Những ngày tiếp theo, Vân San và Hạo Vũ vẫn sống chung một nhà, ban ngày cùng đi làm, ban đêm ở cùng nhau, bình an tự tại.
Trần Đức Quân sau khi biết được thông tin công ty Hàn Thiên cùng Vương Phong đồng ý rót vốn hỗ trợ AON thì vô cùng tức giận, tuy nhiên ông ta lại không có đủ năng lực để đụng vào hai công ty lớn nhất thành phố B này, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn dự án Núi Cấm tiếp tục được khai thác, và AON cứ thế vững bước tiến lên.
Trịnh Hạo Vũ vốn biết cha con Trần Đan Thanh vẫn không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy, cho nên từ khi Vân San trở về, anh luôn cho vệ sĩ theo sát cô mọi lúc mọi nơi, đảm bảo an toàn cho cô tuyệt đối.
Bởi vì phức tạp như thế cho nên Vũ cũng chỉ định tổ chức hôn lễ của hai người đơn giản, khách khứa cũng mời trong phạm vi hết sức hạn hẹp, cha mẹ của Vân San sau khi biết cô và Hạo Vũ yêu nhau thì hết sức vui mừng, đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã lập tức đồng ý cho hai người họ kết hôn.
Trước lễ kết hôn nửa tháng, Vân San phát hiện ra mình mang thai. Khỏi phải nói, đại ma vương bất ngờ đến mức nào, cả người cứ thất thần đơ ra như tượng, trân trân nhìn Vân San đến mức không buồn chớp mắt.
"Vũ...sao vậy? Anh không thích có con à?". Vân San thấy biểu tình của Hạo Vũ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ, cô vốn tưởng rằng anh không muốn có con cho nên mới tỏ thái độ như thế, không ngờ Trịnh Hạo Vũ lại đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, siết chặt cơ thể mảnh mai vào trong lòng mình:
"Thích, rất thích". Ngừng lại một lát, anh còn bổ sung thêm: "Không những thích một mà còn thích rất nhiều".
Vân San bây giờ đã quá quen với kiểu nói chuyện nửa chừng nửa vời, bắt người ta phải tự hiểu ý mình của Hạo Vũ rồi cho nên không cần dùng quá nhiều chất xám cũng hiểu được, ý của anh là: Anh không những thích có một đứa con mà còn thích cô sinh cho anh thêm nhiều đứa con nữa....
Vân San đưa tay vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của anh, cảm thấy sống mũi cay cay. Đại ma vương nhiều năm cô đơn như vậy, lúc nào cũng lạnh nhạt với sự đời như vậy, vậy mà bây giờ đây, cả cơ thể hàn lãnh như băng lại khe khẽ run lên, trái tim cũng đập rất loạn trong lồng ngực. Thông qua cái ôm thâm tình của Trịnh Hạo Vũ, cô có thể cảm nhận được, có lẽ anh cũng giống như cô, đang vô cùng hạnh phúc.
Đời người, khi dễ dàng có được hạnh phúc thường không biết trân trọng, còn đối với những người Vân San và Trịnh Hạo Vũ, hai người đã phải trải qua muôn vàn sóng to gió lớn, đi hết mười bảy năm, đi hết cả một quãng đường dài mới chạm đến được một kết cục viên mãn như hôm nay, đương nhiên họ sẽ phải vô cùng trân trọng những thứ đơn giản bình dị như vậy.
***
Hôm đó, Hạo Vũ đưa Vân San tới bệnh viện kiểm tra, khi chuẩn bị đến lượt cô vào phòng siêu âm, Vũ đột nhiên có điện thoại, cho nên anh đành phải để Vân San một mình vào trước, nghe điện thoại xong sẽ vào sau.
Ban đầu khi bước vào phòng siêu âm này, Vân San bỗng dưng cứ có cảm giác có điều gì đó không đúng, tuy nhiên bản thân cô lại không thể định hình được nó không đúng là ở chỗ nào. Trong phòng có một bác sĩ nam rất trẻ, mặc quần áo blouse, chân đi giày đen, bịt mặt bằng khẩu trang y tế, bên cạnh bác sĩ còn một nữ y tá nữa, người này đeo một cặp kính dày cộp, mặt mũi cũng bịt kín bưng.
Thấy cô bước vào, vị bác sĩ nam kia nói: "Cô Đỗ Vân San phải không?"
"Vâng ạ"
"Siêu âm gì đây?"
Lúc đăng ký rõ ràng cô đã viết rõ vào phiếu là siêu âm thai rồi, tại sao bây giờ lại hỏi siêu âm gì?
Vân San chột dạ mất vài giây, sau đó lại tự trấn an mình rằng: có lẽ đông bệnh nhân quá nên bác sĩ không thể nhớ nổi. Nghĩ vậy nên cô đành trả lời: "Siêu âm thai ạ"
"Cởi khuy quần, nằm xuống bàn đi"
"Vâng"
Cô vừa định làm theo lời bác sĩ thì đột nhiên vô tình nhìn sang người y tá kia, cô ta đang cầm kim tiêm thử thuốc, từ dưới lớp găng tay cao su y tế nổi lên một vệt tròn tròn hình dạng như một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn. Không phải làm ở bệnh viện thì không thể đeo nhẫn sao? Đeo nhẫn có kim cương thế này lại càng không được, bởi vì khi mổ hoặc làm tiểu phẫu, kim loại trên tay sẽ vô tình rạch vào người bệnh nhân, tại sao trên tay người này vẫn có nhẫn kim cương cỡ lớn như vậy?
Vân San quay sang nhìn về phía bức rèm trắng phía sau bàn siêu âm, phát hiện ra tấm rèm ấy từ đầu đến giờ cứ khẽ lay động như đang có người đứng sau đó. Căn phòng này có gì đó cực kỳ không ổn, tốt nhất không nên siêu âm nữa, ra ngoài chờ Hạo Vũ.
Nghĩ đến đây, cô đành giả vờ khó xử, lên tiếng: "Bác sĩ, tôi để quên đồ, cần ra ngoài một chút"
Nói rồi, cô không chờ bác sĩ trả lời, vừa định chạy ra mở cửa thì người kia đã nhanh tay lao đến trước mặt cô, chặn đường tới cánh cửa của Vân San.
Vân San đang ngơ ngác chưa kịp hiểu gì thì người y tá đứng đằng sau bỗng cười rất lớn: "Mày muốn chạy đi đâu?"
Giọng nói này...là của Trần Đan Thanh.
Vân San hốt hoảng quay lại, thấy Đan Thanh đã tháo bỏ lớp hóa ra trang ra, tay vẫn lăm lăm chiếc kim tiêm khi nãy, chậm chậm đi về phía cô. Không những thế, từ phía bức rèm sau lưng cô ta còn có thêm mấy người vệ sĩ nữa bước ra, mặt mày ai ai cũng ngập tràn sát khí.
"Con của Vũ? Mẹ kiếp, mày có thai con của Vũ?". Đan Thanh nghiến răng nghiến lợi, gằn lên từng chữ.
Vân San thấy cô ta ngày càng bước càng gần về phía mình, cô lại càng cố gắng lùi ra sau, cứ lùi mãi lùi mãi cho đến khi chạm vào tên bác sĩ nam giả danh kia, hắn ta thô lỗ đẩy cô một cái rất mạnh, khiến cô ngã dúi dụi trên nền đất.
"Á". Vân San tay vô thức ôm bụng, nước mắt không kìm được chợt muốn tuôn ra, miệng cô lẩm bẩm gọi tên Trịnh Hạo Vũ. Anh ở ngay bên ngoài kia nhưng lại không thể nghe thấy tiếng của cô, cũng không biết bên trong như thế nào... Trịnh Hạo Vũ.
"Mày có gào khản cổ thì anh ta cũng không nghe được đâu". Trần Đan Thanh cười hết sức hả hê: "Trước khi mày vào đây, tao đã sắp xếp một cuộc điện thoại cho Vũ rồi, nghe xong cuộc điện thoại đó thì mày đã chết cứng từ lâu rồi"
Nói rồi như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô ta còn bổ sung thêm: "Dù anh ta có cúp điện thoại sớm đi chăng nữa thì y tá bên ngoài cũng không để anh ta vào đây đâu. Thế nên, Vân San, mày tranh thủ khóc đi. Khóc to vào cho con mày nghe thấy".
Vân San vừa quỳ vừa bò, cả khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt, cầu xin Đan Thanh: "Chị Thanh, xin chị, xin chị cho con em được sống. Chị nói gì em cũng nghe, chị cho em sinh con ra rồi chị giết em cũng được".
"Con mày được mấy tháng rồi?"
"Gần ba tháng, em xin chị"
"Thế thì thành hình người rồi nhỉ". Đan Thanh ngừng lại ngẫm nghĩ vài giây, sau đó lại nói tiếp: "Tao sẽ giết mày trước, sau đó mổ bụng lôi con của mày ra, đóng gói vào một chiếc hộp thật đẹp, gửi cho Vũ, haha".
Cũng là người, cũng là phụ nữ mà Trần Đan Thanh lại có thể độc ác đến mức này, khiến cho Vân San hoàn toàn buông bỏ việc cầu xin, cứ vô thức ngồi bệt xuống đất, nước mắt cứ thế chảy ròng ròng.
Trần Đan Thanh liếc mắt ra hiệu với tên bác sĩ giả, tỏ ý bảo hắn ngồi xuống giữ chặt lấy Vân San. Khi mũi kim vừa chuẩn bị đâm đến tay cô thì đột nhiên bên ngoài có tiếng phá cửa.
Mấy người trong phòng còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì đã nghe mấy phát súng liên tiếp truyền đến, tiếp theo đó là Trịnh Hạo Vũ đạp cửa xông vào, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Đan Thanh mới chỉ cắm được kim vào tay Vân San, còn chưa kịp bơm thuốc vào thì một viên đạn lạnh lẽo đã ghim thẳng vào cánh tay cầm kim của cô ta rồi.
"Á". Đan Thanh vứt kim tiêm xuống đất, đau đớn ôm cánh tay đầy máu me hét lên.
Trịnh Hạo Vũ không thèm để tâm đến cô ta, chỉ chưa đầy nửa phút sau đã xử lý gọn ghẽ đám vệ sĩ của Trần Đan Thanh, sau đó cúi xuống bế Vân San đứng dậy.
Đan Thanh trông thấy cảnh này càng hận đến mức hai hốc mắt đỏ ngầu, cô ta cắn răng chịu đau hét lên:
"Trịnh Hạo Vũ, đồ đàn ông bội bạc, thứ như anh nhất định sẽ gặp quả báo"
Hạo Vũ liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc lạnh như dao cứa, từ đầu đến chân đều toát lên một vẻ lãnh khốc đầy kinh sợ:
"Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi bỏ qua chuyện này. Nếu cô còn đụng vào vợ con tôi một lần nữa...". Vũ ngừng lại một lát, sắc mặt như vừa tắm máu tươi xong:..."Đừng trách tôi".
Sau đó lạnh lùng quay người rời đi.
Trần Đan Thanh vừa khóc vừa gào lên: "Trịnh Hạo Vũ, anh đứng lại đó, đứng lại cho tôi".
Đại ma vương không thèm quan tâm đến cô ta, bước chân vẫn dứt khoát bước ra khỏi bệnh viện. Anh vừa đi vừa cố hết sức ôm chặt Vân San vào trong lòng, khó khăn mở miệng:
"San San, anh xin lỗi"
"Vũ, em không sao đâu, anh thả em xuống đi"
"Anh xin lỗi"
"Em không sao thật mà, chị ấy chưa làm gì em"
"Anh đưa em về nhà, gọi bác sĩ tới khám cho em, được không?"
Vân San thấy anh kiên quyết như vậy, cho nên đành phải gật đầu. Lúc Vũ vừa đặt cô vào trong xe thì Đan Thanh từ phía sau lao đến, giằng lấy cánh tay anh:
"Vũ, đừng bỏ em, em sai rồi"
Hạo Vũ không nói không rằng câu gì, chỉ lẳng lặng gỡ tay Đan Thanh ra. Cô ta trông thấy vậy càng hốt hoảng, nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Em sai rồi, em sai rồi, chúng ta quay lại như ngày trước có được không? Em và anh lớn lên bên nhau mấy chục năm, sao bây giờ anh có thể nói bỏ là bỏ chứ?"
"Tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô"
"Vậy tại sao anh đính hôn với em?"
"Không phải người ép tôi phải đính hôn là cô sao?"
Đan Thanh không thèm quan tâm đến máu từ trên cánh tay vẫn chảy ròng ròng, cô ta vẫn cố hết sức níu giữ Trịnh Hạo Vũ: "Anh thay đổi rồi", sau đó lại chỉ vào Vân San: "Vì cô ta...vì cô ta đúng không?"
Hạo Vũ chán đến mức không muốn đôi co thêm gì, anh lẳng lặng quay người vào xe, bỏ mặc Đan Thanh.
Thật ra, yêu một người không hề sai, cái sai chính là không từ bất cứ thủ đoạn nào mà cố chấp chiếm giữ người đó cho riêng mình. Bởi vì yêu Trịnh Hạo Vũ, Đan Thanh đã hao tổn biết bao nhiêu công sức, còn dành hết cả tuổi thanh xuân tươi đẹp để một lòng một dạ yêu anh...Chỉ tiếc là, cách yêu của cô ta lại không đúng!!!
Xe của Hạo Vũ đã đi khỏi một lúc lâu, Đan Thanh vẫn thất thần đứng nguyên một chỗ, không chịu rời đi. Cùng lúc đó có một chiếc xe 4 chỗ mất phanh lao đến, dù đã cố bấm còi rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn không nghe thấy. Kết quả là Trần Đan Thanh bị đâm văng xa tận mấy mét, hai chân gãy nát.
Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, Cái gọi là yêu hận, cầu không được, bỏ không nỡ, yêu không được, hận không đành…Cái giá mà Trần Đan Thanh phải trả cho sự hận thù của mình...quả thực quá lớn!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...