Phim nghệ thuật tiết tấu hết sức thong thả, đôi khi một cảnh kéo dài vài phút. Biểu cảm, thần thái của diễn viên đều bị phóng đại, rất cần kỹ thuật diễn vững.
Từ sau khi đóng bộ này, Kiều Dĩ Hàng ngày càng trầm mặc ít nói, tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, đại bộ phận thời gian ở nhà đều trôi qua trong trầm mặc.
Trương Tri dù bất mãn nhưng lo lắng đến đặc thù của nghề diễn viên cũng hiểu, cùng lắm thì lúc quá yên tĩnh mình nhiều lời lên là được, dù sao cũng không nhạt nhẽo. Bất quá chuyện này là chuyện này, một vấn đề khác hắn phi thường không thể nhịn được nữa —
Cảnh giường chiếu.
Phải biết rằng lúc đầu hắn muốn cùng Kiều Dĩ Hàng lăn đến trên giường đổ bao nhiêu công sức cùng tâm tư, dựa vào cái gì mà nữ diễn viên kia chẳng làm gì cũng được ôm hắn?
Ngày chính thức diễn cảnh giường chiếu nọ, Trương Tri lặng im cả quãng đường đưa Kiều Dĩ Hàng đến trường quay.
Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn hắn vài lần, đợi xe dừng ở cửa trường quay mới chậm rãi nói: “Cậu không thích tôi diễn cảnh này.“
Trương Tri gõ gõ tay vào vô lăng.
“Cậu thực sự không thích tôi diễn cảnh đó.“ Kiều Dĩ Hàng chần chừ rồi thở dài, “Tôi đi đề nghị đạo diễn sửa cảnh vậy.“
Trương Tri ngẩn ra: “Thật sao?“
Trên mặt Kiều Dĩ Hàng lộ ra vẻ làm khó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừm.“
Trương Tri nhìn sườn mặt hắn hồi lâu rồi lắc đầu: “Bỏ đi.“
Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn hắn.
Nói là nói vậy, Trương Tri vừa nghĩ đến chút nữa Kiều Dĩ Hàng sẽ nồng nhiệt đi ôm người khác, trong lòng khó chịu không sao nói được: “Đừng quá đầu nhập vào.“
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng mỉm cười: “Ừm, tôi là bị động mà.“
Trương Tri trừng mắt: “Không cho phép bị sờ soạng nhiều!“
“Được.“ Kiều Dĩ Hàng mở cửa xe, “Tôi đi đây.“
Trương Tri hồ nghi nhìn hắn: “Sao tôi cảm thấy anh rất vui vẻ nhỉ?“
“Ôi, cũng đâu phải cậu diễn, có gì mà vui với chả vẻ?“
Những lời này cuối cùng cũng làm tâm tình rối rắm của Trương Tri thoáng cái giãn ra, hai hàng lông mày nhíu chặt có chút thả lỏng.
Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt buồn bực đóng cửa lại, chậm rãi đi vào trường quay, đến khi xác nhận rời khỏi tầm mắt Trương Tri mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Chu từ bên cạnh nhảy ra, kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên trốn đến đây được?“
“Trốn đến đây?“ Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.
Tiểu Chu: “Ta còn tưởng Trương Tri nhất định sẽ trói gô ngươi lại nhốt trong nhà chứ.“
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hắn lớn vậy sẽ không so đo loại chuyện này.“ Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ vai nàng.
Tiểu Chu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vừa lúc di động có tin nhắn. Nàng mở ra xem —
Từ Trương Tri:
Trông coi kỹ lão bà của ta! Nếu phù thủy kia chiếm tiện nghi, ngươi lập tức tiến lên phá trận. Gặp chuyện không may ta phụ trách.
…
Tiểu Chu nghĩ, đúng là hắn không so đo gì rồi!
Phim của Trầm Bình Qua luôn duy mỹ, cho dù có cảnh nóng nhưng cũng chỉ có vài điểm mập mờ khơi gợi, tuyệt đối không xuất hiện bất cứ hình ảnh dung tục nào.
Quay xong cảnh này, “Thầm mến“ cũng tiến vào giai đoạn cuối, chỉ có vài cảnh đạo diễn đột xuất nghĩ ra.
Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Kiều Dĩ Hàng vừa rửa mặt đánh răng xong: “Thật ra ta thấy ngươi hợp đóng phim hành động hơn.“
“Vì sao?“ Kiều Dĩ Hàng nhíu mày. Chẳng nhẽ biểu hiện của hắn không tốt?
Tiểu Chu đáp: “An toàn a.“
…
Phim nghệ thuật còn nguy hiểm hơn phim hành động sao?
Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng nhìn nàng.
Tiểu Chu bổ sung: ”Ta an toàn hơn.”
Kiều Dĩ Hàng: “Gần đây ngươi thấy bất an sao?”
“Ngươi không biết rằng trên đời này có loại hiệu ứng gọi là hiệu ứng bươm bướm, thế giới này có loại hình phạt gọi là tru di cửu tộc.” Tiểu Chu cảm khái.
Kiều Dĩ Hàng nghi hoặc: “Ngươi gia nhập trong vòng cửu tộc của ta?”
Tiểu Chu nghẹn lời, lập tức đau lòng nhức óc nói: “Vậy mới kêu ngươi không biết a.”
“…”
“Thầm mến” quay bốn tháng cuối cùng cũng xong. Kiều Dĩ Hàng còn chưa kịp thở một hơi đã bị kéo vào đoàn phim “Phích lịch nữ hiệp”.
Tuy nói Kiều Dĩ Hàng được coi là nam chính nhưng trên thực tế, phần diễn của hắn tổng cộng chỉ có bốn trường cảnh, hơn nữa đều là phụ trợ.
Nội dung phim chủ yếu là chuyện bốn hiệp nữ đeo mặt nạ đi trừ gian diệt ác nhưng Liên Giác Tu lại rót thêm vào phản bội, lừa gạt cùng mập mờ khiến cả bộ phim nhất thời khác lạ hẳn lên.
Trường quay vô cùng xa hoa.
Liên Giác Tu rất ít nâng đỡ người mới. Theo lời hắn thì thà dùng một cái thiên chuy bách luyện da dày như trâu còn hơn dùng một cái non nớt vừa nghe mắng đã rụt đầu rụt cổ.
Kiều Dĩ Hàng diễn chính là người yêu cũ của Chu Mẫn Lỵ, lão Thiên – một kẻ nói dối như Cuội. Hắn vì duy trì sự lạnh lùng của bản thân mà ba năm trước vô tình bỏ rơi Chu Mẫn Lỵ nhưng ba năm sau, khi biết Chu Mẫn Lỵ đắc tội kẻ không nên đắc tội, hắn lại âm thầm trợ giúp nàng, cuối cùng bị sát thủ kẻ kia phái đến giết chết. Chu Mẫn Lỵ từ đầu đến cuối đều không biết hắn quay lại, từng xuất hiện… rồi lại biến mất.
Cao Cần nói không sai, nhân vật này đích xác rất có tính khiêu chiến. Một kẻ dùng nụ cười đến che lấp bóng tối, một kẻ tự cho là u ám thực ra lại vô cùng ôn nhu.
Vì bộ phim này nhiều mỹ nữ nên Trương Tri dứt khoát danh chính ngôn thuận thân chinh đến giám sát.
Kỳ thật hắn và Kiều Dĩ Hàng ở chung một chỗ lại sớm tối đưa đón, quan hệ cũng coi như bán công khai rồi, chỉ là Trương Phục Mãn cùng Cao Cần đã sớm liên hệ tốt nên vẫn chưa lên báo nhưng người trong ngành đa phần đều biết, với sự có mặt của hắn cũng không quá kinh ngạc.
Chu Mẫn Lỵ từ sau khi chia tay bạn trai ngụy trang Phong Á Luân sau, cũng gây khá nhiều scandal nhưng vẫn phí công dã tràng. Vậy nên lần quay phim này, nàng đã sớm xác định mục tiêu.
Kiều Dĩ Hàng dù ít tuổi hơn nàng nhưng hai năm nay tiền đồ sáng lạn, giá trị con người tăng vọt, thật sự có tiềm năng đầu tư. Mà Trương Tri cũng tốt, chủ tương lai của Trương thị, đại gia trẻ độc thân hàng thật giá thật. Hai người kia vô luận bắt được ai, đối với nàng mà nói đều không tệ.
Hết lần này tới lần khác, hai người kia ai cũng không bị nàng bắt được mà lại bắt lấy nhau. Chu Mẫn Lỵ ngầm thử dò xét vài lần đều bị Trương Tri đen mặt đuổi đi. Mắt thấy hai đại soái ca tình chàng ý thiếp trước mặt, mỹ nữ như nàng lại ngồi góc gặm củ cải, Chu Mẫn Lỵ vô cùng bất bình. Chẳng lẽ thế giới này thật là đàn ông đẹp trai thì sánh đôi còn mỹ nữ không người theo đuổi? Hay nói đó là đặc trưng của làng giải trí?
Trải qua mấy lần đả kích, Chu Mẫn Lỵ bắt đầu nghiêm túc lo lắng có nên nhân dịp còn trẻ rời khỏi làng giải trí, để tránh đến tuổi xế bóng còn phòng không.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau khi Trầm Thận Nguyên gia nhập đoàn làm phim, hơn nữa còn nhiệt tình trò chuyện cùng nàng, nàng cảm thấy nhân sinh vẫn còn đẹp chán.
“Thầm mến” trình chiếu, lượng vé bán được cũng không nhiều lắm. Chuyện tình rối rắm giữa một người đàn ông cùng ba người phụ nữ hiển nhiên không được giới trẻ ưa thích mà người nhiều tuổi cũng cảm thấy quá nhàm chán. Công việc bận rộn khiến bọn họ chỉ mong có thể cười dễ dàng mà không phải là giam mình tự hỏi nhân sinh cùng tình yêu.
So với các phim khác một tuần đã bán ra hơn triệu vé, “Thầm mến” hai tháng mới đạt một triệu có thể nói là chưa từng thấy mà đạo diễn phim lại là Trần Bình Qua nổi danh, nam nữ diễn viên đều là ngôi sao có tiếng. Phía tài trợ vội vã giãy chết làm hai đợt quảng cáo không thấy khởi sắc liền cắt viện trợ, giảm bớt tần suất xuất hiện rồi thần không biết quỷ không hay im hơi luôn.
Trần Bình Qua cùng phía tài trợ tranh chấp mấy lần không thấy hiệu quả, tức giận đóng cửa không tiếp khách.
Nhưng không ít bình thẩm điện ảnh coi trọng bộ phim này, coi đây là bản giao hưởng ánh trăng của giới phim ảnh.
Kiều Dĩ Hàng đối lời nhận xét này phê bình kín đáo: “Sao lại là bản nhạc mà không ví như ánh trăng thứ hai?”
Trương Tri cau mày: “Ánh trăng thứ hai? Anh thích hai đối với một à?”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
May mà Trương Tri không định dây dưa tiếp ở vấn đề này. “Cái phim “Sét đánh hiệp nữ” đã quay xong chưa? Gần đây không có việc gì chứ?”
“…Là “Phích lịch nữ hiệp” nha.”
“Khác nhau sao?” Với hắn nữ hiệp hay hiệp nữ đều cùng một dạng cả.
“Đọc khác nhau.”
“Đừng đổi đề tài, anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi đó.”
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi đáp: “Cậu chẳng nói năm nay định ra hai đĩa nhạc sao.” Cũng đã đến nửa cuối năm rồi, muốn kịp giải Thiên Thanh nhất định phải bắt tay làm.
Trương Tri: “Bận thế nào cũng phải rảnh một ngày.”
“Một ngày?”
“Sinh nhật tôi sắp đến rồi.” Trương Tri nghiến răng. Lễ tình nhân, hai người về nhà gặm mì tôm. Hắn coi như Kiều Dĩ Hàng là người Trung Quốc, nhịn. Lễ Thất tịch Trung Quốc, Kiều Dĩ Hàng nói hắn từ nhỏ lớn lên ở ngoại quốc, không cần so đo, hắn miễn cưỡng đồng ý. Nhưng sinh nhật, mặc kệ lớn lên ở đâu cũng đều phải sinh ra trên đời! Điểm này chung quy là không bị phân biệt đi?
“Muốn tổ chức thế nào đây?” Kiều Dĩ Hàng nghĩ đến một năm cơ hồ đều bận rộn quay phim ra đĩa, không ở nhà an ổn được bao, ngữ khí không khỏi mềm xuống.
Trương Tri “soạt” một tiếng rút ra cuốn vở từ sau lưng: “Kế hoạch một, đi viện hải dương học tham quan lần nữa.”
“Chỗ đó đi qua một lần, cả đời không cần trở lại đâu nhỉ?” Kiều Dĩ Hàng thật sự không cảm thấy có gì đáng giá để quay lại chốn cũ.
Trương Tri: “Kế hoạch hai, bao hạ phòng trăng mật, cùng nhau một ngày.” Hắn cười đến mập mờ.
Kiều Dĩ Hàng không thèm nể mặt: “Quá tệ hại!”
“Kế hoạch ba, leo núi, đi picnic.”
“Có thể ngồi xe được không?”
“…Chúng ta đi leo núi, không phải đi leo xe.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, thức thời: “Leo núi thì leo núi.”
Trương Tri chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không thích kế hoạch hai?”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Lo lắng hết một ngày, Trương Tri tuyển một ngọn núi ở gần đó, phong cảnh được nhưng không có điểm gì đặc biệt nên ít du khách vậy nên hai người bọn họ không mang kính mũ cũng không vấn đề.
Kỳ thật leo núi là một hình thức vận động vô cùng buồn tẻ, nếu nói đến niềm vui, đại khái là ngắm chút phong cảnh dọc đường.
Đương nhiên, trọng điểm xem xét của Trương Tri tập trung ở người đi bên cạnh.
Kiều Dĩ Hàng lúc không rảnh vẫn có thói quen vận động nhưng năm nay lịch làm việc quá dày đặc, kết quả của việc lâu ngày không vận động là đến lưng chừng núi đã bắt đầu vô lực.
May là Trương Tri chuẩn bị trước không ít thứ, điêu luyện kéo hắn hướng tới đỉnh.
Hai người mất hơn một tiếng mới lên tới đỉnh núi.
Núi không cao, nhìn không tới biển mây kỳ cảnh, chỉ có thể xem đồng ruộng chung quanh.
Kiều Dĩ Hàng hít hơi thật sâu: “Không khí thật trong lành.”
Trương Tri: “Anh thích.”
“Đúng thế.” Chất lượng không khí thành thị có tốt đến đâu cũng không so được với tự nhiên tinh khiết.
“Về nhà tôi tặng anh một lọ xịt phòng.”
“…Trong WC có.”
“Ở đâu?”
“Ngăn kéo thứ nhất.”
Trương Tri nghĩ chút: “Tôi tưởng đấy là thuốc diệt côn trùng, khó trách xịt mãi mà không chết được.”
“Cậu không đọc nhãn sao?”
Trương Tri nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Điều này còn phải hỏi sao?”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...