Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên


"Anh La, không cần...!tôi có thể tự mình..." Sau khi lấy lại thần hồn thất lạc đã lâu của mình, Tạ Phi cảm giác có gì đó không đúng lắm, cậu giãy giụa muốn rời giường.
Trước mặt người hợp tác làm ăn dùng tư thái này thực sự quá thất lễ.

Lần trước đã không được lễ phép cho lắm rồi, lần này bất luận thế nào Tạ Phi cũng không thể làm phiền đến người ta nữa.

Huống hồ quan trọng chính là...!tại sao khi thấy hình ảnh La Khanh đứng trong phòng ngủ của mình cậu lại không có cảm giác không thích hợp chút nào nhỉ!
Không không không, đây nhất định chỗ nào đó có vấn đề rồi.

Tạ Phi vừa nỗ lực ổn định lại tâm trạng của bản thân, vừa chuẩn bị bước xuống giường, nhưng lại không nghĩ tới hai bên vai bị người giữ lấy, mạnh mẽ đem cậu ấn trở lại cái ổ nhỏ của mình.
"Anh nằm im ở đó nghỉ ngơi cho tôi, không được phép nhúc nhích." La Khanh rất tức giận, thực sự, vô cùng tức giận, Tạ Phi có thể cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ trên người anh một cách rõ ràng, nhưng không biết người đó đang tức giận cái gì.
Sao anh ta tức giận thành như vậy nhỉ? Tạ Phi nghĩ mãi không ra, bản thân sinh bệnh thì có liên quan gì đến anh ta chứ.

Lẽ nào bởi vì bản thân mình bị ốm không có cách nào đón tiếp anh ta, chậm trễ việc của anh ta sao?
La Khanh thấy bộ dáng đáng thương cộng thêm ánh mắt không hiểu gì của Tạ Phi nhìn về phía mình, nha...!người này không đeo mắt kính đúng là muốn mạng người ta mà, làm ơn đừng có mà ôm chăn rồi dùng ánh mắt cún con đó nhìn người khác có được không?
Ài, mà thôi, dù sao người em nhìn chính là tôi, tha cho em lần này vậy, La Khanh ngồi xuống cạnh giường giúp Tạ Phi chỉnh lại góc chăn, "Không được nhúc nhích, Anh Tạ lớn vậy rồi sao cứ nhứ đứa trẻ thế hả?"
"Tôi không phải..." Hả, ể, không đúng nha, cái kiểu giọng điệu như dỗ dành bạn gái này sao lại xuất hiện ở đây vậy nhỉ? Sự tình dường như đang phát triển theo phương thức kì quái thì phải.

Không được, nhất định phải đem nó bẻ về đường cũ, "Anh La, vẫn là để tôi tự mình..."
"Hửm?" Âm mũi không nặng không nhẹ được phát ra, La Khanh khẽ nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống Tạ Phi đang nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự không vui nhìn xuống, ngạch, giống như muốn nói 'Anh nói thêm câu nữa xem nào?'
Anh Tạ là một người không yếu sợ trước quyền thế nhưng biết ứng đối trong nhiều trường hợp lập tức giơ tay lấy thuốc từ trong tủ đầu giường ra, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Muộn vậy rồi anh La tới nhà tôi có chuyện gì không?"
"Anh đợi đã, Tôi đi rót cho anh cốc nước ấm." La Khanh không trả lời mà xoay người đi rót nước, giống như đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Tạ Phi nhìn bóng lưng của anh ta không nói, con người này càng ngày càng khó hiểu.
La Khanh rất nhanh đã trở lại, dùng ánh mắt canh chừng hết quá trình Tạ Phi đem thuốc nuốt vô bụng.


Từ khi cậu mở miệng, đem thuốc nuốt vào, đến uống nước.

Nhìn tới Tạ Phi có hơi ngượng ngùng ho khan hai tiếng.
"Cái kia, Anh La, anh còn chưa nói qua đây có chuyện gì không?"
"Nha, cái này hả." La Khanh ngồi xuống mép giường, cười nói: "Việc liên quan đến hợp đồng, tôi đã kí xong rồi."
Nghe xong câu này tâm trạng Tạ Phi nhưng được tắm nắng, La Khanh phối hợp như vậy đúng là một tin tốt."Vậy hợp đồng đâu?"
"Quên mang theo rồi." La Khanh cho cậu một nụ cười ngọt ngào mê li, cái giọng điệu như đúng rồi ấy làm khuôn mặt Tạ Phi ngỡ ngàng, quân đoàn gạch đen che kín toàn khuôn mặt.

Ngài có thể đừng hố tôi nữa được không?
La Khanh thực sự quá oan uổng, anh cũng không muốn hố Tạ Phi mà.

Lúc Tạ Phi hỏi anh vì sao tới đây, La Khanh đúng là ngu người luôn.

Sau đó mượn cớ đi rót nước để ngẫm lại một loạt hành đông vừa rồi của chính mình, thật là...!nhịn không được chỉ có thể đỡ trán bất lực, La Khanh ơi là La Khanh, đây là lần đầu tiên mày mất phong độ tới vậy nha, chẳng khác nào cái tên học sinh cấp ba khi gặp được người trong lòng cả? Gấp gáp xông qua, sau đó bất chấp tất cả ôm lấy người ta (Mặc dù Tạ Phi là người bệnh), bắt ép người ta nằm trên giường nghỉ ngơi, người ta muốn ngồi dậy cũng không cho, còn muốn nổi giận khi thấy người đó không biết tự quan tâm đến bản thân mình, La Khanh vừa rót nước vừa nghĩ.
Sau đó đại thần không hổ là đại thần, chỉ cần mất một phút đồng hồ liền tiếp nhận được hiện thực tàn khốc.

Đại thần trước nay làm việc gì cũng đều cực kỳ dứt khoát, tự do phóng khoáng, lại nói tâm trạng Tạ Phi lúc này nhất định là rất rối rắm, đả kích từ trong game đối với cậu cũng không nhỏ, La Khanh có thể thấy được nó qua ánh mắt của cậu, biết được cậu đang cố gắng áp chế tâm trạng của bản thân.
Cho nên, lúc này không thể nói cho cậu ấy biết mình chính là Diệp lạc ô đề.

Nhỡ đâu ép bức người ta quá, người ta chạy mất thì La Khanh tìm đâu ra một cái phu nhân nữa chứ.
"Anh Tạ cứ yên tâm.

Hợp đồng tôi đã kí rồi, ngày mai sẽ gửi qua đây cho anh."

Thật hở?
"Không cần phiền phức đến thế, Ngày mai tôi kêu trợ lý đến chỗ anh lấy là được."
"Sao có thể làm phiền đến anh Tạ chứ, tôi đem qua là được rồi."
La Khanh khéo léo từ chối, dùng giọng điệu với thái độ rất tốt, làm ánh mắt ai đó hoảng hốt vộ vàng nhìn xuống dưới.
Cho nên Tạ tiên sinh vĩ đại nhà chúng ta thầm nghĩ: Con người La Khanh thực ra cũng rất tốt nha, tỉ mỉ lại ôn nhu, bình dị lại dễ gần, chỉ trừ có việc làm người ta không có cách nào từ chối ra thì những cái khác đều khá dễ nói chuyện.

Mấy người trước đây nói anh ta khó nhằn có phải là đã hiểu lầm rồi không?
Quần chúng phóng viên đưa ra lời mời phỏng vấn La tài tử để rồi bị dập cho đại chiêu đóng cửa không tiếp khách của ngài La chỉ có thể khóc dòng hô oan uổng.

Vẻ bề ngoài lừa chết nai nha anh bạn trẻ, cẩn thận với móng vuốt của ác ma La Khanh đại ma vương nhé.
"Được rồi, vậy đành làm phiền anh La gửi đến công ty giúp tôi, nhân tiện để anh thăm quan công ty một chút."
Dù đây là lần đầu nằm trên giường nói chuyện công việc với người ta thì Tạ Phi vẫn giữ vững thái độ bình tĩnh của mình.
Thăm quan công ty? Xin lỗi anh đây không có hứng thú, anh muốn thăm quan em á, là em....nhaaa...aa...
"Được, Ngày mai tôi sẽ tự mình cầm qua."
Tạ Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hiện tạ cậu không có tâm trạng để ý nhiều chuyện đến thế, La Khanh có thể phối hợp vậy không còn gì tốt hơn.

Hiện tại cậu cảm thấy rất mệt, thân mệt, tâm mệt chỉ muốn ngủ.
"Mệt lắm hả?" La Khanh dường như cảm nhận được cậu đang rất mệt, anh nhẹ giọng cười nói: "Anh nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền tới anh nữa."
Tạ Phị thực sự rất mệt, hoặc có lẽ do giọng nói của La Khanh thực ấm áp, làm cậu mất đi phòng bị liền cứ vậy làm ổ trong chăn ngủ thiếp đi, cũng không để ý La Khanh còn ở lại hay đã rời đi.

La Khanh ngồi bên cạnh đỡ cằm yên tĩnh nhìn khuôn mặt chìm vào giấc ngủ của cậu, anh bỗng bất lực lắc đầu, thầm gào thét trong lòng: 'Thật sự không chút phòng bị a, em cư nhiên cứ vậy mà ngủ thiếp đi trước mặt tôi...!oài, nể mặt bộ dáng ngủ đáng yêu này của em, hôm nay tha cho em đi.'

Đầu ngón tay lướt qua vầng trán cao rộng của Tạ Phi, La Khanh nhẹ nhàng vén vài sợ tóc lòa xòa gần khóe mắt cậu qua một bên.

Chăm chú nhìn vào đuôi mày đang nhíu chặt kia, hai bên má cậu có hơi tiều tụy hóp lại, hai hàng lông mày của La Khanh nhíu chặt mất một lúc lâu mới chịu thả lỏng, thầm nhẩm trong lòng cái tên Thập sát, nghĩ tới cái tên này không có liên quan gì đến mình, ngược lại vì một người đàn ông khác mà nhảy xuống Quy Khư làm anh cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Trong lòng như bị nhồi nhét thứ gì đó, khó mà có thể biến mất.
Ở lại thêm một lúc nữa La Khanh mới xoay người chuẩn bỉ rời đi.

Đúng lúc anh tính đứng lên thì chuông cửa vang lên một cách gấp gáp.
Muộn như vậy ồi, là ai nhỉ?
La Khanh nhíu chặt hai hàng lông mày đi về phía trước mở cửa, thấy một người đàn ông đẹp trai bộ dáng gấp gáp đang đứng trước cửa, hai người vừa đối mặt, người đàn ông đó liền bị dọa một trận.
"Anh là ai?" La Khanh nghiêm mặt hỏi, có loại cảm giác anh đã đem khu vực phía sau trở thành phạm vi lãnh địa của mình.
La Khanh không quen biết người này, thế nhưng người đến lại biết tới La Khanh, người thúc đẩy chuyện Tạ Phi đi gặp La Khanh bàn chuyện hợp tác còn không phải là vị này sao.
"Anh, anh là La Khanh?" Ngôn Nguyệt Bạch kinh ngạc nhìn người trước mặt, muộn như vậy rồi tại sao La Khanh lại xuất hiện trong nhà Tạ Phi?! Không phải đi nhầm chỗ rồi đi?
"Là tôi, có gì không?"
Thấy La Khanh ung dung trả lời, Ngôn Nguyệt Bạch càng khó giấu nổi sự ngạc nhiên.

Sau khi ngẫm lại, một cái suy đoán khó tin xuất hiện trong đầu cậu ta.

Sau đó La Khanh liền nhìn thấy người đứng ngoài cửa sợ hãi trợn to mắt nhìn mình, âm thanh như bị tắc nghẹn hỏi, "Anh với Tạ Phi ở cùng nhau?!"
Ngoài khả năng này ra Ngôn Nguyệt Bạch không có lí do nào để giải thích cho việc: Nửa đêm canh ba tại sao La Khanh có thể xuất hiện trong nhà Tạ Phi, còn là người ra mở cửa nữa!? Còn Tạ Phi đâu? Không thấy người đâu nha, lẽ nào đang ở trên giường.

Trời ơi, trí tưởng tượng bay quá xa rồi!
Nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Ngôn Nguyệt Bạch, La Khanh đoán không ra cậu ta có quan hệ như thế nào với Tạ Phi nên cũng không vội vàng trả lời vấn đề của cậu ta, chỉ nói: "Cậu tìm Tạ Phi?"
Ngôn Nguyệt Bạch vội vàng gật đầu, đây mới là việc chính.

Nãy cậu ta tâm huyết dâng trào liền đi onl game, thấy việc trước đây bị lôi ra nói lại, Ngôn Nguyệt Bạch là người hiểu rõ nhất năm đó Tạ Phi bị làm cho thành bộ dáng như thế nào.

Bởi vậy cậu ta lo lắng Tạ Phi lại nghĩ quẩn, lập tức vội vã chạy qua đây.


"Cậu ấy..

hiện tại sao rồi?"
"Đã ngủ rồi."
Nghe được câu này Ngôn Nguyệt Bạch cũng yên tâm hẳn.

Nhưng cũng không hoàn toàn buông xuống, lo lắng nói: "Tạ Phi cậu ấy có thói quen giấu hết tâm tư vào trong lòng, bề ngoài nhìn thật bình bĩnh, không sao cả nhưng không mấy ai hiểu trong lòng cậu ấy rốt cuộc sóng to gió lớn tới nhường nào, cho nên gần đây cần chú ý một chút."
"Hình như cậu rất hiểu về em ấy?"
"A, Quên chưa giới thiệu nhỉ." Ngôn Nguyệt Bạch giờ mới nhớ bản thân mình vẫn chưa giới thiệu,"Tôi tên là Ngôn Nguyệt Bạch, là bạn thân của Tạ Phi, cũng là tổng biên tập cùng công ty với cậu ấy, về sau mong có thể chỉ giáo nhiều hơn."
Đối với chuyện Tạ Phi nói chuyện yêu đương, Ngôn Nguyệt Bạch nhất định là người đồng ý bằng cả hai tay hai chân.

Bởi vì cậu cảm thấy cách báo thù tốt nhất đối với Hạ Thanh Hà chính là tìm được một người tốt hơn hắn, sống cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Mà La Khanh, theo thông tin tình báo cho biết, người này có thể đá Hạ Thanh Hà bay tới vài con phố.

Cho nên Ngôn Nguyệt Bạch mới đặc biệt yên tâm đối với La Khanh, nói chung là có ấn tượng khá tốt với anh ta.
"Tôi vừa onl game liền thấy chuyện đó lại bị đào ra mới nhanh chóng chạy qua đây, nếu anh đang ở đây rồi thì tôi cũng không cần vào nữa.

Vậy đi, gặp lại sau." Ngôn Nguyệt Bạch không tính làm phiền chuyện tốt của người khác, xoay người chuẩn bị rời đi lại bị La Khanh gọi lại.
"Chờ đã." La Khanh giường như bắt được trọng điểm trong lời nói của Ngôn Nguyệt Bạch, "Cậu cũng chơi game?"
"Đúng vậy." Ngôn Nguyệt Bạch ngiêng đầu qua trả lời, không biết tại sao anh ta lại hỏi chuyện này.
"Xin chào, giới thiệu một chút, tôi là Diệp lạc ô đề." La Khanh nhếch miệng cười, nụ cười tỏa nắng của đại thần chiếu sáng khắp thiên hạ.
......
Cái đệt! Bộ não dừng hoạt động mất một lúc, hiện giờ trong đầu Ngôn Nguyệt Bạch chạy đi chạy lại dòng chữ, Diệp lạc ô đề - La Khanh?!
Đây là chuyện làm người ta sợ hãi tới mức nào a...!trùng hợp quá đi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui