Vốn Tưởng Là Định Mệnh

•Nửa tháng sau…

“ Tớ và Hàn Đông kỹ lắm mà, sao lại…? ”

Vừa mới sang thành phố B chơi chưa được năm giờ đồng hồ, thì Trịnh Dĩ Khê thử que lên hai vạch đỏ chói, do cô có triệu chứng mang thai và được bà Tô phát hiện.

“ Thế cậu tính sao? ”

Tô Hà Xuyên cũng lo lắng không kém phần cô ấy, do biết Dĩ Khê chưa sẵn sàng làm vợ làm mẹ, đứa bé đến hoàn toàn trong bất ngờ và không có sự chuẩn bị tinh thần.

“ Tuy tớ định hai, ba năm nữa, nhưng sớm một tí cũng không sao, vấn đề là tớ lo… ”

“ Cậu lo gì? ”

“ Tớ lo tớ giống mẹ cậu. ”

Khuôn mặt của ai đều nhăn nhó, ngay cả bà Tô cũng vậy, không gian sau đó hoàn toàn là sự im lặng bao trùm, lo lắng thể hiện rõ ràng.


Thế nhưng, Trịnh Dĩ Khê lập tức thay đổi sắc mặt, nhướn mày cao ngạo tự tin, giọng điệu cũng khác hoàn toàn khi nãy, lên tiếng:

“ Anh ta không nhận thì thôi, tớ tự nuôi con tớ được, chẳng có vấn đề gì cả. ”

“ Tớ cảm thấy Sở tổng không phải loại người như vậy đâu, hay cậu gọi điện thông báo thử đi, xem phản ứng thế nào. ”

“ Ừ, để tối đi, anh ấy đang họp. ”

Màn đêm dần dần buông xuống thành phố, trên bầu trời lung linh ngàn vạn ngôi sao sáng chói, đẹp đến ngắm mãi không chán. Tối nay, do Trịnh Dĩ Khê mang thai bất ngờ nên chuyến đi ăn lẩu và chơi phố của cả hai bị hủy bỏ, nhưng đây là chuyện vui nên cả hai đặt thức ăn giao tới ăn mừng.

“ Cạn này. ”

“ Cạn. ”

Sau đó, hai ly nước ép cam được cụng vào nhau thay vì bia hay rượu vang, cả hai vui vẻ thưởng thức trong phòng.

“ Buồn cười Sở Hàn Đông thật chứ, anh ấy đòi sang đón tớ về liền, sợ tớ chạy nhảy động thai. ”

Tinh thần của Trịnh Dĩ Khê hiện tại đã thay đổi, trở nên rạng rỡ tươi tắn, không còn lo lắng sợ con của mình không có ba. Lúc này, Tô Hà Xuyên mỉm cười, nhưng chất chứa trong đôi mắt nhiều nỗi buồn chẳng thể lý giải, vừa vui mừng vừa có chút chạnh lòng cho bản thân.

Dĩ nhiên, Trịnh Dĩ Khê nhận ra ngay điều đó, lập tức đưa tay véo vào khuôn mặt của Hà Xuyên, lên tiếng:

“ Chủ nhật vừa rồi Phùng Khiếu Khâm sang đây đúng không? ”

“ Ừ… ”

“ Hơn một tháng rưỡi qua theo tớ quan sát, thì xác nhận Phùng Khiếu Khâm là thật lòng với cậu đó. Lúc trên núi, anh ta trông rất khổ sở. Gần ba ngày không tìm gặp cậu, tưởng chừng như muốn phát điên, không ăn không ngủ luôn á. Còn nói là nếu cậu bình an vô sự trở về, anh ta có thể đánh đổi cả sự nghiệp lẫn tính mạng của mình…


- Mười ngày trong bệnh viện, anh ta cũng ở đó suốt, ngồi bên ngoài phòng bệnh nhìn vào chứ không dám xuất hiện trước mặt cậu. Bạn trai tớ bảo, Phùng Khiếu Khâm sợ nhìn thấy cậu khóc.

- Lúc cậu ra sân bay trở về, anh ta lẳng lặng đứng đợi đến khi máy bay cất cánh, sắc mặt trông đau buồn lắm…

- Tớ chẳng phải nói giúp anh ta, tùy cậu cảm nhận và trái tim cậu có chấp nhận tha thứ không. ”

Hai dòng lệ sầu của Tô Hà Xuyên lập tức tuôn trào, cười nói vui vẻ nhưng vết thương trong tim vốn dĩ chưa lành, đau bên ngoài thể xác sao bằng bên trong lòng.

Khó lành, khó chữa,…

“ Tớ cảm thấy hụt hẫng lắm, vốn tưởng tớ may mắn gặp được định mệnh của mình, nào ngờ anh ta ấn tượng với tớ chỉ vì tớ giống cô gái anh ta yêu đơn phương. ”

“ Phùng Khiếu Khâm cũng tệ thật, cứ bảo yêu cậu thật lòng nhưng chẳng có chút chân thành nào cả, định giấu luôn bí mật. Thế bây giờ, cậu có định cho anh ta thêm cơ hội không? ”

Tô Hà Xuyên co chân ôm gối, đưa đôi mắt u sầu buồn bã nhìn lên bầu trời thông qua cửa sổ, âm giọng nhẹ nhàng thốt ra:

“ Trong một mối quan hệ lâu dài, nếu cứ mông lung nghi ngờ và phải dò xét đối phương yêu mình hay yêu hình bóng cô gái kia thì thực sự rất là khó chịu, mọi loại giày vò có thể giết chết tình yêu. Thế thì dứt khoát kết thúc, chẳng ai phải mệt mỏi hay đau đầu. ”

“ Trừ việc đó ra, thì Phùng Khiếu Khâm đối xử với cậu rất tốt. Cứ cách một, hai tháng là đưa cậu đi du lịch, luôn luôn chiều chuộng cậu, tớ chưa hề thấy anh ta nổi giận hay gắt gỏng quát mắng… ”


“ Là đối xử với Dung Diệp, không phải tớ! ”

Thành phố X, tại nhà của bà Vi Tâm, mẹ của Hồ Bỉnh Chương. Không gian nơi đây khác xa với Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê ở đó, sự căng thẳng bao trùm, cơn nóng trong lòng của ai cũng phùn phụt tăng cao.

“ Đừng cho rằng mẹ im lặng là không rõ mọi chuyện, thậm chí mẹ biết Phùng Khiếu Khâm chính là em trai của Phùng Chí Hâm, và điều đó con cố tình giấu đi chẳng để mẹ phát hiện. ”

“ Mẹ biết để làm gì? Có khiến cho chị hai sống lại không? Hay còn làm ảnh hưởng đến Vi Song? Mẹ biết rồi thì con nói luôn, con không hề thích Tô Hà Xuyên như mẹ nghĩ, con vốn dĩ chỉ muốn cướp cô ta từ tay Phùng Khiếu Khâm để cho anh ta đau khổ, như cách anh trai của anh ta đã làm cho chị hai đau khổ đến mức tự tử. ”

“ Con nói thật sao? Con không hề thích Tô Hà Xuyên đó? ”

Bà Vi Tâm bình ổn tâm lý ngồi xuống sofa, dò xét thái độ của Hồ Bỉnh Chương không ngừng. Và rồi, anh ấy gật đầu khẳng định chắc nịch điều đó, ánh mắt kiên định nhìn bà ta, lên tiếng:

“ Là thật! ”

“ Được, mẹ không ngăn cản kế hoạch của con nữa. Nhưng con phải biết rằng, mẹ đã chọn Hân Quỳnh làm con dâu. ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận