Võng Du Chân Trời Góc Bể

Thanh âm của mình có
gợi cảm hay không Nam Nam không để ý. Tuy thanh âm cô đặc biệt tốt từng
trải qua huấn luyện thanh nhạc, nhưng cô cảm thấy không có bao nhiêu đặc biệt, từng có người nói thanh âm cô dễ nghe, cô lại lý giải là mình hát hay. Bất quá lần đầu nghe được rất có hương vị, nhưng là tiếp xúc lâu
rồi bị cô la hét thì chẳng mấy đặc biệt nữa.

Hơn nữa, tình nhân
trong mắt hóa Tây Thi, a không, là thanh âm hóa thành thần thánh, cho
nên mới cảm thấy mê người cùng gợi cảm, mới làm cho hắn phản ứng.

Dọa người, thật sự rất dọa người!

Mặc Vân tự nhận mình là một đứa bé ngoan, đến tuổi này cũng đã duyệt qua vô số AV, sớm đến cảnh giới lòng không loạn, mắt không nháy lại bởi vì
thanh âm của một cô gái mà khiến tiểu kê kê cứng lên.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói với Nam Nam: “Chị à, mẹ em có việc, trở về rồi nói
tiếp.” Hắn thiếu chút nữa nói thành “Mẹ em kêu em về ăn cơm.” – -///

“Ừm, đi đi, con trai ngoan.” Nam Nam cười nói, nhớ tới trước kia Tiểu Cầm
từng nói em ấy rất hiếu thảo, giọng điệu liền mang theo tia đùa giỡn,
chính điều này lại càng kích thích Mặc Vân, làm hại hắn phải chạy trối
chết, bỏ điện thoại xuống, đi vào WC rửa mặt cho tỉnh táo lại, nếu không hắn thật muốn lập tức lấy tay tự giúp mình giải quyết o(╯□╰)o

Mặc Vân bên này đang cố bình ổn dục vọng, Nam Nam bên kia bỗng nhiên phát
hiện ra vấn đề, em trai đã học đại học nhưng vẫn ở với mẹ? Nếu không sao lại nói như thế.

Ơ, không thể nào, nam sinh đã lớn rồi còn chưa tự lập?

Chờ bên kia có dấu hiệu trở lại, Nam Nam nôn nóng hỏi:

“Mặc tiểu trư, về rồi à!”

“Ha ha, nhớ sao?”

“À. . . . . . Ừ.” Nam Nam bỗng nhiên khó mở lời, mỗi lần em ấy nói chuyện
đều khiến cô say mê, nguyên lai chính mình cũng thích người ta.

“Vợ ơi, đừng đổi xưng hô hoài như vậy mà hãy gọi một kiểu thôi.” Mặc Vân

nói xong liền hối hận, sợ cô lại gọi mình là ‘chồng’ khiến mình liên tục bị kích thích thì làm sao, nhưng vẫn mong cô sẽ gọi vậy.

“Vậy em hy vọng chị gọi em là gì?”

“Chồng.” Á, nói mà không nghĩ, Mặc Vân quẫn bách.

“Ừ. . . . . . Được.” Nam Nam trong lòng ngọt ngào: “Bất quá, em phải thành thật trả lời chị câu này.”

“Nói đi?”

“Có phải em còn ở với mẹ? Chỉ là muốn hỏi một chút mong em đừng giận, bởi
vì đây không phải là thời gian nghỉ nhưng mẹ em lại ở đây.”

Tuy
rằng biết hỏi như vậy có chút không lễ phép, nhưng là cô hiểu được chính mình đối hắn động tâm, nếu gần là trên Internet quen biết dù sao không
đủ, có Tiểu Cầm cùng Đại Dũng làm gương nên nàng đối mối quan hệ này có chút chờ mong, nguyện ý tin tưởng. Nhưng cô cần phải biết em ấy là
người ra sao, hôm nay quyết định cùng em ấy nói chuyện cũng là mang tâm
tìm hiểu.

Mặc Vân trầm mặc, vừa rồi nhất thời nóng vội nói bừa
cái cớ để rời đi, lại không nghĩ rằng sẽ bị cô phát hiện, liệu có nên
nói thật? Để tay lên ngực tự hỏi đương nhiên muốn cùng cô gái này phát
triển, nhưng là vạn nhất cô xem thường hắn thì phải biết làm sao, khiến
cả hai nảy sinh khoảng cách thì biết làm thế nào?

Hắn trầm mặc, cô cũng trầm mặc, đáy lòng bồn chồn.

“Em không có học đại học.” Mặc Vân quyết định thẳng thắn thành khẩn khai
báo, đã thật tâm theo đuổi thì làm sao gạt cô cho được, nên nói ra để cô có quyền lựa chọn.

“Như vậy a, chị đây trước có chút hiểu lầm.
Chồng à, thật có lỗi. . . . . .” Nam Nam nhất thời hiểu rõ, trách không
được trước kia vô tình đề cập chuyện em ấy đại học, em ấy đã lãng sang
chuyện khác, thì ra là thế.

Mặc Vân cảm thấy vui sướng khi cô gọi mình là ‘chồng’, ngoài miệng hỏi lại: “Chị đang. . . . . . xem thường em?”


“Sao?” Lí Nam Nam nghe hắn hỏi, trong lòng càng thêm hiểu rõ, nguyên lai em ấy đang sợ điều này, tuy biết em ấy không học đại học có chút thất vọng
cùng tiếc nuối, nhưng là hết cách rồi, tư tưởng của người Trung Quốc vốn là thế mà, dù sao em ấy cũng là một đứa nhỏ thành thật!

Vì thế
Nam Nam nói: “Em đang lo lắng cái gì, chị đâu có tư tưởng phong kiến,
lên đại là giỏi sao? Tốt nghiệp xong ai chẳng lo tìm việc, hồ sơ xin
việc như đá chìm đáy biển, có việc rồi phải trải qua khảo nghiệm địa
ngục, không có thực lực liền bị đá ra. Phóng nhãn nhìn lại sinh viên
toàn dồn hết tinh lực của tuổi trẻ vào tiểu thuyết cùng trò chơi, nữ
sinh giả thanh cao, nam sinh tìm bạn gái để lên giường không chịu thì
bye bye, một mặt ghét bỏ nữ sinh trong lớp như khủng long nhưng cam lòng a dua để hỏi bài. Rõ ràng chính mình không thật lòng nhưng giả một bộ
bị người ta phản bội, đây là khái niệm về sinh viên, hừ, có gì tốt!”

Ơ. . . . . .

Mặc Vân bị những lời này lâm vào đám sương mù, nhất thời chẳng biết phản
ứng thế nào, mơ hồ lên tiếng: “Chị nói là. . . . . . nói là. . . . . .”

Ai nha, nhất thời kích động a! Nam Nam phát ra một tiếng rầu rĩ cùng thở dài, gục đầu xuống bàn.

Tiểu Cầm vừa mới cũng nghe một trận diễn thuyết đầy sục sôi vẫn còn đang
khiếp sợ thì thấy Nam Nam gục đầu vào bàn, không khỏi hướng Đại Dũng ở
đầu dây bên kia rên lên: “Điên rồi, Nam Nam đang động kinh!”

“Chị ơi, chị không sao chứ?” Mặc Vân thanh tỉnh lại liền quan tâm hỏi, bởi vì nghe được bên kia phát ra thanh âm rầu rĩ.

“A ha ha, tiểu mỹ nhân, vừa rồi phát sinh chuyện gì?”

“Không. . . . . . Không có gì.” Mặt hắn có chút co rút, rốt cục nhịn không được cười ha hả: “Vợ à, vợ rất đáng yêu!!! Ha ha. . . . . .”

Ơ. . . . . . Nam Nam yên lòng cười gượng. Tiểu Cầm nhu nhu thái dương, thuật lại cho Đại Dũng: “Động kinh xong, chúng ta tiếp tục.”

Rốt cục hai
người cười xong, Mặc Vân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chọn thoát game
chú tâm nói chuyện cùng cô. Vô cùng đơn giản đem tình huống nói sơ lược

cho cô biết, cũng làm cho Nam Nam cảm động, nguyên lai Mặc tiểu trư lúc
nhỏ thật đáng thương.

Sau đó hai người càng nói càng hăng say
khiến mấy sinh vật trong phòng ghé mắt nhìn vài lượt, cuối cùng bọn họ
trao đổi nick QQ, quyết định về sau thường xuyên trao đổi, còn phần số
điện thoại thì thôi đi, bởi vì phòng kí túc xá hay cắt điện, cô khéo léo không hỏi.

Bất quá trước đừng phát triển nhanh như vậy cũng tốt, trong mơ chẳng biết thấy cái gì mà cười há há, khiến Tiểu Cầm ở trong
chăn nói chuyện với Đại Dũng rên rỉ: “Ô ô, khẳng định trong mơ Nam Nam
đang động kinh, thật đáng sợ. . . . . .”

Nhờ YY, làm cho quan hệ
giữa cô và em ấy càng khăng khít, Đoạn Thành Vũ biết việc này, bất quá,
anh cũng có kế hoạch của chính mình.

Nếu nói trở về vùng giải
phóng cũ lại hội ngộ em ấy là điều ngoài ý muốn, nhưng là ông trời cho
anh một cái cơ hội, anh rất giỏi bắt lấy cơ hội và hảo hảo lợi dụng. Cho nên mới có một phen thông báo thâm tình kia, tiếp theo ở hôn lễ quấy
rối, chế tạo đường dẫn dư luận, thậm chí ngay cả tràng bang chiến kia
đều cho anh cố ý khiêu khích Mèo Con Phấn Hồng. Tìm thời cơ thông báo
cho cô biết, cô lập tức bỏ lại “Mặc Tử Lưu Niên” logout, kế hoạch của
hắn thành công.

Cho dù anh không đoán được đó cũng tạo cơ hội cho cô và hắn tiến sâu thêm một bước, nhưng kế hoạch của anh chỉ mới bắt
đầu mà thôi.

Chờ Nam Nam ol game, bang hội liền phản ứng.

【Bang phái】【Vũ Phượng Hoàng】: nha, tiểu Nga Mi phản bội chúng ta đã login!

【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: Tiểu Vũ, đừng nói vậy.

【Bang phái】【Vũ Phượng Hoàng】: Mèo Con, cậu đừng có tốt bụng quá, cái gì nên nói thì nói, làm bang chủ phải quyết đoán mới được!

【Bang phái】【Thanh Đảo Hư Trúc】: *đỉnh* *đỉnh* *đỉnh* cái con đó sao còn chưa chịu ra mặt nói rõ!

Lúc này Nam Nam đang ở QQ nói chuyện với Mặc Vân, nói chuyện đến cao hứng:

“Tiểu mỹ nhân, buổi tối tốt lành.”

“Gọi là chồng, vợ lại quên!”


“Hi hi, chồng à, hôm nay ol sớm thế.”

“Ừm, hôm nay ít việc, về nhà sớm chút, hơn nữa đang nhớ vợ, đương nhiên
tranh thủ ol sớm!” Hôm qua cùng Nam Nam làm rõ, thực là một cái quyết
định chính xác, như bây giờ nói chuyện với nhau hảo khoái trá. Bất quá
tâm tình đang tốt lại nhìn kênh bang hội bị đập tan không ít, lập tức
đánh trả:

【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Hư Trúc, phiền cậu đừng dùng xưng hô ‘con đó’, cô ấy là vợ của tôi, xin cậu hãy tôn trọng.

【Bang phái】【Thanh Đảo Hư Trúc】: vậy kêu cô ta ra mặt giải thích đi, vì sao phản bội chúng ta!

Thanh Đảo Hư Trúc vào trước Vũ Phượng Hoàng gia nhập Chiến Thiên Thánh Hỏa,
hai ngày nay cũng do bọn họ châm dầu vào lửa, nhưng là trước kia quan hệ với Nam Nam không đến nỗi nào, Lúc Mỗ Vũ Ôn Nhu còn ở, còn có thể cùng
Nam Nam nói chuyện, nhưng hiện tại lại lạnh nhạt. Mặc Vân biết những
người đối Nam Nam có nghi kỵ, trước ngại tổn hại mặt mũi nên không có
gay gắt như bây giờ.

“Vợ ơi, trong bang có người gây rối, nhằm
vào vợ đấy, vào nói lý luận làm rõ trắng đen đi.” Mặc Vân nói như vậy
cũng không phải không bao che cho cô, mà là biết tính tình cô ra sao nên để cô tự trút giận.

“Ừ, đã nhìn thấy, hừ hừ.” Nam Nam vừa nói vừa đánh bàn phím:

【Bang phái】【Nhị Nam】: xin hỏi tôi phản bội là phản bội như thế nào?

【Bang phái】【Vũ Phượng Hoàng】: như thế nào, cơ hồ mọi người đều biết cô và
Đoạn Kiếm Ẩm Lệ có một chân, cô nói chiến thuật cho anh ta biết, cô còn
dám nói không phản bội bang, không phản bội Lưu Niên?

【Bang
phái】【Nhị Nam】: đầu tiên, bang chiến sắp diễn ra tôi mới biết, cũng
không lên YY, chiến thuật gì cũng không biết, thì báo kiểu gì? Với lại,
tôi là mới chơi game này, mọi người đều biết, lần đầu vào phụ bản bang
chiến biết cái gì mà làm nội gián? Còn có ngày đó tôi lấy quặng nhiều
nhất, cống hiến lớn nhất, tích rất nhiều điểm, hai từ phản bội thực buồn cười!

【Bang phái】【Mặc Tử Lưu Niên】: Đoạn Kiếm Ẩm Lệ quấy rối vợ
tôi mà, mấy người ăn no không có chuyện gì thì im đi, đừng vu oan người
khác. Vợ à, chồng yêu vợ *trái tim*

【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: đủ, chuyện này cứ như vậy mà quên đi, game thôi, chủ yếu tìm vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận