Sức khỏe Quý An bị tiêu hao quá ác liệt, liên tục lo lắng hãi hùng cùng với dinh dưỡng bất lương làm cho thể lực của cậu vô cùng kém cỏi, Yến Hoài bưng chén rời đi chưa được bao lâu, Quý An đã lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cậu vẫn như cũ ngủ không an ổn, một khi ngủ say liền gặp ác mộng.
Lần nữa bị dọa tỉnh thì trời hãy còn đêm, tựa hồ so với lúc cậu ngủ thời gian trôi qua chưa bao lâu, Quý An dụi dụi mắt, cậu không biết mấy giờ rồi, cũng không dám ngủ nữa.
Căn phòng thực lớn, thực trống trải và đen như mực, khiến Quý An liên tưởng đến cảnh tượng cậu bị Tân Trì nhốt trong cái thư phòng cũ ấy.
Cậu có chút sợ hãi, quấn lấy chăn chui vào góc giường, thu mình như một quả bóng nhỏ, trợn trò mắt khẩn cầu màn đêm sớm qua đi.
Thời điểm Yến Hoài mở cửa bước vào, chút động tĩnh rất khẽ thôi cũng đủ khiến cậu nơm nớp lo sợ, cả người run bần bật.
Nhưng rất nhanh đèn bật sáng, Yến Hoài nhìn thấy một cục chăn bông trên giường, đã gầy còn bé, rúc ở trong góc cũng chỉ tí tẹo một đoàn, bèn nhíu mày hỏi: “Lại gặp ác mộng rồi sao? ".
||||| Truyện đề cử: Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy! |||||
Trái tim đang đập thình thịch của Quý An chậm rãi ổn định, cậu ngó nghiêng khắp nơi, chợt nhớ ra mình đang ở Yến gia, lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, thấp giọng gọi Yến Hoài, "Yến công tử."
Yến Hoài đi qua, thắp sáng ngọn đèn dầu bên cạnh giường, căn phòng liền sáng sủa hơn không ít.
Hắn ngồi bên giường hỏi cậu: "Sợ à?"
Quý An nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh đèn sáng trưng trong phòng đã khiến cậu an toàn hơn rất nhiều, cậu không sợ hãi như hồi nãy nữa.
Hiện tại, cậu có một sự tình khó có thể mở miệng, thật xấu hổ, nhưng là cậu thực sự nhịn không được, tay nhéo góc chăn, rụt rè nói, "Ta...!ta đói bụng."
Hóa ra là cậu tỉnh dậy vì đói.
Yến Hoài chịu đựng nụ cười sắp nhếch đến khóe miệng, nhắc nhở: "Gọi sai rồi."
Quý An lúc này mới nhớ lời Yến Hoài đã nói khi chiều tối, do dự một chút e dè sửa miệng: "Thiếu….....!thiếu gia."
Yến Hoài nghe vậy mới hài lòng, xoay người đến trước bàn, bưng một đĩa thức ăn lại đây, là một phần canh sườn heo hầm mềm và bánh bao nhân đậu hấp hơi thơm ngào ngat.
Hắn đem bàn trực tiếp trải xuống nệm, để Quý An ngồi ăn trên giường.
Quý An thụ sủng nhược kinh, cậu làm sao có tư cách có đãi ngộ này, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Yến Hoài, nhất thời nói cũng không thể nói tròn câu: "Ta, cái này, Yến...!Thiếu gia, ta..."
Thật đáng yêu, Yến Hoài nhìn bộ dáng lắp bắp của cậu, cười cười giơ ngón trỏ khều khều chóp mũi cậu một chút: "Mau ăn đi, đói đến choáng váng rồi kìa."
Hắn chuyền bát đũa qua cho cậu, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại trêu chọc Quý An: "Lần này không cần thiếu gia đút ngươi chứ?"
Quý An xấu hổ mặt đỏ au au, lúng túng cầm lấy bát đũa, cúi đầu ngọng nghịu trả lời "không cần ạ", liền vùi đầu ăn cơm, lén lút cũng không dám nhìn Yến Hoài một cái.
Yến Hoài đã chuẩn bị khẩu phần ăn dựa vào tình hình thể trạng của cậu, chỉ có một bát canh và bốn cái bánh nhỏ.
Quý An ăn xong rồi vẫn chưa thấy no, nhưng cậu đã nói qua "đói" một lần, nói thêm một lần chưa no làm cậu cảm thấy thực sự ngượng miệng, liền nhấp môi xoa xoa bụng, cố gắng muốn xuống giường đi dọn dẹp bàn ăn.
Yến Hoài vẫn luôn tựa vào mép giường nhìn cậu ăn, chút động tác nhỏ này của Quý An sao qua nổi mắt hắn.
Trước khi Quý An có thể xuống giường thành công, Yến Hoài đã ngăn cậu lại, bế ngược cậu trở về giường: "Thành thật ngồi đi."
Hắn hỏi: "Ngươi chưa no à?"
Quý An không nghĩ tới cậu sẽ dễ dàng bị phát hiện như vậy, thẹn thùng ngón chân đều cuộn tròn lên, thì thầm, "Không phải, ăn no rồi ạ."
Yến Hoài bắt đầu cân nhắc, không bằng ngày mai hắn báo cho Hoắc hương biết Quý An đang ở chỗ của hắn, sau đó đem con khỉ kia qua dạy cho nhóc ngu ngốc này cách đòi thưởng với thiếu gia như thế nào, gì đâu mà tệ đến mức ngay cả đói bụng còn không biết cách vòi vĩnh hắn thế chứ.
Nhưng là thực nhanh hắn lập tức bác bỏ ý kiến này, Hoắc Hương quá ranh chắc chắn sẽ dạy hư Quý An mất. Cho nên Yến Hoài quyết định vẫn nên là tự mình tới, hắn nói với Quý An: "Chỉ là ăn cơm thôi, ta còn chưa đến nông nỗi không nuôi được ngươi đâu.
Vậy, An An, nói thật ta nghe xem ngươi có đói bụng không."
Quý An bối rối, lại tái phát tật xấu nhéo đồ, trong tay nắm lấy góc nệm, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta...!Ta bị nhịn đói ba ngày, cho nên....nên……"
Hắn chỉ nghĩ rằng Tân Trì đã làm trò kỳ quái với Quý An, không ngờ tới Quý An lại còn bị bỏ đói ba ngày?
Tên khốn đó.
Mất công hắn vì tìm hiểu tin tức mà sai Hoắc Hương đưa qua đó một nhánh nhân sâm!
Hắn tức giận vô cớ, cố tình chính hắn lại không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.
Quý An không rõ Yến Hoài suy nghĩ cái gì, sau khi giải thích lý do tại sao cậu ăn nhiều vậy mà còn đói, cậu lại bẽn lẽn bổ sung, " Ta kỳ thật ăn không nhiều lắm đâu, thật mà."
Yến Hoài lấy lại tinh thần, xem bộ dạng này của Quý An nhịn không được phì cười, sờ sờ đầu cậu, thay Quý An kết luận: “Cho nên ngươi không khó nuôi, thiếu gia không cần vứt bỏ ngươi, đúng không?”
Quý An bị nhìn thấu tâm tư, mím môi gật gật đầu.
Hơn nửa đêm rồi, Yến Hoài cũng không thể lấy cớ chính mình đói bụng mà vực đầu bếp người ta dậy nấu cơm cho mình, nghĩ nghĩ, nói với Quý An: "Vậy thì ngươi ở đây đợi ta, không cần ngươi dọn dẹp bát đũa, nếu không ta sẽ thực sự tức giận, đã hiểu chưa? "
Quý An luôn luôn thực ngoan, thành thành thật thật mà mổ thóc, cậu đáp: “Vâng ạ.”
Lần này, Yến Hoài đi có chút lâu, Quý An hơi sợ ở một mình, may thay khi trong lòng nhen nhóm lo âu Yến Hoài rốt cuộc cũng trở lại.
Điều đáng nói là lần này Yến Hoài mang theo một hộp thức ăn về cùng.
Bên trong đặt một bát cháo ngọt, hai món chay, hai món điểm tâm và một bát canh trứng.
Quý An mở to mắt ngạc nhiên: " Thiếu gia, ngươi đi Hoành Phúc tửu lâu sao?"
Yến Hoài bày hết đồ ăn lên bàn nhỏ, số lượng không nhiều nhưng bàn nhỏ đã đầy ắp, nói với Quý An: "Người vậy mà còn biết thực đơn của tửu lâu này, lúc này chỉ có nhà hắn còn mở cửa thôi............Bất qua do ngươi chịu đói quá lâu rồi, chỉ có thể ăn nhiêu đây, bằng không sẽ bị đau bụng."
Dọn tốt đồ ăn, hắn ném hộp thức ăn sang một bên, thuận tay cầm một khối bánh hoa quế mềm ấn đến trong miệng Quý An, nói: "Mau ăn đi."
Bánh thật ngon, vào miệng liền tan chảy, mềm mại và ngọt ngào.
Quý An chưa bao giờ biết rằng làm chủ tử còn có cách đối đãi với hạ nhân như vậy.
Thường thì cậu luôn là người sẽ chạy tới lui để tìm một vài tửu lâu mua một phần ăn mà thiếu gia thích.
Một hồi bệnh lần ấy, Tân Trì sai Thúy Hòa tới đưa cho cậu một chén chè hạt sen thôi cậu đã cảm thấy thiếu gia đối với cậu cực kỳ tốt rồi.
Nhưng hôm nay đêm hôm khuya khoắt thế, Yến Hoài vẫn sẵn sàng chạy ra ngoài tìm mua cho cậu nhiều đồ ăn như vậy, chỉ bởi vì cậu nói rằng cậu đói.
Quý An cắn khối bánh kia, hốc mắt nóng ran, cái mũi chua xót, cậu lại muốn khóc lần nữa.
Mà giọt nước mắt mở màn còn chưa kịp rớt, Yến Hoài đã kịp thời đút tới bên môi cậu một thìa canh trứng ngăn nó lại.
Vành thìa chạm vào miệng cậu, khơi khơi nhẹ nhẹ giống như thời điểm hắn đút cậu ăn ban nãy, cười hỏi cậu: " Rất khó nuốt sao? An An như thế nào lại muốn khóc nữa?”
Quý An nhớ ra mới chiều nay cậu còn nói bản thân không thích khóc đâu, lập tức nỗ lực hít hít mũi đem nước mắt nghẹn trở về, xấu hổ duỗi tay muốn tiếp bát và thìa từ tay Yến Hoài, khụt khịt: " Không khó ăn ạ, ta…… Ta sẽ tự mình ăn."
Yến Hoài không tranh giành với cậu, đưa thìa cho Quý An, thong thả ngồi một bên vô cùng vui vẻ nhìn Quý An ăn.
Thực sự rất thú vị, cậu ăn chậm rì rì, lúc gắp thức ăn từ trên bàn qua còn thật cẩn thận, luôn vô thức rụt rè len lén liếc hắn.
Yến Hoài phỏng chừng đứa nhỏ này chắc là không quen dùng bữa một mình, hay nói trắng ra là chưa bao giờ ăn một mình.
Nhưng Yến Hoài không đi vạch trần cậu, cứ lẳng lặng như vậy chỉ nhìn Quý An ăn xong rồi mới đứng dậy đem bát dĩa quăng vào trong hộp, vừa dẹp vừa với Quý An: "Được rồi, ngươi ngủ đi.
Ngày mai sáng dậy, lại nấu mì cho ngươi ăn.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...