Trao đổi số điện
thoại có nghĩa là hai người đã chính thức bước vào con đường võng luyến, mỗi một bước đối với cô mà nói đều là khiêu chiến. Khi trò chuyện, hắn
dùng cái giọng ngọt như đường gọi vợ ơi vợ à, đồng ý cùng hắn kết giao,
mỗi đêm cùng hắn nấu cháo điện thoại, ngọt ngào đồng thời cũng làm cho
cô càng ngày càng sợ hãi.
Đây là mối tình đầu của cô a, kích
thích cùng mới mẻ, tim đập loạn xạ, nghĩ lại như là hư ảo, càng yêu
thích thì càng sợ hãi, sự thật khốc liệt, cho dù mình nguyện ý, cha mẹ
lại không đồng ý, về sau có thể thuận lợi?
Nhìn Tiểu Cầm và Đại
Dũng phát triển rất nhanh, cô cũng hâm mộ, dù sao Đại Dũng là sinh viên, chẳng sợ trời nam đất bắc, luôn môn đăng hộ đối.
Tiểu Cầm nhìn
ra nỗi khổ sở của Nam Nam, nha đầu này, tuy khiến người ta không đánh
không cảm thấy thoải mái, nhưng cả ngày keo sơn gắn bó (bởi vì hai người đều trạch, không có biện pháp ╮(╯▽╰)╭), tính cô ra sao Tiểu Cầm vẫn
nhìn ra được, có thể có chút hiểu biết. Huống hồ võng luyến, loại chuyện này nàng là người từng trải, làm sao có thể không hiểu bạn tốt đâu?
Sự thật về Mặc Vân nàng chỉ biết qua lời kể của Nam Nam, một phần em ấy
cũng nói sơ qua với Đại Dũng, nói cho cùng thì em ấy là thật lòng kết
giao.
Vì thế, Tiểu Cầm quyết định kêu Đại Dũng mang em ấy đến
đây! Quản được tương lai sau này chắc, ngồi đây lo lắng thì được lợi gì
chứ?
Đại Dũng cũng đồng ý với ý kiến của Tiểu Cầm mang em ấy đến
thành phố C, mà chỗ Mặc Vân ở cũng rất gần với trường của Đại Dũng, hơn
nữa Đại Dũng cũng muốn gặp mặt em ấy, một bằng hữu rất hợp nhau trên
mạng lý nào không gặp nhau cơ chứ.
Vì thế kế hoạch này được tiến
hành một cách thầm lặng, đương nhiên không thể cho Nam Nam biết, đến lúc đó cấp cho cô một cái kinh hỉ đủ hù chết người! Hừ, Tiểu Cầm đắc ý nghĩ lại chạy đi thúc giục Đại Dũng.
Mặc Vân khi biết cũng là kinh hỉ vạn phần, nửa tháng nữa là tết nguyên đán, ngày lễ cũng làm ăn phát đạt hơn. Vốn có lão Trương và một thanh niên 20 tuổi hỗ trợ, nhưng là ngày
tết lão ấy phải sum hợp với gia đình, còn thanh niên kia lớn hơn hắn một chút nhưng không thể trông cậy hết vào, đem khách sạn giao lại cho một
mình cậu ta khiến hắn lo lắng. Cho dù ngày lễ lợi nhuận tăng lên không
ít, bất quá cái lợi đi gặp lão bà đương nhiên hơn hẳn! Cho nên hắn quyết định đóng cửa một tuần.
Đối kế hoạch này Nam Nam chẳng mấy cảm
kích. Cuối năm là khoảng thời gian nghỉ ngơi lý tưởng và cô cũng sắp
bước vào năm cuối. Năm nay nghỉ lễ trễ nên kết thúc kỳ thi cũng trễ,
buổi tối rãnh rỗi nên cô ol game, cô từng thông báo tháng này ngừng ol
để ôn thi. Không nghĩ tới em ấy thực sảng khoái đồng ý, những lời an ủi
đã chuẩn bị sẵn không có dịp thốt ra, cô vui mừng nói:
“Tiểu mỹ nhân, xem ra đã lớn rồi.”
“Đúng, chị yêu của em kiêm vợ yêu ơi, nên thưởng cho em cái gì đi?” Mặc Vân
nghĩ sắp được gặp cô rồi cho nên trong lúc nói chuyện càng ngọt ngào.
“Có thể, em muốn gì.” Nam Nam trôi chảy nói, cô thấy ra hắn sung sướng, lại hỏi tiếp: “Hôm nay sinh ý tốt hay sao mà cao hứng quá ta.”
“Đừng đánh trống lãng, em muốn chị hôn em.”
“Ê, em lại quên! Cái chuyện hôn gián tiếp qua microphone ngu ngốc này chị
tuyệt không làm!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Nam Nam mặt đã ửng
đỏ.
“Được rồi, cho chị nợ đó, tới khi gặp mặt em sẽ đòi lại đủ.” Mặc Vân đắc ý.
“Được thôi.” Cô chốt lại câu: “Có giỏi thì đi đòi đi, hừ.”
Sau đó, theo lệ thường xoát quái thăng cấp, nhưng cô có chút chậm chạp, vẫn biết thăng cấp là chuyện trọng đại, nhưng có em ấy bên cạnh, tùy thời
đều có thể nói chuyện, cảm giác hắn ngay bên người, tuyệt không cô đơn.
Dạo này cô với Vân Phá Nguyệt đã thân hơn trước. Vân Phá Nguyệt thực thông
minh, trực tiếp hỏi Nam Nam có biết cái bí mật kia không, Nam Nam sợ cậu ấy nghĩ Mặc Vân không biết giữ lời cho nên giả ngu: “Bí mật gì *nghi
vấn*.”
“Đừng có giả bộ, Mặc Vân kể hết rồi, chúng ta là bạn bè ha ha, bạn nhỏ Lí Nam Nam à *mỉm cười*”
Nhìn đến đây Nam Nam cười vui vẻ, lập tức hướng Mặc Vân chứng thực sau đó
hàn huyên với Tần Càng thật lâu, còn kém chọc cho bình dấm kia nhảy dựng lên.
Đoạn Kiếm Ẩm Lệ giữ khoảng cách tốt lắm, đôi khi cũng có
chào hỏi nhau, nhưng so với trước kia bây giờ đã lạnh nhạt đi nhiều. Gặp thái độ cứng rắn của Nam Nam anh đành dậm chân tại chỗ. Chưa kịp làm ra cái gì đã bị cô phá hư. Chẳng lẽ cô muốn anh quỳ xuống cầu xin hay sao?
Mặc kệ Đoạn Thành Vũ giãy giụa ra sao cô vẫn là khí định thần nhàn chạy đi
làm nhiệm vụ, cùng Mặc tiểu trư xông pha đây đó, vốn ban đêm yên tĩnh
lại bị tiếng đập cửa phá vỡ, sau đó có một nữ sinh ló đầu vào hỏi: “Xin
hỏi chị Nam Nam có ở trong phòng hay không?”
“Có, chuyện gì?” Cực kỳ ngắn gọn, không đậm nhiệt tình. Đây là thái độ Lí Nam Nam đối đãi với người lạ.
Bên kia Mặc Vân nghe ra giọng điệu lạnh lùng của cô, nghi hoặc hỏi: “Vợ làm sao vậy?”
“A, không phải nói với em, lát nói tiếp.” Dứt lời, cô đặt ống nghe xuống
bàn. Nữ sinh kia lại trước mặt Nam Nam lễ phép nói: “Buổi tối hảo, quấy
rầy chị rồi.”
“Ừm, hình như chị không quen em.” Nam Nam mặt không chút thay đổi đánh giá người trước mặt, thái độ bình thản là loại khí
chất điển hình của thành viên trong hội văn nghệ.
Ánh mắt kiêu
ngạo, vừa vênh váo vừa tự đắc, mặc dù nhỏ giọng nói nhưng không sợ hãi
ai. Người trong hội văn nghệ, Lí Nam Nam luôn luôn khinh thường, tuy năm nhất có tham gia qua, cho nên coi như có chút hiểu biết. Bởi vì nhóm
người này luôn tỏ ra người có chức có quyền, thực nghĩ mình là nhân tài
cho nên thông minh hơn người sao? Là có thể đi nhờ người ta với bộ dáng
hách dịch? Có giáo viên đứng sau lưng nên muốn làm mưa làm gió?
Đương nhiên, lúc đó cô rất tức giận nhưng đó chẳng phải là việc cô có thể
quản, chính mình khinh thường đừng quan tâm là được rồi. Rất nhiều năm
sau, Nam Nam nhớ lại thái độ hách dịch của bọn trong hội văn nghệ thì
cười giễu, mà cũng không hẳn là xấu, trước khi bước vào xã hội đầy cạm
bẫy cũng nên bốc đồng một phen chứ nhỉ.
“Em biết chị không biết
em, nhưng em lại biết chị.” Nữ sinh tiếp tục cười nói, Nam Nam nghe
những lời này nghe có chút giống Cổ Long đâu? Sách của Cổ Long hư hư ảo
ảo, không một người nào nói chuyện trực tiếp và rõ ràng, làm cho người
ta thích đoán a đoán (Khụ khụ. . . . . . ).
“A, em đến đây chơi
trò võ hiệp hay là trinh thám?” Nam Nam nhướng mày, quay đầu nhìn màn
hình máy tính, Nhị Nam đã gần đến lúc hoàn thành nhiệm vụ.
“Chị là tài nữ khoa Ngoại ngữ, nổi danh như vậy ai mà chẳng biết.”
Tiểu Cầm một bên nghe mà buồn cười, đúng vậy, Nam Nam là danh nhân, nhưng là chuyện của một hai năm trước, hiện tại ai còn nhớ vị trạch nữ này? Nam
Nam cố nén tức giận nói: “Rốt cục là có chuyện gì?”
“Em là KK ở
lớp Anh Văn 8, cũng là phó hội văn nghệ. Đêm nay em đến đây là hỏi chị
tham gia buổi lễ mừng năm mới. Hội trưởng muốn chị tham gia góp vui.”
Nguyên lai là sinh viên năm hai, quả nhiên là người của hội văn nghệ.
“Thế à, nhưng chị đã thoái ẩn giang hồ lâu rồi mà.” Nam Nam buồn cười, là
sinh viên năm ba ai lại đi quan tâm mấy cái trò này! Cũng chỉ có Từ
Dương thích tự kỷ cố bám nhiều năm ở cái ghế hội trưởng này thôi, hưởng
thụ một đám mỹ nữ hầu hạ.
Bất quá khi cô nói xong nhóm sinh vật trong phòng cảm thấy xấu hổ: nha nha, lại phát cái bệnh thiếu đánh.
“Nhưng trông chị còn trẻ lắm! Vẫn may em có dịp thấy chị biểu diễn, nhưng có
nhiều sinh viên mới vào chưa thấy phong thái chị diễn đâu! Mà chị năm ba rồi, về sau càng khó, chị nên cho chính mình một cơ hội huy hoàng!”
Những câu này đánh sâu vào lòng người, Nam Nam tâm động. Ngẫm lại trạch quá
lâu rồi, trời sinh cô có tế bào nghệ thuật cho nên phải để mọi người
chiêm ngưỡng, nên cô đồng ý.
“Chị tốt quá, hội trưởng nói chị là băng sơn mỹ nhân, khó nói chuyện, nhưng em cảm thấy chị dễ nói chuyện và dịu dàng nữa!”
“Em nói cụ thể để chị chuẩn bị.” Mấy câu nịnh nọt này khiến cô bớt chút ác cảm lúc đầu nhưng vẫn tỏ vẻ đạm mạc.
Theo lý hội văn nghệ rất hút nữ sinh xinh đẹp, nhìn gương mặt cô gái trước
mặt hẳn là có chút bản sự, chính là khả năng nịnh nọt có lợi bao nhiêu
cô không biết, ngược lại nó khiến cô phản cảm.
“A, ngày mai hội
trưởng sẽ nói cho chị biết, đêm nay em chỉ phụ trách thông báo mà thôi.” KK vừa nói những lời này vừa khôi phục lại bộ dáng bình thường.
“Đừng lầm, không phải thông báo, mà là mấy người mời tôi đến, nếu tâm tình
hôm nay xấu thì chưa chắc tôi đồng ý đâu à.” Đối mặt với hội viên chỉ
biết hất cằm sai khiến, Nam Nam luôn biết cách đánh trả.
Cô gái
có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh nở nụ cười chuẩn mực, chúc cô ngủ ngon
sau đó liền rời khỏi. Tiểu Cầm và hai sinh vật còn lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, đối với cái loại chó săn thế này đương nhiên không thể nể mặt!
“Cậu thực muốn tham gia?” Tiểu Cầm nói đến trọng điểm.
“Ừ, mai hỏi cho kỹ mới được. Vì sao không tham gia? Lão hổ không xuống núi thì cho tớ là mèo bệnh chắc, hừ hừ.”
Tiểu Cầm nhún nhún vai, xem ra Mặc tiểu trư lần này đến sẽ rất đã con mắt ^_^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...