Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Trời vừa hừng sáng, tất cả mọi người đã thức dậy để vệ sinh cá nhân, ăn sáng và chuẩn bị để tiếp tục hành trình khám chữa bệnh tình nguyện lẫn việc phát quà.

Thế nhưng, đầy đủ các bác sĩ, y tá,…nhưng chỉ thiếu mỗi Tô Hà Xuyên. Lúc này, Mạnh Hải lo lắng đứng ở bên ngoài cất giọng gọi cô liên tục ba lần, nhưng cô gái bên trong vẫn không hề phản hồi.

Quá mức bất an, Mạnh Hải nhờ một cô y tá nữ trong đoàn đi đến mở khóa kéo căn lều ấy, có điều bên trong trống không hoàn toàn chẳng thấy Hà Xuyên.

“ Ủa, Hà Xuyên thức dậy sớm vậy sao, nhưng em ấy đi đâu rồi nhỉ? ”

Bỗng dưng, trong lòng Mạnh Hải dâng lên cảm giác bất an vô cùng, sau đó chạy đi đến nơi Hà Xuyên hay tới, nhưng từ phía đằng xa anh ấy đã không thấy cô.

Và rồi, Mạnh Hải xoay đi định sẽ chạy xuống bên dưới tìm kiếm. Đột nhiên, đôi mắt của anh ấy mở to và đôi chân lập tức khựng lại, bởi vì vừa lướt ngang một vật gì đó, hình như là chiếc điện thoại.

Sau đó, anh ấy nhanh chóng chạy đến, bàn tay phút chốc lẩy bẩy gấp gáp cầm lên kiểm tra, cuối cùng đưa mắt dáo dác nhìn quanh khu vực bên dưới, trong đầu vô cùng hoảng loạn và ngữ điệu run rẩy lẩm bẩm một mình.

“ Điện thoại của Hà Xuyên ở đây, vậy cô ấy ở đâu? ”

Thế là, nơi đây hỗn loạn vô cùng, mọi người đều chia nhau đi tìm kiếm Tô Hà Xuyên hủy bỏ hoạt động sáng nay, trong lòng nghi ngờ cô trượt chân té ngã rơi xuống vách núi.

Reng…reng…reng…


Tại phòng ngủ của Phùng Khiếu Khâm, hiện tại anh vẫn đang ngủ mê do vừa vào giấc lúc năm giờ sáng. Lúc này, điện thoại reo lên làm anh thức giấc, uể oải ngồi dậy cầm lấy điện thoại thao tác trên màn hình, sau đó áp vào bên tai, lên tiếng:

“ Nói đi. ”

“ Cô Xuyên mất tích rồi cậu, mọi người đang cố gắng tìm kiếm, hai chúng tôi xin lỗi! ”

Bàn tay đang xoa xoa ấn đường của Phùng Khiếu Khâm đột ngột bất động, hai mắt căng ra trợn tròn trước giọng điệu và nội dung vừa truyền vào tai, sau đó lập tức lên tiếng:

“ Anh vừa nói cái gì? ”

“ Cô Xuyên mất tích rồi…xin lỗi! ”

“ Hai anh…chết tiệt… ”

Phùng Khiếu Khâm tức giận cúp máy, vừa vội vàng xuống giường đi vào phòng tắm vừa sử dụng rồi tiếp tục áp vào bên tai.

“ Ngụy Trí, anh liên hệ với Lục Quang bảo cử mười người thuộc hạ đắc lực theo tôi, tôi sẽ gửi vị trí sang cho anh. ”

“ Có chuyện gì vậy cậu Khâm? ”

Suốt gần năm giờ đồng hồ lái xe và di chuyển lên đó thì cuối cùng Phùng Khiếu Khâm cũng đã tới nơi, theo sau là những thuộc hạ đắc lực của Phùng Chí Hâm. Hiện tại, mọi người và cảnh sát vẫn đang cực lực tìm kiếm, Mạnh Hải thì đã liên hệ với bà Tô và họ đang trên máy bay sang đây.

“ Phùng Khiếu Khâm… ”

“ Có tin tức gì chưa? ”

Phùng Khiếu Khâm vừa hỏi Mạnh Hải, vừa quan sát địa hình nơi đây, anh ấy trả lời:

“ Vẫn chưa. ”

Sau đó, Mạnh Hải lấy chiếc điện thoại của Tô Hà Xuyên đưa cho Phùng Khiếu Khâm, nói tiếp:

“ Tôi tìm gặp ở táng đá đằng kia, nơi đó Hà Xuyên rất hay đến ngồi trong suốt mấy hôm nay. ”


“ Đưa tôi đến đó nhanh lên! ”

Phùng Khiếu Khâm tập trung ngó quanh bên dưới vực sâu, trái tim anh như đang bị bóp chặt bởi chẩn đoán tình hình không mấy khả quan bởi thời gian phát hiện quá lâu. Thế nhưng, anh nhanh chóng khôi phục tinh thần suy sụp của mình vì tin vào sẽ có phép màu xảy ra.

“ Các anh xuống tìm đi, không chỉ tìm bên dưới chân núi, hiểu ý tôi không? ”

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm xoay sang Thẩm Tường đang đứng bên cạnh, tiếp tục lên tiếng:

“ Cậu tìm sóng điện thoại gọi về cho Ngụy Trí, bảo bắt Bạch Chi và Chu Lạc Bích tra khảo, hai người đó có khả năng lớn nhất. ”

“ Chúng tôi hiểu rồi! ”

Thế là, tất cả mọi người đã đi hết để lại không gian yên tĩnh cho Phùng Khiếu Khâm. Lúc này, anh ngồi thụp xuống tảng đá, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào chiếc điện thoại của Hà Xuyên, tự trách bản thân là điều tất nhiên sẽ có.

“ Hà Xuyên, nếu em xảy ra mệnh hệ gì, thì anh nên làm sao đây? Cuộc sống không có em, em bảo anh phải duy trì thế nào? ”

Cuối cùng, Phùng Khiếu Khâm không cho phép mình yếu đuối, sốc lại tinh thần và lập tức mở lên điện thoại của Tô Hà Xuyên kiểm tra, xem có phát hiện điều gì kỳ lạ không.

Và rồi, đôi mắt của anh tức khắc nheo lại sâu kín cực kỳ thâm hiểm, đọc đoạn tin nhắn của một số lạ gửi đến cho cô.

Rốt cuộc là ai?

Đồng thời lúc này, Trịnh Dĩ Khê và Sở Hàn Đông gấp gáp chạy đến, cả hai xem như đã chính thức làm hòa sau mấy ngày ‘ chia tay ’ vì vấn đề của bạn thân. Sau đó, cô ấy sướt mướt lên tiếng:


“ Hà Xuyên sao rồi? Anh đã tìm thấy cậu ấy chưa? ”

“ Cô Trịnh, cô biết là ai gửi tin nhắn này đến cho Hà Xuyên không? ”

“ Tôi không biết và cả Hà Xuyên cũng vậy… ”

Trịnh Dĩ Khê đưa tay lau nước mắt, tiếp tục lên tiếng:

“ Phùng Khiếu Khâm, rốt cuộc anh có yêu Hà Xuyên không, hay chỉ xem cậu ấy là người thay thế? ”

“ Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo, tôi yêu Hà Xuyên vô cùng thật lòng… ”

Thấy Phùng Khiếu Khâm xúc động gần mất kiểm soát, Sở Hàn Đông vỗ lên vai anh động viên, nhìn sang bạn gái cất lời:

“ Tuy ban đầu đúng thật là cậu ấy sai, nhưng Phùng Khiếu Khâm yêu bạn thân của em là thật lòng, anh lấy uy tín mình ra đảm bảo. ”

Trịnh Dĩ Khê tiếp tục lại lau nước mắt, hỏi lại:

“ Anh có uy tín sao? ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận