Chưa tới bảy giờ.
Đám người trong bang đều chuyển từ Kính Hồ đến Lạc Xuyên.
Người của Ngạo Thị Quần Hùng còn chưa tới. Nhưng quần chúng vây xem đã đứng một đống.
Bọn người Vũ Trụ Thần Thoại vừa đến, quần chúng vây xem bắt đầu nhao nhao thảo luận sôi nổi. Có một số người thảo luận Vũ Trụ Thần Thoại bảo vệ Tịch Lạc Ninh khi anh bắt nạt acc nhỏ. Có đám lại mắng các anh thiếu não… Bất kể là ủng hộ hay khinh bỉ thì đám người này đều chờ hóng náo nhiệt, so với người trong cuộc còn tích cực hơn.
Đối với những hành vi này, bọn anh đều biểu thị khinh bỉ vô cùng.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thời buổi này không chỉ lưu hành đồng tính mà còn lưu hành muộn tao!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ╮ (╯╰)╭ biết tại sao không?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vì cái lông gì?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Nghẹn cái goặt. Bang chúng ta một sinh vật bình thường cũng không có!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Thiếu nam, ở trong một đám đồng chí nhiệt tình yêu thương mà yêu cầu một sinh vật dị tính, không sợ buổi tối có người tới tìm cưng hay sao? ^^
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Run rẩy! Cà Phê, khuôn mặt cười của cưng cũng quá YD rồi. Thiếu nam, Cà Phê quá nguy hiểm, mau sà vào vòng tay ôm ấp ấm áp của Phong Lưu ca ca đi. Bảo đảm sẽ đối xử với cưng vô cùng dịu dàng ^^ (YD: *** đãng)
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chúng bây đều là cá mè một lứa, ít giả làm người tốt đi!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phong Lưu bị khinh bỉ!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Khinh bỉ +1
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nhưng là, các cưng không phát hiện bầu không khí trong bang rất có vấn đề sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tui phát hiện nè.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phát hiện +1
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Vấn đề gì cơ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tiểu Sửu, quá ngu ngốc rồi. Mặc dù đầu năm nay lưu hành đồng tính, nhưng chẳng lẽ cưng không phát hiện ra trong bang chỉ có đồng tính mới là bình thường thôi sao?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chuẩn cmn luôn!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tiểu Sửu mỗi lần nhắc đến khác phái, cũng đều sẽ bị tập thể khinh bỉ! Cầm đầu chính là Phong Lưu cùng Cà Phê. Phong Lưu còn dùng lại điệu bộ cũ rích đã đùa giỡn bang chủ. Nghiêm trọng hoài nghi Phong Lưu thực sự có ý đồ bất lương.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ủng hộ cô em Shin – chan!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: …
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Nhìn trời thề, tui tuyệt đối trong sạch!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Tui chỉ theo đại bộ phận thôi mà /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Bẹo má anh tin tưởng cưng ^^
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tiểu Sửu, đã hiểu rồi chứ? Bọn họ có kinh nghiệm liếc mắt đưa tình với nhau như vậy đó đó.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: … Các cậu làm sao mà thấy được hay thế?
Thiếu nam Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung luôn trì độn rốt cuộc đã chẹn ngang một câu vô cùng sắc bén như vậy.
Tịch Lạc Ninh tiếp theo đánh chữ.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Hoa Sen cùng Shin – chan thích nói đùa. Còn khăng khăng Tần Ngọc Thanh cùng Tạ Khánh Văn có một chân. Hai người không phải càng có vấn đề hơn sao?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Aizzz, có cách nào nữa đâu. Có một cô em gái hủ nữ, bất tri bất giác liền luyện được hỏa nhãn kim tinh.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Móa, hủ nữ là dạng sinh vật thần kì. Mặc kệ là đọc manga hay xem tiểu thuyết … mặc kệ là đi đến đâu đều có thể nhìn thấy oan hồn hủ nữ không tan, dần dà liền …
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hủ nữ?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui rốt cuộc tin tưởng Tiểu Sửu chính là kiến tập rồi.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hóa ra trước đó không tin tưởng tui.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hiện tại hoàn toàn tin tưởng.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Thiếu nam, anh đột nhiên có chút thích cưng rồi nha.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: oa o(﹏)o Ngàn vạn lần đừng có tìm tui. Tui còn muốn cưới vợ nha!!!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Tui không phúc hậu mỉm cười…
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chân tướng thiếu nữ muốn thất thân!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: … Tui thế mà tự muốn làm vợ của cậu (@ @)
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Suất Suất, nhóc đồng ý đi. Phong Lưu thầm mếm nhóc đã lâu rồi. Vì có thể tiếp cận nhóc, vẫn luôn kéo anh đây làm bình phong đó. Bây giờ rốt cuộc rặn ra dũng khí … Nhóc hãy lí giải con người này nha!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chiếp kinh ngạc phát hiện phim bộ lúc 8h!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất thiếu nam, anh sẽ rất tốt với cưng. Tin tưởng anh đi mà. Mời nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ, thánh thiện đầy thâm tình của anh!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trong veo? Thâm tình? Xác định không phải là trố mắt mê zai chứ?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tui muốn MM!
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Người ngoài hành tinh bắt đầu công kích!
Đề tài đột nhiên ngừng lại.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Trực tiếp lên
Hoa Nguyệt Dạ vốn muốn nói gì đó, kết quả Vũ Trụ Thần Thoại ra lệnh một tiếng, mọi người nhắm thẳng đống khỉ kia, phi thẳng vào giữa.
Đây là một trận quần P không hề có tổ chức, không hề có kỉ luật.
Mới bắt đầu mọi người còn ngó chằm chằm vào Hoa Nguyệt Dạ, tập trung giết gã mấy lần. Sau đó giết đến đỏ mắt thì trở thành bạ đâu giết đó. Rốt cuộc biến thành một đợt hỗn chiến.
Tịch Lạc Ninh thừa dịp loạn cào cào đánh lén Vũ Trụ Thần Thoại hai lần. Kết quả, kẻ thù bị Vũ Trụ Thần Thoại giết chết, anh cũng không nói được tiếng nào, gặm đất.
Tịch Lạc Ninh đem đám người chửi mắng trên kênh thế giới thu thập mấy lần, chính mình cũng nằm ngửa hơn chục lần. Sau đó hết hứng tiếp tục đánh nhau, liền len lén chạy đi.
Sau khi quần P tan rã, tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời, nói một tiếng liền lục tục logout rồi đi tìm Chu Công.
Tịch Lạc Ninh cũng có chút mệt mỏi. Sau khi logout thì lại ngủ không yên.
Chơi game một ngày có chút mệt mỏi, không muốn vào trò chơi nữa, nên rất nhàm chán. Nhận được điện thoại của đám bạn rủ đi ra ngoài uống rượu, Tịch Lạc Ninh chẳng có việc gì làm nên nhận lời đi cùng.
Đều là bạn bè trong ngành giải trí, nói chuyện cũng đều là chuyện đâu đâu trong giới. Đối với đám người này, người nào ngoại tình, đến đến đi đi đều là những chuyện đáng nói cả. Thị phi trong giới ấy mà, Tịch Lạc Ninh đã thành thói quen.
Tịch Lạc Ninh thật lâu rồi không tìm ai đó. Chắc nghe được phong thanh ở đâu đó nên một ngôi sao mới nổi đi theo đám bạn đến vẫn luôn đảo quanh bên cạnh anh.
Lưu Tuấn cũng ở đây, y là người đại diện của anh. Quan hệ cá nhân giữa hai người cũng khá tốt.
Nhìn Tịch Lạc Ninh vẫn ngồi im không nhúc nhích, y liền chủ động đi đến.
Lưu Tuấn đến nơi liền nói: “Hàn Lập Dương là người mới. Công ty định nâng gã ta lên. Rất anh tuấn. Cậu thấy sao?” Nói như vậy có nghĩa là sự có mặt ở đây lúc này của Hàn Lập Dương là sắp xếp của công ty. Quả thực chính là ám chỉ để Tịch Lạc Ninh tiềm gã.
Dù sao công ty muốn đào tạo thì cần phải có thời gian cùng tiền bạc. Mà Tịch Lạc Ninh nói một câu, chắc chắn có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Tịch Lạc Ninh vẫn không nhúc nhích, làm như không hiểu ám chỉ của Lưu Tuấn: “Có chút tiềm lực.”
Lưu Tuấn cười nói: “Tiềm lực gì?”
Tịch Lạc Ninh liếc xéo y, “Anh cứ nói đi?”
“Xấu à?” Lưu Tuấn hơi dựa vào ghế sa lon, lười biếng hỏi. Tịch Lạc Ninh nếu đã nói như thế, chứng tỏ anh hoàn toàn không có hứng thú.
“Tôi không biết anh thành người làm mối từ lúc nào đó.” Tịch Lac Ninh khinh khỉnh nói.
Lưu Tuấn nhún nhún vai, gật đầu không thèm để ý lời nói của Tịch Lạc Ninh. Ngược lại có chút hứng thú mà hỏi: “Cậu thay đổi khẩu vị rồi hả?”
Tịch Lạc Ninh ngừng lại, “Khẩu vị? Tôi có loại đó sao?”
Lưu Tuấn nhìn chằm chằm vào Tịch Lạc Ninh cười không hề phúc hậu, “Đừng nói với tôi là cậu không thích đàn ông đẹp trai, có chút kiêu ngạo, tính tình không tốt nha.”
“Ồ, đúng.” Tịch Lạc Ninh bất động thanh sắc đáp lời.
“Hàn Lập Dương rất phù hợp tiêu chuẩn, cậu lại không chọn.” Cuối cùng hơi thở dài, rất là mất mát.
Gần đây bên cạnh Tịch Lạc Ninh không có ai, Lưu Tuấn vẫn cho là chưa gặp được người thích hợp.
Công ty muốn nâng người mới, muốn dựa hơi của Tịch Lạc Ninh, trước hết phải đưa người qua chỗ y đã. Thời điểm y nhìn thấy Hàn Lập Dương, đã cho rằng nhất định Tịch Lạc Ninh sẽ vừa ý. Không nghĩ tới đoán nhầm rồi.
Xem ra không phải không phù hợp mà là Tịch Lạc Ninh không có hứng thú.
Tịch Lạc Ninh nói: “Đều là suy đoán một chiều của anh.”
“Hoàn toàn chính xác. Tôi đoán rất chuẩn.”
“Hừ, chỉ số thông minh không đạt tiêu chuẩn, không nên bắt chước người thông minh. Con người quý ở chỗ tự biết rõ chính mình.”
“…” Lưu Tuấn đứng lên nói: “Đi làm phải nghe lời nói độc ác của cậu thì cũng đành phải chịu. Trong lúc nghỉ ngơi nhất định phải tránh xa cậu. Cậu từ từ chơi đi, tôi đi trước.”
Tịch Lạc Ninh không quan tâm y nói linh tinh. Lưu Tuấn tới đây đơn giản chính là bị người nhờ vả. Chuyện làm xong rồi tự nhiên sẽ muốn đi săn.
Đáng tiếc, đi ra ngoài uống rượu cũng không được yên tĩnh.
Lưu Tuấn vừa mới đi, Chu Cảnh Hiên lại tới, còn bày ra tư thế sẽ ngồi lại lâu.
Tịch Lạc Ninh cười lạnh nói: “Trời hôm nay thật nóng.”
Lúc Chu Cảnh Hiên vẫn còn là người mới, từng có một thời gian cùng Tịch Lạc Ninh. Bây giờ là một ngôi sao trong top đầu của giới giải trí. Từ sau khi hai người cắt đứt quan hệ, hai người vẫn luôn
bảo trì liên hệ không gần không xa. Hôm nay đột nhiên tìm anh hẳn là có việc.
“Bên kia hình như là người mới của công ty?” Chu Cảnh Hiên cười cười.
Tịch Lạc Ninh cực ghét nói chuyện công việc trong thời gian nghỉ ngơi. Mà Chu Cảnh Hiên cố ý giả ngu, quanh co lòng vòng muốn nghe tin tức càng khiến anh thấy phiền. Tịch Lạc Ninh ngay lập tức xụ mặt xuống.
Chu Cảnh Hiên cười buồn: “Tính tình của anh một chút cũng không thay đổi. Vẫn không hề thích quanh co lòng vòng như thế.”
Tịch Lạc Ninh vẫn mặt lạnh.
Chu Cảnh Hiên rót cho anh chén rượu, giải thích nói: “Biết rõ anh đang nghỉ phép không được làm phiền, chỉ là muốn tìm anh nói chuyện phiếm như một người bạn thôi.”
Tịch Lạc Ninh không nhận rượu.
“Nghe nói gần đây bên cạnh anh cũng không có ai. Nghĩ đến anh nhất định có thể vừa ý Hàn Lập Dương. Kết quả anh không có hứng thú. Nên muốn hỏi liệu có phải tâm trạng anh không tốt đúng không?” Chu Cảnh Hiên tiếp tục giải thích. Quả thật đơn thuần chính là bạn bè quan tâm nhau.
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm Chu Cảnh Hiên, nhíu mày: “Nhất định phải vừa ý sao?”
“Hàn Lập Dương rất hợp với yêu cầu của anh.”
Tịch Lạc Ninh tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Cảnh Hiên, “Đẹp trai, có chút kiêu ngạo, tính tính không tốt ấy hả?” Chu Cảnh Hiên từng theo anh, cũng là phù hợp hai điểm trước. Chẳng qua tính tình gã không tệ, thậm chí có thể coi là tốt.
Chu Cảnh Hiên kinh ngạc nói: “Anh biết hả?” Gã ta vẫn cho là Tịch Lạc Ninh không hề có tự giác.
Tịch Lạc Ninh cười lạnh: “Vừa mới nghe được.”
“…” Chu Cảnh Hiên nhìn về Lưu Tuấn đang săn mồi ở bên kia, lập tức hiểu rõ, cười nói: “Quả thật không nên quá tin lời đồn đại.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Những người khác tin lời đồn. Tôi hiểu. Nhưng cậu không thuộc phạm vi những con người như thế chứ?”
Chu Cảnh Hiên cười nói: “Anh là muốn nói tính tình em không phù hợp?”
Vẻ mặt Tịch Lạc Ninh cậu nói nhảm nhí gì thế nhìn gã ta.
“Em chỉ không cáu giận trước mặt anh mà thôi.”
Tịch Lạc Ninh gật gật đầu, quả thật là như thế. Còn không có người dám tức giận trước mặt anh.
“Thế nhưng, hai năm qua anh thay đổi rất nhiều.” Chu Cảnh Hiên cảm khái nói.
Năm đó gã ta đi theo Tịch Lạc Ninh, thật sự là hễ không làm tốt một cái thì sẽ bị mắng. Tịch Lạc Ninh mắng chửi người, không phải chỉ vào lỗ mũi người đó mắng thôi đâu. Mà là cay độc đến nỗi khiến người ta lập tức muốn quay về bụng mẹ để được sinh ra một lần nữa.
Khi đó rất nhiều nữ minh tinh bị Tịch Lạc Ninh làm tổn thương đến khóc, còn không dám khóc trước mặt anh.
Không biết bao nhiêu người âm thầm chửi Tịch Lạc Ninh tiểu nhân. Nhưng Tịch Lạc Ninh quả thật có chút tư cách để lớn lối như thế.
Gia thế tốt, lớn lên đẹp, người lại thông minh. Mà cho dù không nói gia thế, chỉ đơn thuần nói về năng lực cá nhân của anh cũng khiến toàn bộ người bên cạnh hâm mộ đến chết rồi. Tịch Lạc Ninh tham gia giới giải trí hoàn toàn là đam mê cá nhân. Anh không dựa vào gia thế, trở thành đỉnh cao của giới giải trí hoàn toàn dựa vào cố gắng của chính mình.
Đi theo bên người Tịch Lạc Ninh, chỉ cần dùng tâm, có đầy đủ nhẫn nại thì có thể học được rất nhiều điều. Đối với chuyện này, Chu Cảnh Hiên cực kì hiểu rõ.
Hai năm qua, tính tình Tịch Lạc Ninh đã hơi chút thu liễm, không chỉ tính tình, ngay cả ra ngoài cũng rất ít.
“Là vậy sao?” Thần sắc Tịch Lạc Ninh nhàn nhạt: “Cậu tìm tôi chỉ để nói chuyện phiếm hả?” Cái này gọi là vô sự không lên điện Tam Bảo.
“Thực sự chỉ để nói chuyện phiếm.” thần sắc Chu Cảnh Hiên rất chân thành.
“Cậu nói, tôi nghe.”
“…” Chu Cảnh Hiên im lặng nhìn Tịch Lạc Ninh. Cuối cùng thật sự đúng là tùy ý nói chuyện phiếm.
Tịch Lạc Ninh cũng có chút im lặng, xem ra Chu Cảnh Hiên này thực sự tìm anh để tán gẫu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...