở nên to gan hơn, di chuyển từng bước một, đây như bóng dáng nhân loại!
“Đúng, đúng ngươi…” Đôi mắt người kia đảo quanh, sau khi thấy Viên Trụ đã nhận ra hắn ta trước tiên, chật vật mở miệng.


Nghe thấy người kia mở miệng, Viên Trụ giật mình.

Nhưng người kia nói xong đã không có tiếng động gì nữa.

Đợi đã lâu, Viên Trụ lại lấy can đảm, nơm nớp lo sợ đến gần.

Dựa vào ánh trăng, cuối cùng Viên Trụ đã thấy rõ vẻ ngoài của người kia, “Hả? Đây không phải là người bị đuổi giết trong ngõ tối sao?”
“Má ơi, không phải đã chết chứ!”

Nơi ở của Giang Khải là tầng trệt của một tòa nhà cũ nát, rộng mười mấy mét vuông lại phải chen chúc ba người đại ca Giang Lan, lão nhị Giang Khải, tam muội Giang Anh, trước Giang Anh còn nhỏ vẫn tốt, hiện tại Giang Anh đã là một đại cô nương trưởng thành, Giang Lan tìm một chiếc ga giường cũ nát ngăn cách căn phòng này.

Chỉ có điều ngăn cách ra như thế, căn phòng vốn chen chúc không chịu nổi càng chật hẹp chen chúc hơn.

Đại ca Giang Lan phải làm ba phần việc, lúc này hắn ta còn đang làm việc, xem ra Anh Tử vẫn chưa ngủ.

Giang Khải đẩy cửa đi vào, phát hiện một nữ hài tết tóc đuôi ngựa đang dựa vào ánh lửa lắc lư trên ngọn nến để ôn tập bài tập trên chiếc bàn gỗ trước cửa sổ.

“Anh Tử, còn chưa ngủ sao?” Giang Khải khẽ hỏi.

Vừa nghe thấy giọng nói sau lưng, Anh Tử quay đầu lại, sau khi thấy Giang Khải lập tức nhíu mày, “Ca, sao ngươi lại về muộn như vậy!”
Giang Khải nhếch miệng cười một tiếng, gõ trán Giang Anh, “Làm gì, ta đi hẹn hò còn phải báo cáo với ngươi sao.

Ngược lại là ngươi đó, muộn vậy còn chưa đi ngủ!”

Giang Anh đẩy tay Giang Khải ra, cau mày nghiêm túc nói, “Hẹn hò? Hẹn hò với Viên Trụ sao?”
Giang Khải lập tức chán nản, trợn mắt lườm muội muội, “Ta hẹn họ với Trụ Tử? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra.


Giang Anh cau mày nói, “Xế chiều ngày mai ngươi phải thí luyện người mới rồi, muộn vậy mới trở về, ngươi còn không nghỉ ngơi thật tốt!”
“Đây không phải đến buổi chiều mới bắt đầu sao, còn kịp.

” Giang Khải nói xong đã ném áo khoác lên giường mình.

Giang Anh thở dài một hơi, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ai, thật sự là hoàng đế không vội thái giám gấp!”
Nói xong, nàng lấy ra một tấm thẻ từ trong ngăn kéo đưa cho Giang Khải, “Ầy, đây là đại ca để lại cho ngươi trước khi đi làm, hắn nói người bình thường muốn thông qua thí luyện cũng quá khó khăn.


“Đáng tiếc thí luyện tân thủ không thể chuẩn bị đồ ăn mặc, chỉ có thể mang theo một cái đồng hồ số liệu, chúng ta cũng không mua được đồ cao cấp, chỉ có thể mua mẫu đơn giản cho người mới.


Giang Khải trợn to mắt, trong tay Anh Tử là một tấm thẻ số liệu, bên trên vẽ một cái đồng hồ điện tử đơn giản, viết “Đồng hồ số liệu của người không biết sợ”, phía dưới tấm thể viết hàng chữ nhỏ “Kim sắc la bàn”, xuống dưới nữa còn có một chuỗi mã vạch.


Đây là đồng hồ số liệu “Kim sắc la bàn” do công ty nghiên cứu ra, tuy nói trong hiện thực nó chỉ là một tấm thể, sau khi người chơi tiến vào cửa đăng nhập, tấm thể này sẽ được kích hoạt cũng thực thể hóa, trói chặt trên cổ tay nhân vật, trở thành đồng hồ số liệu.

“Người không biết sợ, cái này cần ba bốn ngàn liên minh tệ đấy!” Giang Khải kích động nói, “Đại ca lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!”
Giang Anh hơi ngượng ngùng nói, “Không cần đắt như vậy, vừa hay làm hoạt động chỉ cần 2999, trong nhà còn chút tiền tiết kiệm, đại ca mượn của đồng nghiệp một chút… Ta đi làm gia sư một đoạn thời gian, đến vựa ve chai thu hồi tài nguyên cũng tích lũy được một chút.


Giang Khải nghe xong lập tức giận dữ đến nhảy dựng lên, “Thu hồi tài nguyên có thể kiếm lời mấy đồng tiền?! Ngươi đến nhà ai làm gia sư? Có phải nhà Hoàng Hạo không?”
Thấy ca ca nổi giận, Giang Anh vội vàng cúi đầu, ấp úng nói, “Không, không có…”
Xem xét phản ứng của muội muội, Giang Khải biết nha đầu này đang nói dối.

“Ngươi không biết ba ba Hoàng Hạo không phải thứ tốt sao! Lần trước hắn đã động tay động chân với ngươi, nếu không phải ta đi đón ngươi phát hiện ra, hắn còn có thể làm ra việc quá đáng hơn, ngươi còn đi nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui