Vong Ân FULL


Tác giả có chuyện nói: Yến Hoài: Không xong, lại đem lão bà chọc khóc ⊙▂⊙
- ------------------------------------------------------------------
Địa phương Yến Hoài phải đi nằm ở phía nam, đoàn xe hai ngày sau xuất phát, vừa lúc bỏ lỡ đại hôn Tân Trì.
Quý An khó có khi được thư thái như thế.

Một đường nhẹ nhàng đi theo bên cạnh xe ngựa Yến Hoài.

Cậu vẫn rũ đầu nhấp môi, nhưng khóe miệng thì lại cong cong.
Vốn dĩ Yến Hoài thực ra là muốn Quý An theo hắn ngồi trong xe, nhưng Quý An khuyên kiểu gì cũng không chịu nghe, đầu nhỏ lắc tới lắc lui hệt cái trống bỏi hồi trước đại tẩu mua chọc chọc cháu trai hắn, moi góc áo nói trước nay đâu có đạo lý nào để hạ nhân ngồi chung buồng với chủ tử đâu, lại thề son thề sắt nói bản thân thể lực thực dẻo dai, tự tin có thể đi bộ dọc đường.

Cuối cùng cũng chỉ chịu cùng Hoắc Hương luân phiên ngồi đằng trước xe ngựa, cạnh một xa phu khác thủ Yến Hoài.
Sao lúc trước hắn không nhìn ra đứa nhỏ này cứng đầu vậy nhỉ?.
Yến Hoài bị cậu làm cho giận nghẹn rồi, ý định phải cho cậu nếm mùi đau khổ.


Hắn dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, trên đường có việc cũng chỉ sai sử Hoắc Hương, coi như không nhìn thấy Quý An, điểm tâm bánh ngọt mứt quả kẹo hoa gì gì đó chuẩn bị tốt trước khi khởi hành, cũng đều không chia cho cậu.
Đến giờ trời chạng vạng, bọn họ kịp thời tới dịch quán đầu tiên, bao chỉnh hết một tầng phòng trọ của người ta, uống nước ăn cơm, sắp xếp nghỉ ngơi.
Yến Hoài bực bội một đường, chờ trở về phòng thu thập rồi lại mềm lòng, nghĩ hồi nãy thấy Quý An bước đi khập khà khập khiễng, tự nhiên tâm hắn nhói nhói, từ trong bao quần áo cầm dược tính toán đi đưa cho Quý An.
Kết quả cửa vừa mở, Quý An đã đứng chờ sẵn ở ngoài.
Nho nhỏ một thân ôm cái thùng gỗ thực lớn, bên trong đựng đầy hơn phân nửa nước ấm, hà đến khuôn mặt nhỏ của Quý An phấn nộn nộn, ướt hô hô.
Quý An hai tay đều sử dụng, bưng chậu nước này đã cố hết sức, cậu tính dùng chân đá cạnh kẹt cửa chút, không ngờ Yến Hoài từ bên trong đẩy cửa ra, thiếu chút nữa liền đá vào người Yến Hoài.
Cậu giật mình lắp bắp: “Thiếu, thiếu gia.”
Yến Hoài mày nhăn thành chữ xuyên, duỗi tay tiếp cái thùng gỗ kia đặt một bên, nhìn Quý An thái dương đổ mồ hôi, không biết là do nước ấm phả ra hay do mệt, cáu kỉnh hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Quý An biết Yến Hoài đang tức giận cậu, ngày thường thiếu gia sẽ không cả ngày đều không phản ứng cậu, nhưng Quý An lại không biết mình phạm lỗi gì, nơm nớp lo sợ lại dè dặt cẩn thận, moi moi góc áo đứng ở cửa không dám tiến vào, nhỏ giọng giải thich: “Ta mang nước ngâm chân giúp thiếu gia, ngồi cả ngày xe thiếu gia mệt……”
Yến Hoài tức đến quên cách tức, trong lòng không biết tại sao tự dưng nóng nảy, duỗi tay một túm kéo người ta vào phòng, xoay người đóng cửa đùng đùng chặn ngang Quý An ôm lên.

Động tác thành thục lưu loát bước nhanh hướng mép giường.

Quý An bị hắn dọa, bất động ngơ ngác tròn mắt nhìn Yến Hoài.
Yến Hoài đem người nhét trên giường, ngồi xổm xuống vội vàng toan cởi giày Quý An: “Ta ngồi một ngày xe mệt cái nỗi gì, ngươi còn đi bộ suốt dọc đường thì sao!”
Hắn bắt mắt cá chân nhỏ nhắn của cậu, cảm giác còn chưa thô bằng cổ tay Hoắc Hương, ngăn cản Quý An bất an giãy giụa: “Đừng lộn xộn, ta nhìn xem chân ngươi.”
Giày vớ tháo hết, bàn chân trắng nỗn lộ ra, ở vị trí trước bàn chân có hai cái bong bóng nước đã bị ma sát chảy máu, làm Yến Hoài xem mà tâm bị nhéo đau.
Hắn khẩu khí liền thả nhẹ, ngẩng đầu hỏi Quý An: “Ngươi không đau à?”
Quý An nhìn Yến Hoài, không biết sao thành ra thế này, bỗng nhiên một cổ tủi thân từ chỗ cổ chân thiếu gia nắm thẳng tắp dâng trào, mũi cậu lên men, hốc mắt dần đỏ.

Vốn dĩ cậu cho rằng hôm nay chọc thiếu gia không vui rồi, về sau thiếu gia có thể sẽ không lại đối tốt với cậu nữa, nhưng thiếu gia nắm bàn chân bẩn hề hề của cậu, hỏi cậu có đau hay không.
Khóe miệng Quý An phịu xuống, nước mắt trong vành mắt đảo quanh, ủy ủy khuất khuất biện giải: “Không, không có việc gì, chờ ngày mai lại đi tiếp, mài ra cái kén, thì, thì ổn rồi ạ.”
Cậu đi một ngày đường, luôn cảm thấy chân mình thật dơ, xấu hổ ngón chân đều cuộn tròn, biên độ nhỏ giật giật, suy nghĩ muốn cho Yến Hoài buông chân cậu ra.
Nhưng mà Yến Hoài hôm nay cảm xúc dị thường không ổn định.

Hỏa khí mới áp xuống lại bị cách nói tình nguyện chịu khổ này của Quý An chọc xù lông, trên tay dùng sức, giọng điệu cũng biến kém: “Trước kia ngươi đi theo Tân Trì, chính là như vậy, mài ra cái kén cũng không biết đau?”

Quý An vừa nghe thấy “Tân Trì” lập tức liền run lên, rũ đầu, tiếng muỗi vo ve so với tiếng cậu còn to hơn: “Ân.”
“Sau đó lại hầu hạ hắn rửa chân ăn cơm, thay quần áo ngủ?”
Lúc này Quý An không chịu nói, nhấp môi đầu gục càng sâu, chỉ có đầu ngón chân bất an động động.
Yến Hoài ánh mắt rốt cuộc từ bàn chân cậu dời đi, ngẩng đầu nhìn nhóc con đầy người đáng thương tội nghiệp, dùng miệng lưỡi dạy dỗ của chủ tử dạy hạ nhân trách: “Đem tất cả những tật xấu trước kia đều sửa hết cho ta, ngươi là đi theo ta hay còn đi theo hắn? Quy củ của ta quan trọng hay là của hắn quan trọng?”
Cái vấn đề này rõ ràng không cần trả lời, Yến Hoài không hiểu nổi hắn vì cái gì lại điên tiết như vậy, chắc sẽ không thật sự là bởi Quý An cùng hắn khách khí và đem gan bàn chân chà ra hai cái bong bóng máu đi.
Hắn đi ra kéo tới cái thùng ngâm chân Quý An khập khiễng mang cho hắn, nghe thấy Quý An khổ sở nghẹn ngào xin lỗi: “Thiếu gia, ta làm không tốt, ngài đừng nóng giận.”
Yến Hoài thả chân cậu vào thùng, xụ mặt hỏi: “Vậy nếu cứ làm sai, không sửa đổi thì sao?”
 
Yến Hoài biết cậu đau, tay đứt ruột xót, gan bàn chân mà bị thương so lòng bàn tay còn đau hơn, liền dùng tay hớt nước rửa giúp cậu, một bên rửa một bên hỏi: “Ngày mai có cùng ta ngồi xe ngựa không?”
Quý An bị trách móc đến thật thật thà thà, trơ mắt nhìn thiếu gia rửa chân hộ cậu, muốn tránh lại không dám trốn, cả người đều căng thẳng, khuôn mặt nhỏ lắc lắc, cũng không dám tiếp tục cứng đầu, ngoan ngoãn ứng: “Ngồi ạ.”
Yến Hoài rửa sạch vết thương, tìm cái khăn lau chân Quý An xong, đứng dậy ngồi vào bên cạnh cậu, âm thanh giờ mới rốt cuộc hòa hoãn xuống: “Sớm nghe lời ta, thì sẽ chịu tội vậy à? Hiện tại còn khiến thiếu gia phải hầu hạ ngươi, xấu hổ hay không xấu hổ?”
Quý An vô thố dày vò góc áo, đầu mắc kẹt, miệng cũng mắc kẹt, chỉ có thể trơ mắt ngó Yến Hoài từ trong bao quần áo lấy ra hai lọ thuốc mỡ, một câu cũng thoát không ra.
Yến Hoài hướng cậu duỗi tay: “Đưa chân qua đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Quý An còn ngốc ngốc, ngơ ngác, vừa khờ khạo vừa chậm tiêu, nhưng cố tình Yến Hoài chỉ cảm thấy đáng yêu.
Quý An bẩm sinh trắng, chân càng trắng đặc biệt, tuy rằng hàng năm làm hạ nhân, nhưng cũng không phải đảm nhiệm việc nặng nhọc, cho nên cũng chỉ ở gót chân lưu lại một ít vết chai mỏng, được nước ấm xông xông, làn da liền lộ ra vẻ đáng yêu hồng nhạt, nhưng đồng thời hai cái vết tróc da đỏ ửng trong lòng bàn tay Yến Hoài cũng càng thêm nổi bật.

Xem trình độ thê thảm, thời điểm buổi chiều lên đường phỏng chừng đã mài ra mụn nước rồi, còn phải đi thêm một quãng, thành quả cũng không mất công cậu chịu đựng vậy.
Yến Hoài vặn một cái lọ nhỏ, quét chút thuốc mỡ, xoa xoa trên chân Quý An, cảm giác mát lạnh tức khắc giảm bớt không ít sự bỏng rát ở gan bàn chân.
Quý An bị loại xúc cảm mát mẻ này gọi hoàn hồn, cẳng chân co quắp lúng túng giành: “Ta, ta có thể tự mình bôi.”
Yến Hoài không thèm để ý, duỗi tay bắt ngược cẳng chân cậu về, tinh tế kiểm tra, lại một bên nhẹ nhàng thổi khí một bên bôi thêm tầng thuốc mỡ, xử lý hoàn tất, mới chịu buông người ta, nói: “Tự mình làm cái gì? Thương thế còn chưa lành hết, liền sẹo là quên đau, có phải không?” Quý An không dám hó hé, tay muốn nâng chẳng dám nâng, chân muốn giấu chẳng dám giấu, giống con chim sẻ nhỏ bị buộc vài vòng dây, ấm ức hề hề.
Yến Hoài đẩy thùng gỗ sang bên, chính mình đi rửa sạch tay, trở về rồi vẫn thấy Quý An ngoan ngoãn ngồi như vậy, chạm chạm nhẹ vào chỗ thuốc vừa thoa.
Hắn nghẹn cả ngày, rốt cuộc nhận mệnh đi cầm kẹo bánh cùng mứt hoa quả tới, nhét một khối mứt đến trong miệng Quý An, thở dài hết cách, sau đó giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Đứa nhỏ rũ đầu, trên ống tay áo có chút dấu vết hơi hơi đậm.
Quý An quá bướng bỉnh, không trách móc một trận, về sau khẳng định sẽ muốn cùng hắn nơm nớp lo sợ loạn thủ quy củ, nhưng cậu lại quá nhát gan, hôm nay dạy dỗ, vài hôm nữa không quan tâm, có lẽ còn sẽ lo lắng hãi hùng, cảm thấy hắn không cần cậu.
Đánh một cái tát, phải thêm vài quả táo ngọt mới được.
Yến Hoài vươn cánh tay đem người ôm vào ngực, giọng nhẹ nhàng, hỏi: “Vừa nãy mắng ngươi, ủy khuất sao?”
Thuốc vừa bôi vào lòng bàn chân làm dịu đi cảm giác khó chịu, Quý An âm thanh buồn buồn: “Ta làm không tốt, bị ngài mắng là đúng, không ủy khuất ạ.”
Nơi nào không ủy khuất, ngay cả tiếng còn nức nở đây.
Yến Hoài chải chải lưng cậu, một chút tiếp một chút, giống vuốt ve một con mèo con chịu kinh hãi: “Ta biết trước kia Tân Trì đối với ngươi không tốt, nhưng là ta cùng hắn không giống nhau.”
Hắn cảm giác người trong lòng run run, co giật nhè nhẹ, có lẽ là đang khóc, mảng áo trước ngực đều nhiễm một tầng hơi ẩm, nhưng người ta rồi lại không có động tĩnh gì, hắn đợi trong chốc lát, mới làm cái thương lượng: “An An, đem toàn bộ những việc trước kia đều quên hết đi nhé, được không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui