Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

La tổng giám tên thật là La Thiếu Thần, biệt hiệu La Thiếu.

Nghe đồn hắn có quan hệ họ hàng trong vòng ba đời với thủ phủ* La Định Âu nhưng tin này chưa bao giờ được chứng thực. Dù thế, thực lực của hắn cũng không thể coi thường, chắc chắn là kẻ kiệt xuất trong các nhân tài. Tất cả các đĩa nhạc hắn phụ trách đều nổi tiếng nên hắn được coi là cha đỡ đầu trong làng âm nhạc dù mới đầu ba mươi.

*thủ phủ: người giàu nhất thành phố

Trương Phục Huân an bài Trương Tri dưới trướng hắn, ý bồi dưỡng đã rõ rành rành.

Nhưng nỗi khổ tâm đó lại bị hai vị đương sự làm ngơ.

La Thiếu Thần đối vị thái tử gia này không a dua nịnh nọt, cũng không chèn ép, nên đối xử với phó tổng giám thế nào thì làm thế ấy, chỉ là không giao việc.

Trương Tri lại càng chẳng để tâm. Cần họp thì đi, không phải việc của mình thì thôi. Đến họp, muốn ngủ liền ngủ, không buồn ngủ cũng ngủ. Nói chung là hoàn toàn coi EF như nhà.

Nhân viên trong buổi họp sợ nói quá to đánh thức thái tử gia nên thanh âm càng ngày càng nhỏ.

“Rầm!“

La Thiếu Thần đột nhiên nện đống văn kiện dày cộm xuống mặt bàn.

Trương Tri lười nhác mở mắt, nhàn nhạt liếc nhìn hắn.

La Thiếu Thần quay sang nhân viên vừa phát biểu: “Có cần ta đưa ngươi micro không?“

Người nọ không dưng oan uổng, len lén nhìn Trương Tri phát hiện hắn đã nhắm mắt lại, đành tự biện hộ: “Tối qua mất ngủ nên họng hơi đau.“

La Thiếu Thần: “Nghỉ ngơi một tháng có đủ không?“

Mặt người nọ chuyển từ hồng sang tím.

La Thiếu Thần liếc mọi người một lượt sau đó đứng dậy tuyên bố: “Tan họp.“

Nhìn hắn ra khỏi phòng, mọi người trừ Trương Tri đều cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng chỉ dám đưa mắt nhìn nhau rồi lục tục ra cửa.

Sau áp lực kinh hoàng, phòng họp một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Trương Tri mở mắt, phát hiện chỉ còn thư ký đang buồn chán ngồi bên cạnh tự xem chỉ tay.

“Ngươi không đi?“

Thư ký đứng lên, cung kính đưa tài liệu cho hắn: “Đây là kế hoạch hoạt động sáu tháng cuối năm của công ty.“


Trương Tri đón lấy, lật vài trang liền đưa trả cho nàng.

Thư ký đoán trước được thái độ này, đang muốn nhận lại thì hắn đột nhiên rụt về.

Trương Tri giở bản kế hoạch ra lần nữa, mắt lóe lên tinh quang. Tuy hắn không nhìn nàng nhưng thư ký có chút rung động.

“Album mới… Kiều Dĩ Hàng?“ Hưng phấn tràn đầy trong giọng nói của hắn.

Thư ký chợt nhớ ra hắn mới có mười chín, nhất thời thả lỏng: “Ngươi cũng thích Kiều Dĩ Hàng sao?“ Dù hắn rất lạnh lùng xa cách nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là một tiểu hài tử theo đuổi thần tượng mà thôi.

“Thích?“ Khẩu khí của Trương Tri có chút cổ quái.

Thư ký mờ mịt hỏi lại: “Ta nói sai gì sao?“

Trương Tri híp mắt lại, tức tốc gập văn kiện, đứng dậy: “Nói với La Thiếu Thần, album này để ta phụ trách.“

***

La Thiếu Thần thu được tin này đã nửa giờ. Trong nửa tiếng này, trợ lý của hắn không ngừng nhắc nhở Trương Tri hiện đang có ý định tiếm quyền đoạt vị. Vốn EF chỉ có tổng giám, không có phó tổng giám, bây giờ tự dưng lòi ra một thái tử gia, thấy thế nào cũng là để dự bị.

Trợ lý nói đến rã cả họng, nuốt nước bọt định tiếp tục thì thấy La Thiếu Thần vẫn thản nhiên nhìn máy tính, không nhịn được hỏi: “La Thiếu, lẽ nào ngài để mặc thế sao?“

Ánh mắt La Thiếu Thần đảo qua rồi bình thản đáp: “Ngươi ồn quá.“

Trợ lý suýt chút nữa rơi lệ: “Lẽ nào ngài định mở to mắt nhìn giang sơn khổ cực gây dựng bấy lâu nay bị hắn đoạt mất?“

La Thiếu Thần: “EF không phải do ta sáng lập.“

Trợ lý gần như muốn dậm chân: “Nhưng lập ra nó cũng có phần của ngài.“

“Ngươi biết không?“ La Thiếu Thần cầm cốc cà phê trên bàn, chậm rãi uống một ngụm.

“Biết gì?“ Trợ lý nhìn hắn trông mong.

“Ngươi rất giống kẻ ly gián trong mấy phim truyền hình.“

Sắc mặt trợ lý trong nháy mắt biến thành than.

La Thiếu Thần: “Đáng tiếc, chỉ số thông minh của ta rất cao.“


Trợ lý: “Ngài không thể nói dễ nghe hơn sao?“

La Thiếu Thần lắc đầu: “Không thể.“

Trợ lý phẫn nộ: “Tôi muốn từ chức!“

“Mười bảy phong thư từ chức của ngươi vẫn ở trong ngăn bàn ta, có thể đi luôn cũng được.“

“Lẽ nào ngài thực sự không luyến tiếc?“ Trợ lý bi thống mở to mắt.

La Thiếu Thần lại nhấp thêm ngụm nữa: “Ngươi hẹn Trầm Thận Nguyên cùng Lưu Thang gặp mặt.”

Vừa nói đến chính sự, biểu tình của trợ lý lập tức nghiêm túc: “Ngài định để Lưu Thang viết bài hát cho hắn?”

“Đúng thế.”

“Còn Kiều Dĩ Hàng?”

“Giao cho Trương Tri.”

Trợ lý nghẹn họng nhìn hắn trân trối: “Nhưng hắn có biết gì đâu.”

La Thiếu Thần bình tĩnh đáp: “Có liên quan gì tới ta?”

Trợ lý yên lặng nhìn hắn mười giây, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, xấu xa nói: “Ngài thật xấu bụng!”

La Thiếu Thần đẩy gọng kính: “Ngươi làm bộ mặt như vậy đã nhắc nhở ta một việc.”

“Việc gì?”

La Thiếu Thần rút kính râm ra: “Ta phải đổi kính.”

“…”

***

Hôm qua Kiều Dĩ Hàng bị thợ chụp ảnh quảng cáo giày vò một ngày trời, hôm nay rảnh rỗi đang định ngủ đã giấc, ai biết được sáng sớm đã bị Tiểu Chu dựng dậy.

May là xe của công ty rộng, hắn nằm ngủ tiếp, đến nơi cũng lấy lại được chút tinh thần.


Xe chậm rãi đi xuống bãi đỗ, thoáng cái tối đi nhiều.

Hắn ngồi dậy, với chai nước khoáng uống vài ngụm mới bớt tức: “Chúng ta đi đâu đây?”

Tiểu Chu lo điều khiển xe, không thèm ngoái lại: “EF.”

“Chọn được bài hát rồi sao?” Kiều Dĩ Hàng đóng nắp chai lại.

“Kêu đến ghi âm.”

“…A?” Tay Kiều Dĩ Hàng hơi ngừng. Hắn đập đập bình nước vào ghế lái xe, “Ngay cả lời cùng nhạc thế nào ta còn chưa thấy qua thì ghi cái gì? Gọi đến kêu meo meo sao?”

Tiểu Chu nhấn mạnh chân phanh.

Kiều Dĩ Hàng không đề phòng, chút nữa cụng đầu vào ghế, “Ngươi làm gì thế?”

Tiểu Chu quay đầu lại, gương mặt âm trầm. Nàng chậm rãi hỏi: “Ngươi nói không ghi âm thì họ gọi đến làm gì?”

Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Ngươi đừng dùng vẻ mặt này mà nói.”

“Vẻ mặt gì?” Tiểu Chu trừng mắt.

“Như kiểu mới chết, đang tìm người để ám ấy.”

“…”

Dù sao cũng đã tới bãi đỗ xe, mặc kệ là vì cái gì, cứ đến xem thử thế nào.

Hai người đỗ xe xong thì hướng lên trên lầu.

Tiểu Chu vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “Nghe nói công ty EF có phó tổng giám mới, là thái tử gia của Trương thị. Album lần này của ngươi do hắn phụ trách.”

Kiều Dĩ Hàng từ trước đến giờ không biết nhiều lắm chuyện của cấp lãnh đạo nên cũng chẳng để tâm.

“Lại nói,” Tiểu Chu đột nhiên nhắc, “Chiến Hồn Vô Cực hình như cũng họ Trương.”

Kiều Dĩ Hàng dừng bước.

Tiểu Chu quay đầu nhìn hắn, “Sao thế?”

Cái tin nhắn nhắc tới công ty đĩa nhạc kia bỗng hiện lên trong óc. Kiều Dĩ Hàng ngập ngừng, sau đó lắc lắc đầu: “Chắc không trùng hợp thế đâu.”

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ phó tổng giám EF là hắn? Không thể nào?” Tiểu Chu vừa nói xong, quay đầu lại vẻ mặt lập tức biến thành kinh hoàng.

Ở đầu hành lang rộng rãi đầy ánh sáng kia là một thân ảnh quen thuộc, Hai tay đút túi, hắn chậm rãi tiến về phía này.


Ngũ quan tuấn mỹ, biểu tình ngạo mạn, vẫn như ấn tượng mấy ngày trước.

Tiểu Chu khẽ kêu một tiếng, xoay người định tìm chỗ trốn.

“Bình tĩnh.” Kiều Dĩ Hàng vỗ vai nàng, “Ngươi là fan theo ta đến tham quan, có gì mà sợ chứ?”

Tiểu Chu nhăn mặt: “Cứ như âm hồn không tan vậy.”

“Âm hồn không tan?”  Kiều Dĩ Hàng cố nín cười, “Chuẩn xác.”

Trương Tri tới gần, vẻ mặt cao thâm khó lường: “Thật trùng hợp.”

Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh đáp: “Ta tình cờ thấy nàng bên ngoài mới kéo vào tham quan công ty.”

Trương Tri nhìn Tiểu Chu: “Không phải gần đây ngươi rất bận sao?”

Tiểu Chu lắp bắp: “Đúng thế, bận, rất bận, ngay cả… tham quan cũng rất bận.”

Kiều Dĩ Hàng: “…” Lần sau tuyển trợ lý nhất định phải đặt năng lực lúc lâm trận làm tiêu chí hàng đầu.

Trương Tri rút di động, gọi cho thư ký: “Xuống lầu một ngay.”

Tiểu Chu khẩn trương: “Ngươi gọi cho ai thế?”

“Thư ký của ta.” Hắn thấy Tiểu Chu vẫn trợn mắt, bổ sung thêm một câu, “Thái Linh.”

“A!” Tiểu Chu hét lên một tiếng. Nếu nhớ không lầm nàng đã gặp qua Thái linh… ít nhất… mười bảy mười tám lần, thậm chí đối phương còn biết rõ thứ năm nàng thích mặc đồ lót màu đỏ.

Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đồng loạt im lặng.

Tiểu Chu ôm trán thống khổ: “Nghe ngươi nói vậy ta đột nhiên nhớ ra phí nhạc chuông tháng này vẫn chưa đóng.”

Trương Tri: “Nhạc chuông.”

Tiểu Chu nghiêm mặt: “Ta phải đi đóng phí nhạc chuông đây. Tạm biệt.”

“Không vội thế đi?” Trương Tri thấy nàng xoay người đi liền tiến lên, lại bị Kiều Dĩ Hàng ngăn lại, “Ngươi biết phó tống giám mới ở đâu không?”

Thấy Tiểu Chu bắn nhanh như chớp, Trương Tri biết có đuổi cũng không kịp liền quay lại nhìn hắn: “Biết.”

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy bất an: “Sẽ không phải…”

“Là ta.” Trương Tri nhếch mép cười lạnh lùng.

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Ác mộng đã xâm lấn đến hiện thực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui