Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Anh giờ đi mua heo sữa, trứng gì chứ, lát nữa out game rồi lộttiếp.

Ông chủ Kiều khi bước chân vào tiệm bọn họ cũng vừa vặn qua giờ cơm trưa, đúng là thời gian chuẩn bị bữa tối, khách trong tiệm chỉ còn một bàn, vì thế sẽ không gây trở ngại bọn họ trò chuyện và “xét duyệt” rau dưa.

Đối với một đầu bếp mà nói, nguyên liệu phẩm chất tốt chính là thứ hấp dẫn bọn họ nhất. Kiều Lân hôm nay tuy đem không nhiều, nhưng anh đều lựa chọn những mặt hàng tuyệt đối đứng đầu trong nông trường. Bác Phùng làm sao lại không thích, liên tục lật trái lật phải cẩn thận nhìn nhìn, ấn tượng về Kiều Lân càng tăng cao. “Nghe Tiểu Tiếu bảo, đồ ăn nông trường nhà cậu đều không chứa thuốc trừ sâu và phân hóa học?”

Kiều Lân trả lời: “Không thể nói là không có thuốc trừ sâu, nhưng thuốc trừ sâu của nông trường tụi con đều lấy thảo dược phối chế thành, hơn nữa, nếu không có sâu bệnh phạm vi lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng nhân lực giết sâu, cho nên tuyệt đối an toàn không thành vấn đề. Về phần phân bón, thật sự cũng không cần tiêu tiền, nông trường cũng có dưỡng các loại cầm súc, cộng thêm nước bùn trong hồ sen, cũng đủ sử dụng.”

Bác Phùng cực kỳ hài lòng. “Cậu nói như vậy, thế sản lượng rau dưa hẳn sẽ không vào nhà nông gia bình thường đi?”

Kiều Lân gật đầu: “Tất nhiên. Bất quá bởi phẩm chất đặc biệt tốt, an toàn vô hại, cho nên con có thể bán đắt hơn người khác. Con nói thẳng như thế, ngài không giận chứ?”

Bác Phùng cười ha ha: “Đương nhiên không rồi! Tôi thích ăn ngay nói thật! Tiểu Lân à, tối nay cậu ở đây ăn cơm đi, qua giờ cơm tối, chúng ta về nhà ăn. Bác Phùng sẽ tự tay xuống bếp.”

Kiều Lân mừng rỡ: “Vậy quá tốt rồi! Chuyện đồ ăn chúng ta tối nay bàn tiếp. Con giúp bác mang vào phòng bếp trước.”

Nhìn Kiều Lân mang từng sọt từng sọt lớn vào phòng bếp, bác Phùng vui mừng gật đầu. Vỗ vỗ Hiểu Ngu một bên đã sắp chuyển thành miếng gỗ, cười nói: “Thằng nhóc thối, chuyện con giấu giếm không báo mai này sẽ tính sau. Có điều ánh mắt cũng được, kì sơ thí xem như thông qua…”

Hiểu Ngu nghe xong lập tức thở phào một cái, cậu cực kỳ hiểu tính tình bác Phùng, tuy dường như có ti tí chi li tính toán, nhưng ông vẫn tương đối phản cảm và chán ghét gian thương. May mắn, Kiều Lân làm việc ngoài đời không khoa trương như trong game, mình thật sự cũng lo lắng không đâu. Cái tên có thể giết người bằng lời nói thế kia, như thế nào lại có thể kém mồm kém miệng giống cậu được! Lo lắng thay anh ta là quá dư thừa! “Nếu bác định tối nay về nhà đích thân xuống bếp, vậy con ở lại đây nấu ăn?”


Bác Phùng nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Ngư: “Thằng nhóc con thật chậm tiêu. Không phải có Từ Lượng sao, nó kiểm tra mấy ngày nay miễn cưỡng xem như đủ tư cách. Lúc khách không đông ứng phó một hai bàn cũng không thành vấn đề, bưng đồ ăn thì bảo Tiểu Tiếu đến giúp. Con cứ thành thành thật thật ở nhà chờ, cùng Tiểu Lân trò chuyện là được.”

Hiểu Ngu buồn bực. Con nói gì với anh ta? Có gì để nói? Hai tụi con không phải nói mỗi ngày sao? Mấu chốt là cái tên biến thái ấy khi nói chuyện đều chọc ghẹo con, con tại sao còn phải nói chứ!

Cơm chiều không có bóng dáng Phùng Tiếu Phùng đại tiểu thư, Hiểu Ngu tuy thấy có phần ngượng ngùng, nhưng cũng thầm than may mắn, nếu không thì sẽ nhiều hơn một người tận lực chế giễu mình, mình muốn ăn cũng không vô. Bạn xem, chỉ có bác Phùng và bác Phùng gái thật tốt. Thím Phùng sẽ hỏi thăm gia cảnh nhà họ Kiều một chút, bác Phùng thì một lòng một dạ bàn bạc với Kiều Lân vấn đề nhập hàng thịt cả và rau dưa tươi mới. Dẫu không nói về chuyện riêng của mình và Kiều Lân, nhưng như vậy vẫn rất tự tại.

Dưới tình huống bác Phùng hiền hậu và Kiều Lân đồng chí theo đuổi bà xã là nhất nhưng nhất định không thể lỗ vốn khiến Tiểu Ngư không vui, hai người quyết định giá thành cơ bản cộng thêm giá tiền nhân công nhập hàng. Kiều Lân không ngại để bác Phùng biết những loại rau tươi mới trong nông trường mình đối với tiêu thụ bên ngoài có bao nhiêu hàm lượng, dù sao, một người đàn ông biết kiếm tiền nuôi gia đình sắp làm cha vợ nên có cảm giác an toàn là điều tất nhiên. Hơn nữa, từ khi gặp mặt bác Phùng lần đầu tiên, lại qua đủ loại giới thiệu của Tiểu Ngư trước đấy, anh biết rõ loại đàn ông như bác Phùng nhất định sẽ không thích cong mình trước người khác. Chính anh trực tiếp bộc lộ ra ý đồ là lựa chọn tốt nhất. Cho nên nói, ông chủ Kiều xem người vẫn rất chuẩn.

Ăn xong cơm chiều, Hiểu Ngu tự động tự giác chạy tới làm một chút đồ ăn vặt. Là món bánh bích quy hành Phùng đại tiểu thư thích nhất, không thể phủ nhận, cậu cũng tồn tâm tư muốn Kiều Lân nếm thử món điểm tâm sở trưởng nhỏ của mình.

Bánh bích quy hành trước hết cần phải chuẩn bị một chút. Rửa sạch hành lá, thái thành các mảnh nhỏ rồi dùng khăn nhà bếp hút khô hơi nước. Sau đó rót sữa không béo đun sôi tầm tầm 40° bịt kín lại cho lên men, tiếp cho bột mì nhẹ, muối, bột soda, hành vụn vào từ từ khuấy thành khối bột tròn. Lại thêm bơ vào khối bột không ngừng nhào nặn, mãi đến khi bơ quện hết vào khối bột, trơn bóng mịn mịn mới thôi.

Đặt khối bột sinh động lên màng bảo vệ, dùng chày cán bột cán thành những lớp bánh đều đều, sau đó lấy khuôn bánh bích quy dập ra hình dạng. Sau đó vân vê những miếng vụn còn dư thành một cục, nhào nặn liên tục một hồi rồi tiếp tục cán ngang dập hình. Như thế lặp đi lặp lại ba lần, Tiểu Ngư theo thói quen dùng dao nhỏ xắt những mẩu thừa giữ lại mà nướng.

Đâm đâm mấy lỗ nhỏ trên phôi bánh, rồi đặt chúng nó thật chỉnh tề lên miếng giấy dầu đệm giữa khay nướng. Vặn nhiệt lò nướng, cho khay nướng vào lò, nướng ở 190° chừng mười phút là xong.

Từ việc chuẩn bị đến hoàn thành không mất đến một giờ, lúc này Kiều Lân vẫn đang cùng bác Phùng một bên uống trà một bên nói chuyện phiếm. Cũng không biết rốt cuộc là trò đến chuyện gì, dù sao khi Tiểu Ngư bưng một dĩa bánh bích quy lớn tới phòng khách sân trước, hai người vẫn còn hưng trí khá cao. Trông thấy Hiểu Ngu mang bách bích quy đến, bác Phùng lập tức nở nụ cười: “Tiểu Lân a, cậu xem Hiểu Ngu nhà chúng ta, đừng thấy nói năng làm việc vụng về đến choáng váng, nhưng lại có thiên phú nấu ăn. Mấy cái bánh nhỏ này làm còn ngon hơn cả tôi. Cậu nếm thử xem.”


Kiều Lân cũng không khách khí, cầm một miếng bánh hình ngôi sao cho vào miệng. Cắn một ngụm xốp giòn mặn thơm, bánh bích quy soda mua bên ngoài tuyệt đối cũng không như thế này. “Rất không tồi, ngon hơn cả bánh bích quy của thương hiệu lớn.”

Hiểu Ngu sống lưng thẳng tắp: “Đương nhiên !”

Thím Phùng nở nụ cười: “Đứa ngốc này, mệt mỏi nửa ngày, nhanh nhanh về nghỉ một lát đi. Lão Phùng, ông cùng đừng có lôi kéo Tiểu Lân lải nhải cái chuyện ăn uống nữa. Ông không phải ngày mai cũng muốn cùng nó đi tham quan nông trường sao, đến lúc đó nói sau cũng không muộn. Trời thế này rồi, nhanh nhanh để hai đứa nhỏ nghỉ ngơi.”

Bác Phùng gật đầu: “Bà xem tôi này, hiếm lắm mới có người đến trò chuyện, vừa nói đã không ngừng rồi. Tiểu Lân cậu đừng chê tôi phiền đấy!”

Ông chủ Kiều nào dám ngại anh và cha vợ có địa vị ngang nhau a: “Sao có thể! Con rất thích nói chuyện với bác Phùng, những kinh nghiệm của bác vô cùng hữu dụng với con. Cha con cả ngày chỉ thích chăm bón trong nhà, ngày mai nếu hai người tán gẫu giao lưu, không chừng nói ba ngày ba đêm cũng chưa xong.”

Bác Phùng lập tức vui vẻ ra mặt: “Được! Ngày mai tôi sẽ hảo hảo làm quen với cha của cậu!”

Kiều Lân đập tay: “Tất nhiên. Sau này chúng ta là người một nhà, tất nhiên cần phải gần gũi.”

Chờ Hiểu Ngu túm Kiều Lân về hậu viện, thím Phùng lôi kéo bác Phùng không cho ông tiếp tục cằn nhằn đã là chuyện của nửa giờ trước. Cho nên nói, có một “cha vợ” rất hăng tán gẫu, đã là một khảo nghiệm cách ăn nói và kiên nhẫn tương đối khó khăn rồi.

Quay về phòng ngủ của mình, Hiểu Ngu thở phào một hơi. “Trời ạ, anh rốt cuộc cho bác Phùng uống phải thuốc gì rồi? Ông ấy bình thường trừ lúc huấn luyện Từ Lượng thì chỉ có lúc chơi cờ với ông cụ đầu phố mới có thể nói dông nói dài như vậy thôi.”


Kiều Lân vừa đánh giá phòng ngủ Hiểu Ngu, vừa trả lời: “Cũng được mà, bác Phùng tuy hơi nói nhiều, nhưng không câu nào là vô nghĩa. Những điều ông nói đều rất hữu dụng.”

Hiểu Ngu liếc mắt: “Uây, tôi không đi mật báo, anh dối trá như vậy làm chi!”

Ông chủ Kiều nở nụ cười: “Tiểu ngu ngốc, anh là nói thật. Huống chi, bác Phùng vì muốn em vui, nên mới vui vẻ trò chuyện với anh, chỉ duy sự chiếu cố và niềm thương yêu của ông ấy đối với em, anh cũng sẽ không cho là ông ấy thật phiền. Hơn nữa, ông xã em là con người giả dối như vậy sao?”

Hiểu Ngu cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như Kiều Lân đồng chí từ trước đến nay luôn biểu đạt vô cùng trực tiếp với những người mình ghét. Đương nhiên, những thứ thích cũng chẳng hàm súc bao nhiêu, như là mình này… Ơ… Thôi thôi, ai so đo mấy cái đó với anh ta! “Đã tám giớ hơn, anh đi tắm trước, hay là lên game chơi một chút?” Nói xong cầm một mâm bánh bích quy nhỏ ở trên bàn, mặc dù đa số là phần vụn vặt. “Còn nữa, đây là đồ ăn vặt của anh, một dĩa hình thù rõ ràng bàn bên kia là quà anh mang về cho bác trai bác gái ngày mai, không được ăn vụng!”

“Phì!” Kiều Lân nhịn không được bật cười, bước tới sờ sờ mặt Tiểu Ngư: “Tiểu ngu ngốc, anh là tên tham ăn tới vậy sao?”

Hiểu Ngu thật thành thật gật đầu: “Tất nhiên! Anh tham ăn ghê gớm. Nếu không sao có thể lừa tới Cẩm Lân đường?”

Ông chủ Kiều cười ha ha: “Vậy xem ra sự tham ăn của anh cực kỳ có giá trị! Bà xã, đút anh một cái. A….”

Hiểu Ngu một đầu hắc tuyến, nhưng vẫn nhận mệnh cầm một mảnh bánh nhét vô miệng Kiều Lân. “Lười chết anh đi.”

Ăn miếng bánh được người trong lòng tự tay đút tới, ông chủ Kiều tâm say mê không thôi. Bây giờ lười chết cái gì, dùng không được bao lâu vật nhỏ sẽ “e ngại” mình chăm chỉ! Nắm quyền!

Lại một lần nữa tiến vào trò chơi, Tiểu Ngư chủ yếu quan tâm là heo sữa. Những nguyên liệu nấu ăn khác đều không khó kiếm được. Bởi vì quái dã ngoại không hề có heo rừng con tồn tại, cho nên Kiều Lân trước đấy đã nói, thứ này chỉ có thể đánh chủ ý lên người NPC.


Bản đồ [Sơn Hà] tương đối lớn, tuy rằng không thể bao quát tất cả các ngóc ngách hẻo lánh của Thiên Triều đại địa, nhưng nông thôn trấn *** thành thị cũng không biết bao nhiêu mà kể. Những bản đồ nhỏ hoặc trong các góc kẽ trên bản đồ đều có khả năng có NPC sinh sống tại đấy, ngay cả Kiều Lân là một trong những người chơi đầu tiên cũng tuyệt đối không thể dạo quanh hết tất cả các ngóc ngách của [Sơn Hà]. Đương nhiên, cũng là một trong nửa điểm hấp dẫn người ta nhất của game. Cho bạn sinh sống trong một thế giới, không đủ lớn là tuyệt đối không được.

Khi còn ở Tân thủ thôn, Tiểu Ngu đã xem nhóm NPC nuôi chuồng và thả rông heo nhà, cho nên lúc này, hai người bọn họ quyết định qua bên ấy thử xem sao. Dù sao, mua bốn con heo con dê non hẳn không tốn mất bao nhiêu tiền trò chơi.

Mỗi một chủ thành đều có đường nhỏ thông tới Tân thủ thôn, Kiều Lân vô cùng quen thuộc những tuyến đường này. Vì thế, hai người cưỡi con ngựa đỏ không nhanh không chậm đi bộ men theo con đường nhỏ xuyên rừng, đương nhiên miệng cũng không thể thiếu “lời vô nghĩa” anh tới tôi đi. Phải nói, mấy ngày nay quen biết trong hiện thực, Tiểu Ngư đã nhìn rõ cái dạng đức hạnh “không mặt không da” đầy đủ trọn vẹn của Kiều Lân từ hiện thực đến trong trò chơi. Dù sao, chỉ vừa nghĩ người nọ là vì thích mình cho nên mới luôn chọc mình tức giận, cậu cũng sẽ ngẫu nhiên để mình bình tĩnh một chút đặng không để cho đối phương như nguyện. Chỉ tiếc, số lần bình tĩnh không được bao nhiêu, quan trọng là da mặt dày, chẳng qua, có điều, những lời này Tiểu Ngư thật không bao giờ học theo.

Thuận lợi quay trở lại Du Lâm thôn, lướt nhìn cảnh sắc quen thuộc nơi đây, Tiểu Ngư đột nhiên rất là cảm khái. Cậu và Kiều Lân chính là quen nhau ở chỗ này, là ngày đầu tiên sau khi mình tiến vào trò chơi? Đầu vừa nghĩ, trái tim nhất thời liền nhún nhảy. Vụng trộm liếc mắt ngó dáng điệu tướng quân đang cưỡi trên con ngựa cao to, mặt mày bất giác nóng lên. “Lân, tôi nghe lão nhị bảo ở Tân thủ thôn không thể giao dịch a, lúc ấy làm sao anh có thể theo tôi lấy cá nướng được?”

Kiều Lân cười nói: “Đúng là không thể giao dịch. Nhưng do củi gỗ là anh chuẩn bị, nên hệ thống chấp nhận cá nướng chính là vật phẩm thuộc về hai người. Bất quá, may là lúc ấy anh gặp phải em, nếu không đã bỏ lỡ bà xã tốt như vậy rồi.”

Tiểu Ngư hung hăng trừng mắt: “Anh có thể đừng dăm ba câu không chiếm tiện nghi của tôi được không? Ấu trĩ!”

Bệ hạ nhất thời sôi nổi: “Cưng à, nếu cưng thấy anh ấu trĩ, vậy chốc nữa chúng ta logout chơi một chút trò chơi người lớn thế nào?!” Nói xong còn không quên chớp chớp mắt với Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư đồng học đột nhiên sởn gai ốc. Vừa nghĩ bản thân mình trong hiện thực đang bị tên này ôm thôi là cả người thấy khó ở. “Anh, anh, anh đừng nói hưu nói vượn! Không phải muốn làm heo sữa sao, còn đứng đây lải nhải cái gì!!!”

(Nguyên văn câu cuối: “còn xả cái gì đản”, “xả đản” có hai nghĩa, nghĩa bóng là “nhiều chuyện”, nghĩa đen là “lột trứng”, còn “trứng” gì thì tự hiểu nha *lau mồ hôi*. Chỗ này chơi chữ)

Kiều Lân ha ha cười: “Được được! Anh giờ đi mua heo sữa, trứng gì chứ, lát nữa out game rồi lột tiếp, ông xã cam đoan sẽ cho em thấy lột trứng là một chuyện vô cùng thoải mái vô cùng dễ chịu đến mức nào!”

Cho nên nói, lưu manh có văn hóa rất đáng sợ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui