Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một căn biệt thự xa xỉ, không nghĩ tới đó lại là một ngôi nhà bình thường nhưng ấm áp. Cùng với ngôi nhà trước đây Tô Bắc Bằng ở không khác cho lắm, diện tích cũng không phải quá lớn, cho nên nhìn chung giống nhau không ít chỗ. Ánh nắng chiều buông xuống phản ảnh trên mặt hồ bơi lăn tăn ánh sáng vàng, hồ bơi cũng không lớn, trái phải chỉ ba mươi lăm mét vuông, từ cổng lớn đi vào, có một con đường nhỏ trải sỏi, hai bên đường là thảm cỏ xanh mơn mởn, kế đến là một cái ngã tư, hướng bên này thì đi tới tầng hầm gar a đậu xe, phía bên kia thì đoán chừng là đi tới hậu hoa viên.

Sau khi dừng xe xong, Tô Tô liền bỏ rơi papa của bé, lôi kéo tay của Tô Bắc Bằng, vừa chạy vừa nhảy đi lên bật tam cấp, hướng phòng khách lớn mà đi đến. Kỳ thật… cũng không có gì khác bình thường, rất hoàn hảo. Gọn gàng, sạch sẽ. Không nghĩ bên trong lại hoa hoa lệ lệ như vậy.

“Cậu trước cứ bồi Tô Tô chơi đi, tôi đi nấu cơm.” Lăng Quân Diệu từ lúc nhìn thấy Tô Bắc Bằng thì ý cười trên mặt chưa từng rút lui. Làm Tô Bắc Bằng có phần thắc mắc, người không biết còn tưởng rằng anh trúng xổ số một trăm vạn.

“Tôi cũng qua phụ anh một tay. Tô Tô, em trước tiên cứ lo làm bài tập đi? Lát nữa anh sẽ kiểm tra bài vở của em.” Tô Bắc Bằng dặn dò xong, đi theo Lăng Quân Diệu vào phòng bếp. Lăng Quân Diệu thấy cậu hoàn toàn tự nhiên giống ở trong nhà mình, rất là thoải mái, trong lòng lại càng vui vẻ . Ngay từ đầu còn có chút bất an, sợ cậu sẽ ngại ngùng, khách khách khí khí. Xem ra lo lắng vô ích.

Nói đến đây, Tô Bắc Bằng cũng cảm thấy kỳ quái. Giống như là cũng không có cảm nhận ngai ngùng gì cả. Chắc do ngôi nhà có cảm giác như một gia đình ấm áp .

Chứng kiến Lăng Quân Diệu mặc vào tạp dề hồng có viền hoa… Tô Bắc Bằng thực cảm giác như muốn nghẹn cả cổ họng, không thể cười ra … Thật là … một nam nhân mặc âu phục, khoác lên tạp dề, lại là loại có hoa viền xung quanh, ta kháo … chính là chọc người nhìn cười chết mà! Chứng kiến cậu nghẹn đến mặt đỏ rần, Lăng Quân Diệu cũng có chút xấu hổ, “Này… Là Tô Tô đòi mua.”

“Ách…” Tô Bắc Bằng càng ngày càng không hiểu được thẩm mỹ của trẻ con bây giờ . Được rồi, xem như là tượng trưng cho tình yêu papa đi.”Anh là đang chuẩn bị nấu món gì?”

“Cậu muốn ăn món gì?”

“A?” Tô Bắc Bằng lăng, “Hôm nay là sinh nhật Tô Tô, anh nên hỏi bé đi.”

“Nhóc thích ăn cái gì tôi đều rõ cả, nhưng cậu là khách mà, đứa ngốc.” Lăng Quân Diệu không tự giác, cong lên ngón trỏ khều nhẹ mũi Tô Bắc Bằng.

Hai người vì hành động ấy mà ngây người vài giây, đến khi kịp phản ứng thì đều có chút ngại ngùng quay mặt đi, Tô Bắc Bằng chưa bao giờ bị một người làm đông tác thân mật như thế, trong lúc nhất thời xấu hổ đến nỗi không biết nên làm sao bây giờ. Tùy tiện cầm mấy cây cải đi rửa.

Lăng Quân Diệu trái lại rất… mặt dạn mày dày, còn tỏ ra đắc chí.

Trong lúc nhất thời, phòng bếp bong bóng hồng hồng bay bay trong không khí. Hết thảy đều không hề có tiếng động, chỉ âm thầm lan tỏa.

Chính là… cái tên thần kinh thô kia lại có chút thất thần, Tô Bắc Bằng máy móc cắt lấy thịt bò trong tay, còn đang kinh ngạc bản thân vừa rồi vì cái gì không ghét cử chỉ của Lăng Quân Diệu . Còn có … càng nghe thanh âm của anh, cậu lại càng cảm thấy được có chút quen thuộc. Chẳng lẽ là người quen của papa lúc nhỏ đã từng gặp qua? Hoặc là đã từng gặp mặt rồi mà cậu quên mất? Không thể nào … nam nhân bề ngoài xuất chúng như vậy, thực khó để mà quên a…


“A!”

Đang lâm vào suy nghĩ, Tô Bắc Bằng không ngờ tới là … cắt trúng ngón tay.

Lăng Quân Diệu nhanh tay nhanh chân, cánh tay dài vương tới, đem cả người cậu ôm tới trong lòng, bá đạo nắm ngón tay bị thương chảy máu lên, ngậm vào miệng! !

Chổ vết thương kia vừa truyền đến cảm giác đau, thì bây giờ lại tê dại, Tô Bắc Bằng ngốc lăng nhìn Lăng Quân Diệu. Cậu có phải hay không là đang nhìn lầm? Vì cái gì có cảm giác ánh mắt Lăng Quân Diệu giống như ôn nhu đến muốn tràn ra nước? Kháo … Chẳng lẽ mình do mất máu, xuất hiện ảo giác hay sao? Chính là… Ánh mắt của anh đích xác có lộ ra vẻ lo lắng a…

” Ách….” một lúc lâu sau, Tô Bắc Bằng mạnh dạng hướng anh ta kháng nghị.Làm gì mà anh ta ngậm lâu như vậy a.

Chú ý đến mình có chút thất thố, Lăng Quân Diệu buông tay ra, chính là…. Cũng không biết là cố tình hay vô ý, ngay khi Tô Bắc Bằng muốn rút tay về, anh lại tà mị nở nụ cười, có điểm kích động, liếm ngón tay Tô Bắc Bằng một chút, nhẹ như lông chim thổi qua vậy….

‘ Oanh!’ trong đầu như bị sét đánh, óc đều bị nổ đến sôi trào. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, ngây dại một hồi lâu mới bối rối chạy ra khỏi phòng bếp, ” Tô Tô, Tô Tô. Băng cầm máu ở đâu nha.” Vô tình, cũng không phải là anh không cố ý…. rõ ràng giữa ban ngày ban mặt còn phát tình cái gì…. còn đối với một nam nhân làm như thế….. Hiện tại thân thể nam nhân cũng có chút không an toànrồi a.

Như thế nào lại ngu ngốc như vậy, Tô Bắc Bằng nghĩ, Lăng Quân Diệu khẳng định , khẳng định là không bình thường!

Chẳng qua là đến trườngTôTô rồi tình cờ gặp một lát— tuy là con của anh có đối với mình thân thiết.Nhưng cũng không đến nỗi phải đi câu dẫn cậu như vậy, đã vậy còn lại phát tình mà liếm ngón tay?

Kỳ thật vết thương cũng không có gì đáng ngại, nhưng Tô Bắc Bằng không dám tới gần Lăng Quân Diệu , cho nên tìm cớ, hỏi Tô Tô miếng dán cầm máu. Phòng bếp kia thật quá nóng, cũng quá nhỏ! Thừa dịp Tô Bắc Bằng đem miệng vết thương băng lại, Lăng Quân Diệu bắn ánh mắt sắc bén về phía Tô Tô vô tội, sau đó miệng ngập ngừng hô lên. ” xào rau. xào rau”

Chậc chậc, không hổ là cha con, Tô Tô liền hiểu.

” Bằng ca ca, anh có biết xào rau hay không a?” lão ba thật vô dụng!

” Ân”

” Vậy ca ca đi xào đậu hủ hành lá cho Tô Tô được không? Ba ba sẽ không làm đậu hủ…. ” đôi mắt trông mong nhìn Tô Bắc Bằng, không tin là cậu không dao động.


Đối với tiểu hài tử dùng ánh mắt khẩn cầu như vậy, Tô Bắc Bằng vĩnh viễn đều thất bại. Không phải chỉ là đậu hủ hành lá thôi sao, cùng lắm thì cậu tổn thất thêm một chút ” đậu hủ” của mình. ( haha tự biết bị ăn đậu hủ nha )

Thấy Tô Bắc Bằng lại đi đến, Lăng Quân Diêu ánh mắt tán dương hướng Tô Tô, sau đó làm bộ như không có việc gì tiếp tục cắt thịt .Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, chính là Tô Bắc Bằng vẫn là có chút buồn rầu…. cậu trốn ra xa, Lăng Quân Diêu lại cố ý nhích tới gần, hai người tiếp xúc sắp không còn khoảng cách. Thường thường đụng mông, thắc lưng đối phương một chút, khi thì ánh mắt giao nhau, Lăng Quân Diệu cười như hoa nở, tiếp tục sử dụng vũ khí – ánh mắt ôn nhu.

Tô Bắc Bằng càng ngày càng không được tự nhiên, cảm giác giống như có hai con mắt bám riết mình không tha, làm cho tâm thần cậu ngứa ngáy ,khó chịu.

Thật vất vả, chiên xong đậu hủ hành lá ,Tô Bắc Bằng cầm đồ ăn chạy trối chết lao ra khỏi phòng bếp.

Tô Tô thật sự cũng không phải là thích đậu hủ, chính là khi nhìn đến đậu hủ kia, không khỏi nuốt nước miếng. Trơn mịn lại mềm mại, đậu hủ vàng được chiên lên nhìn giòn mắt, ở giữa có màu trắng lại xen vào màu xanh của hành lá, từng trận hương thơm lan tỏa xung quanh.

” Bài tập đã làm xong?”

” Vâng” Ánh mắt Tô Tô vẫn không rời khỏi món tàu hủ kia , thật muốn ăn a~.

” Đưa ca ca nhìn xem?”

Tô Tô xoay người lấy sách bài tập,cũng không quên quay đầu lại ngó đĩa đậu hủ,cứ như là sợ bị ai ăn sạch.

” Dùng phong, hoa, tuyết, nguyệt , làm thành một câu” Nha,một đề mục khó nha. Nhìn nhìn đáp án của Tô Tô….Phong phong, hoa hoa, tuyết tuyết, nguyệt nguyệt….

“…..” Tô Bắc Bằng đầu đầy hắc tuyến. Lại còn có một câu như thế này, ” phong phong yêu thượng hoa hoa, hoa hoa chán ghét tuyết tuyết, tuyết tuyết thích phong phongcùng nguyệt nguyệt, phong phong nha hoa hoa nha tuyết tuyết nha nguyệt nguyệt nha!” Ách…. Cái câu này so với câu nói lắp còn muốn khó nói hơn? Phỏng chừng cái đề này là đề thi ngữ văn chuyên, cho nên hơi khó một chút . . . . . . nhưng cũng không cần trả lời một cách dọa người như vậy chứ.

” Tô Tô, con nghe qua phong phong hoa hoa tuyết tuyết nguyệt nguyệt này chưa?” Tô Bắc Bằng hướng dẫn tiểu hài tử, đồng thời bắt đầu lo lắng bản thân có phải đang chuẩn bị kiêm luôn chức giáo dục gia đình …

” Ân…” Tô Tô trầm tư trong chốc lát, ” Lớp chúng em có bạn tên là Hoa Hoa!”

“….” 囧. . . . . . ”Vậy tên Phong Phong này chắc cũng có luôn sao? Mà khoan, tổ từ đâu phải chỉ là hai từ khác nhau ghép thành một từ, có thể ghép với từ khác cho ra ý nghĩa. Tỷ như nói phong, em ngẫm lại có cái gì phong?”


“Gió đông, gió bắc, gió tây!”

” Đúng vậy! vậy em lại đặt câu khác xem. Hay là dùng gió tây cũng được! Tô Bắc Bằng càng ngày càng cảm thấy chính mình có năng lực làm thầy giáo.

” Gió tây, tới ! Gió đông, thả” ( Đại khái là câu trong trò mạt chượt )

” ….” Tô Bắc Bằng quả thật là chịu đả kích…. Giáo dục gia đình, vẫn là quên đi…. đứa nhỏ này thật sự là trong đầu chứa cái gì a…. ngay cả trò mạt trượt này đều biết …. Ách!

” Leng keng leng keng” ngay lúc Tô Bắc Bằng lo lắng có nên buông tha cho việc dạy Tô Tô học hay không, thì chuông cửa liền vang lên. Tô Tô đi mở cửa, chính là lúc trở về lại có chút mất hứng. Nhìn người đến, Tô Bắc Bằng liền hiểu. Nguyên lai là Phương Dục. Khó trách.

” Tô Tô,” ngữ khí không như bình thường mạnh mẽ, kiêu ngạo, Phương Dục lại mang theo ý xin lỗi,” Tớ đến dạy cậu làm bài tập.” Bé cũng không thèm gọi điện thoại cho nhóc.

” A , thế thì thật tốt quá.” Tô Bắc Bằng thoát rồi, đem sách bài tập của Tô Tô đưa cho Phương Dục. Cậu đang lo lắng vấn đề này nha.

Mỗi lần làm xong bài tập đều đưa cho phương dục xem, cậu vừa lật vừa giễu cợt, nhưng hôm nay lại không có, làm cho cảm giác chán ghét đối với Phương Dục cũng giảm xuống. Nếu bài tập làm không tốt, lão ba lại phạt cậu ba ngày không có được ăn thịt, thật khó chịu. Cho nên … vẫn là theo sau Phương Dục trở về phòng.

” Ai tới?” Lăng Quân Diệubưng thịt bò xào tiêu xanh đi ra, nghi hoặc nhìn về phía phòng Tô Tô.

” Là tiểu tử Phương Dục, đang dạy Tô Tô làm bài tập” tay nghề nấu ăn của Lăng Quân Diệu thật đúng là rất tốt, ngửi được mùi thức ăn, Tô Bắc Bằng liền có cảm giác đói bụng. cho dù rất muốn ăn…. được rồi, đây là nhà người ta, chờ đi.

Dần dần, trong phòng Tô Tô vang lên vài tiếng vui cười, phòng bếp truyền ra nhiều mùi thơm thức ăn, càng ngày càng đậm. Thẳng đến khi trời chiều biến mất trong núi, một bàn thức ăn liền làm xong. Đều là một ít thức ăn thông thường, hình thức tất nhiên là không bằng khách sạn , nhưng màu sắc cũng không kém là bao.

” Ăn cơm” Lăng Quân Diệu rửa tay, kêu một tiếng.

Tô Bắc Bằng tự giác đi rửa tay. Lúc trở lại bàn ăn, quả nhiên, hai tiểu tử kia đã ngồi sẵn đang cười đùa vui vẻ. Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cái gì thâm cừu đại hận, đều dễ dàng hóa giải, vui vẻ như lúc ban đầu. Đây chính là thời thơ ấu đơn thuần nha. Chính mình đã sớm mất đi rồi.

Lúc ăn cơm, hình ảnh quỷ dị lại xuất hiện…. Tô bắc bằng nghĩ muốn gắp một miếng thức ăn, đồng thời Lăng Quân Diệu cũng rất nhanh sẽ gắp đồ ăn kia đưa vào bát cậu. Trên cơ bản….cậu không có cơ hội ra tay, mà Tô Tô,muốn ăn món gì, thì bị Phương Dục phát hiện, kia tiểu tử càng quá mức, trực tiếp lấy hơn một nửa đưa vào trong bát Tô Tô , Tô Tô tất nhiên là mừng rỡ cười toe toét, cũng không ăn cơm, trực tiếp ăn đồ ăn cũng no.

Sau một hồi cơm nước, Tô Bắc Bằng động vào đĩa rau số lần không quá ba, Tô Tô non nửa chén cơm cũng chưa ăn hết…..

” Tôi đến rửa chén” Tô Bắc Bằng bản thân ăn nhiều như vậy, có chút ngượng ngùng, rửa chén xem như góp chút sức đi.


Lăng Quân Diệu vội vàng mỉm cười lắc đầu, “Không cần không cần.Thư phòng có máy tính, nhàm chán đi lên mạng đi.” Có chút đắc ý nên sơ sót, lời vừa nói ra Lăng Quân Diệu liền hối hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, chính là cũng không có biện pháp thu hồi lại.

Tô Bác Bằng ngẫm lại cũng đã trễ, còn không có login, phỏng chừng Thư Hiệp heo lại đi hỏi đông hỏi tây, trước tiên nên lên nói rõ một chút với y, vừa mới ăn cơm xong liền rời đi cũng không tốt. Ngồi nói nói với Lăng Quân Diệu một chút chuyện rồi mới về sau cũng được. Lúc mở máy tính ra, nhìn đến biểu tượng trò chơi, Tô Bắc Bằng vui vẻ, không nghĩ tới Lăng Quân Diệu cũng chơi Thiên Long a!.

Tô Bắc Bằng tính lát nữa cùng anh ta nói chuyện, xem như đã có đề tài để nói đi. Vừa lên trò chơi, phát hiệntên Thư Hiệp heo màu xám, nguyên lai là cũng không login a.

” A, Bằng ca ca cũng chơi trò chơi này nha !”

Tô Tô không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Tô Bắc Bằng, dọa cậu nhảy dựng, ” Oa, nhân vật thật xinh đẹp. Em hình như gặp qua rồi…. a , người chính là lão bà của ba ba!”

” Khụ khụ…. khụ!” Tô Bắc Bằng bị nước miếng là sặc, khụ khụ vài cái

” Em…. em nói cái gì?!” !”Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!

” Em không có nhìn lầm a!! Ngày đó ba ba còn chỉ vào nhân vật này bảo, ” Tô Tô , nàng là mẹ của con”

nhìn thấy Tô Tô bắt chước bộ dáng của lão ba, Tô Bắc Bằng 囧…. ” Tô Tô, tiểu hài tử không thể nói lung tung. Ba ba em chắc hẳn là cưới một người khác. Có lẽ này hai nhân vật có bề ngoài giống nhau a.”

” Đúng mà đúng mà …. a, Thư Hiệp nương tử, đúng vậy đúng vậy! baba em nhân vật chính là kêu Thư Hiệp!”

” Oanh…..”

lại một lần nữa, sét giữa trời quanh,Tô Bắc Bằng choáng váng,ngốc ngây người, hóa đá, cứng ngắt….

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:khụ… Thân nhóm thực xin lỗi, của ta Cập Nhật một chút cũng không để cho lực có hay không? Thỉnh quất ta đi! Học kỳ mới bắt đầu rồi, bề bộn đắc ý xoay quanh, hơn nữa thân thể trạng thái cũng không được khá lắm, thật sự là có rất ít mã tự hưng trí. Tọa ở trước máy vi tính liền khụ không ngừng, mạng đều đã đánh mất bán điều .

Mọi người không thấy được 47 chương lần ngoại tác giả nói ra suy nghĩ của mình sao? Cái này bổ sung một chút tốt lắm.

Thịt đã muốn đôn tốt lắm, hơn nữa chín. Chỉ có mấy người, cái thân tới tìm ta muốn.

Nột, nói lại lần nữa xem ác, cần thịt, chính mình đến gõ ta hòm thư. Bởi vì không thể để cho mọi người lưu, sẽ có chà phần đích hiềm nghi. Muốn nhìn thịt, thỉnh bưu [email protected] com này hòm thư, sau đó ta sẽ phát đã qua. Không thích thịt muội giấy nhóm liền không miễn cưỡng vậy! Chính mình cho rằng, thịt này viết vẫn là cố gắng có cảm giác ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui