Sáng sớm, lúc Chiêm Ni thức dậy thì Chiêm Hồi Thiên đã ra khỏi nhà.
Suốt cả ngày hôm qua cô không nuốt nổi thứ gì vào bụng, giờ thực sự không còn sức lực đâu để đi nấu cơm nữa, nên định ra ngoài kiếm thứ gì đó để ăn.
Cô tìm thấy một quán mì trên phố cách nhà không xa lắm, vừa bước chân vào thì lại nhìn thấy ở vị trí gần cửa sổ, thầy Ninh hôm qua vừa mới gặp, đang nhàn nhã dùng đũa gẩy gẩy sợi mì.
Tiếng mời khách niềm mở của ông chủ tiệm khiến ông Ninh ngước lên nhìn cô.
Chiêm Ni do dự, không biết có nên qua đó chào hỏi không.
Nhưng ông Ninh đã vẫy vẫy tay với cô trước, nên Chiêm Ni chỉ đành đi qua đó.
“Ngồi đi.” Ông Ninh chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình nói.
Chiêm Ni mới ngồi xuống, thì ngay lập tức có nhân viên phục vụ bưng ra một bát mì thịt bò đặt trước mặt cô.
Cô có chút ngại ngùng nói: “Đây không phải của tôi…”
“Là tôi đã gọi trước cho cháu đấy, nếm thử xem, mùi vị ngon lắm.”
“Ông biết cháu sẽ đến đây sao?” Chiêm Ni vô cùng ngạc nhiên.
Ông Ninh buông đũa xuống, già nửa số mì trong cái bát trước mặt ông ta vẫn còn nguyên, ông ta nhìn thẳng vào mắt Chiêm Ni, nói: “Chuyện này không có gì khó cả, tôi là thầy bói mà.”
Ông ấy cũng là thầy bói? Chiêm Ni nghĩ thầm, không biết giữa ông ta và Liễu Mộc Mộc ai lợi hại hơn nhỉ?
Cô đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Liễu Mộc Mộc rồi, còn ông Ninh này thoạt nhìn giống như một tên lừa đảo, nhưng cũng rất khó nói trước được điều gì.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, ông Ninh cười cười nói: “Mẹ cháu từng đi xem mắt, cháu không vui nên đã chọc thủng lốp xe của người ta, sau khi mẹ cháu phát hiện ra, đã lần đầu tiên đánh cháu… có cần tôi nói tiếp nữa không?”.
“Không cần ạ.” Cô vội vàng ngăn đối phương lại, những điều này đã đủ để chứng minh bản lĩnh của ông ta rồi.
Có lẽ, tài nghệ của ông Ninh này còn giỏi hơn cả Liễu Mộc Mộc.
“Ông biết cháu sẽ tới đây ăn, giờ còn xuất hiện ở đây… là vì có chuyện muốn nói với cháu ạ?” Chiêm Ni thử hỏi thăm dò.
Ông Ninh lắc đầu: “Tôi không có chuyện gì cần tìm cháu cả, là cháu cần đến sự giúp đỡ của tôi, không phải sao?”.
Trong lòng Chiêm Ni run lên, cô cảnh giác nhìn người đối diện, chẳng lẽ ông ta biết chuyện gì đó? Không thể nào, cô biết bí mật về chiếc bình, ngoài Liễu Mộc Mộc ra chỉ có một mình cô biết.
Và còn rất nhiều việc, mà ngay cả Liễu Mộc Mộc cũng không biết.
Ông Ninh vẫn giữ dáng vẻ bí hiểm khó đoán: “Nếu tôi muốn hại cháu, thì người ngồi ở đây không phải là cháu, mà là anh trai cháu.”
“Cháu không hiểu ông đang nói gì.” Chiêm Ni thẳng thừng phủ nhận, cô đứng dậy, muốn rời khỏi đây.
Cô không chắc liệu ông Ninh này có đang ngầm ám chỉ điều gì không.
“Cháu hiểu.” Ông ta hơi đổ người về phía trước, thì thầm với Chiêm Ni: “Đầu tiên là nguyên nhân cái chết kỳ lạ của mẹ cháu, hiện giờ cơ thể cháu cũng xuất hiện những hiện tượng khác thường, đúng chứ? Còn cả bố cháu, chết không rõ lý do ở bên ngoài, cháu là một đứa trẻ thông minh, nên trong lòng có lẽ vẫn luôn nghi ngờ nhỉ?”.
Chiêm Ni thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh cũng lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Vừa rồi tôi chỉ nói đại vài câu thôi mà cháu đã tin rồi, nên rất rõ ràng rằng, cháu vốn dĩ đã tin trên thế giới này có năng lực dị thường.” Ông ta nhìn Chiêm Ni bằng ánh mắt nghi ngờ, “Cảm giác của cháu rất nhạy.”
Chiêm Ni hơi hơi thả lỏng, cô lúng túng đứng đực ra đó hồi lâu, rồi lại ngồi xuống ghế dưới sự vỗ về của ông Ninh.
Cô thì thào: “Trước đây khi ở dưới quê cháu cũng từng gặp một thầy bói rất giỏi.”
Người đó chính là ông nội của Liễu Mộc Mộc, từ thầy cô giáo trong trường, phụ huynh của bạn học, đến những người tìm ông cụ để xem bói, chưa có ai nói xấu ông cụ một câu nào.
Có người cảm thấy ông cụ là lừa đảo, nhưng Chiêm Ni lại cảm thấy, nếu một người có thể lừa được một trăm người mà không ai bóc phốt, thì nhất định là có bản lĩnh thật sự.
Huống hồ, cô cảm thấy ông nội của Liễu Mộc Mộc không phải lửa đảo, cô đã tận mắt chứng kiến ông cụ nói một câu ngăn chặn một sự vụ ngoài ý muốn phát sinh, ông cụ thật sự rất giỏi.
“Bảo sao.” Ông Ninh không có hứng thú với vị thầy bói mà cô vừa nhắc đến, mà chuyển sang chủ đề khác, “Quay về chủ đề cái bình, đây vốn dĩ là di vật của bố cháu, muốn biết tác dụng của nó không?”.
Thân thể Chiêm Ni run lên, trong lòng như có vô số mũi kim đâm vào tim, khiến cô bồn chồn sợ hãi, lập tức đứng ngồi không yên.
Cô đương nhiên muốn biết, vì Liễu Mộc Mộc không chịu nói thẳng với cô, chỉ nói mấy câu lấp lửng, đến giờ mọi hiểu biết của cô về chiếc bình toàn là suy đoán.
“Bố cháu là một người tâm trí điên loạn, nếu như tôi đoán không sai, cách đây không lâu, chắc hẳn bố cháu đã lấy máu của cháu rồi.”
Dưới ánh mắt dò hỏi của ông Ninh, Chiêm Ni gật gật đầu, cô liếm liếm đôi môi khô rang của mình, hỏi lại: “Ông ấy bảo cháu đi xét nghiệm, việc này thì có gì không đúng ạ?”.
“Thật ra số máu ấy dùng để bôi lên chiếc bình.
Có máu của cháu, chiếc bình ấy sẽ sở hữu sức mạnh phi thường.” Giọng nói của ông ta càng ngày càng thấp, gần như khàn đi, “Cháu chỉ cần viết ngày giờ sinh của người khác lên giấy, đốt cháy nó trong chiếc bình, thì người đó sẽ biến mất khỏi thế gian này như cháu muốn.”
“Tại sao cứ nhất định phải là máu của cháu?”.
Thấy phản ứng vô cùng mãnh liệt của Chiêm Ni, ông Ninh dựa người vào lưng ghế, quả nhiên ông ta không nhìn nhầm cô gái này.
Đứa trẻ này có tham vọng, cũng đủ tàn nhẫn, cả nhà họ Chiêm, có lẽ vốn dĩ đều có gen điên trong người.
Từ ông Chiêm Hồng Nghiệp đến Chiêm Hồi Thiên, và cả Chiêm Ni, không một ai khiến ông ta thất vọng hết.
“Vì bố cháu từng dùng máu của cháu để làm tế phẩm, nhưng lễ tế còn chưa hoàn thành, thì ông ta đã chết rồi.
Là chủ nhân cuối cùng của chiếc bình đã lợi dụng sức mạnh từ số máu còn lại của cháu, giết chết ông ấy.”
“Chủ nhân cuối cùng mà ông nói, là anh trai cháu?”.
Ông Ninh không nói gì chỉ cười.
Sau khi nhìn thấy rất nhiều những tình tiết khiến người ta khiếp sợ đó, cô gái thông minh này nhất định sẽ liên hệ đến cuộc đối thoại ngày hôm nay, phát hiện ra bộ mặt thật của anh trai mình, cô gái này sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Nụ cười đầy thâm ý ấy của ông ta đã cho Chiêm Ni câu trả lời, quả nhiên cô đoán không sai.
Cô từng là tế phẩm của bố mình, giờ anh trai cũng coi cô là tế phẩm.
Cách nói về vụ cúng tế của ông Ninh giống hệt với Liễu Mộc Mộc, về mặt này, thì ông ta không lừa cô.
“Không phải ông quen với anh trai của cháu ư, tại sao lại kể những chuyện này với cháu?”.
Ông Ninh tủm tỉm cười, hai tay ông ta đan vào nhau, chống dưới cằm: “Vì cháu đáng để tôi đầu tư hơn, con người anh trai cháu lòng tham không đáy, không phải là một đối tác tốt.
Là em gái của cậu ấy, hẳn là cháu đã cảm nhận được điều gì đó đúng chứ?”.
Ông ta trực tiếp chọc thẳng vào chỗ đau của Chiêm Ni.
Trước đây, nếu như không biết thì cũng đành thôi, nhưng giờ cô đã biết mình vừa đánh mất một khoản tiền kếch xù.
Anh trai ở bên ngoài, sống dư dả như vậy, trước giờ chưa từng nghĩ đến người em gái là cô.
Cho đến tận bây giờ, miệng thì nói sẽ đối xử tốt với cô, nhưng được thừa kế nhiều tiền như vậy, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia cho cô một ít, anh ta mới là người đạo đức giả thật sự.
Cơn giận rất dễ dàng bị khơi lên, cô bình tĩnh hỏi lại: “Chỉ cần bôi máu của cháu lên là được đúng không, nhưng làm vậy lẽ nào không gây tổn hại gì đến cháu sao?”.
Ông Ninh cười nói: “Việc cúng tế ít nhất phải bốn lần, bố cháu lấy máu của cháu mới là lần đầu tiên, cháu vẫn còn hai cơ hội nữa, chỉ cần dừng lại trước lần thứ tư, thì nó sẽ không gây ra bất cứ tổn hại nào cho cháu hết, cứ nghĩ cho kỹ đi nhé.”
Bàn tay Chiêm Ni khẽ run lên, không biết là vì hưng phấn, hay vì lo lắng nữa.
Chỉ cần bôi máu của cô lên, thì cô sẽ có sức mạnh thao tung tính mạng kẻ khác.
Chỉ cần cô kiềm chế được bản thân, thì hoàn toàn có thể sử dụng hai cơ hội này, để đổi lấy một cuộc sống hoàn toàn mới.
Trước giờ ước mơ của Chiêm Ni không phải là học hành chăm chỉ, thi vào một trường đại học top đầu gì hết.
Cô chỉ muốn trở nên xuất sắc hơn, để bố cô nhìn thấy, rồi đón cô về nhà mà thôi.
Vốn dĩ cô nên sống một cuộc sống như những đứa trẻ con nhà giàu khác, tuy rằng mười mấy năm trước đã bỏ lỡ, nhưng cô chưa từng bỏ cuộc.
Cô không muốn giống như mẹ mình, cầm khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ bố cô đưa, nhưng lại không quan tâm đến thể diện đi làm thuê trong nhà ăn của trường, khiến các bạn học đều biết rằng mẹ của cô chỉ là một bà dì chia cơm trong nhà ăn.
Cô sẽ trở thành một người giàu có, không cần phải lo lắng phiền muộn về công việc và cuộc sống nữa, tiêu tiền chẳng phải nghĩ, không cần đong đếm từng đồng từng cắc, sẽ có địa vị cao hơn trong xã hội này, giống như bố cô vậy.
Ảo tưởng về tương lai quá tuyệt vời, khiến Chiêm Ni gần như đắm chìm trong đó.
Nhưng rất nhanh, đầu óc cô đã tỉnh táo trở lại.
Không, không được.
Cô mới chỉ gặp mặt ông Ninh hai lần mà thôi, sao có thể đảm bảo những lời ông ta nói chắc chắn là thật? Những lời ông Ninh nói, quả thực khiến tim cô bắt đầu dao động.
Chỉ cần một chút máu thôi, có lẽ sẽ không để lại hậu quả gì thực sự quá nghiêm trọng đâu.
Không cần đến hai cơ hội, chỉ cần một cơ hội thôi là đủ rồi.
Nhưng dường như ngay lập tức, Chiêm Ni lại xóa sạch ý nghĩ đó.
Liễu Mộc Mộc từng nói, đừng để máu của mình chạm vào chiếc bình đó nữa, tuy không nói đến hậu quả, nhưng bạn ấy đã năm lần bảy lượt nhắc nhở cô.
Bản lĩnh của Liễu Mộc Mộc, cô cũng đã tận mắt chứng kiến rồi.
Dùng bản thân làm tế phẩm là chuyện quá mạo hiểm, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Ánh mắt của Chiêm Ni có chút lay động, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh, một lúc lâu sau cô mới nói: “… Tôi cần phải suy nghĩ thêm.”
“Không sao, người trẻ tuổi luôn muốn có thật nhiều sự lựa chọn mà.” Giọng điệu của thầy Ninh rất bình tĩnh, nhưng khi cụp mắt xuống, thì ánh nhìn lại trở nên tối sầm.
Ông ta thò vào trong túi áo khoác lần mò, rồi lôi ra một cái điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên, một bản nhạc du dương được phát ra, âm lượng nhỏ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.
Trong bản nhạc dường như còn trộn lẫn một vài tạp âm, giống như tiếng ai đó ho khan, và la hét bằng giọng khàn khàn.
Âm thanh ấy như có một loại ma lực nào đó, thu hút toàn bộ sự chú ý của Chiêm Ni.
Mãi cho đến khi âm thanh ấy kết thúc được mười phút rồi, Chiêm Ni mới sực tỉnh lại.
Thầy Ninh không biết đã bỏ đi từ bao giờ, cô vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, bát mì bò kho ở trước mặt cô đã đóng thành tảng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô hồi tưởng lại, lắc lắc đầu, chỉ là nghe một đoạn nhạc thôi mà.
Cô ăn hết sạch bát mì trước mặt một cách máy móc, sau đó rời khỏi quán mì, trong lòng cô hiện giờ đang rất gấp, cô phải về nhà ngay lập tức, có chuyện rất quan trọng cần cô làm.
Đi thẳng một mạch về đến nhà, lúc bước qua cổng, không biết tại sao trong lòng cô đột nhiên thấy rất bức bối.
Cô nghĩ, mình nên gọi điện cho Liễu Mộc Mộc.
Điện thoại đã được kết nối, nhưng lại không biết nên kể gì với bạn.
“Chiêm Ni, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Liễu Mộc Mộc vang lên.
Sau một lúc im lặng, Chiêm Ni nói: “Không có việc gì đâu, gọi nhầm thôi.”
Sau đó cúp máy.
Liễu Mộc Mộc nhìn chiếc điện thoại trên tay, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Bên này Chiêm Ni nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm thấy hành vi của mình rất kỳ quái, tại sao mình lại phải gọi điện cho bạn ấy chứ?
Vào đến nhà, cô đi về phòng mình lôi cái bình ra, viết bát tự ngày sinh của Chiêm Hồi Thiên ra giấy, rồi nhét tờ giấy ấy cùng bật lửa và một con dao vào trong túi, sau đó gói cái bình vào trong một mảnh vải, vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.
Ở nhà không ổn, cô phải tìm một nơi nào đó cao hơn một chút.
…
10 giờ sáng, các giám đốc của công ty đang họp, Chiêm Hồi Thiên ngồi ở vị trí vốn dĩ thuộc về bố anh ta.
Dường như nhiệt độ tỏa ra từ điều hòa trong phòng họp quá thấp, nên anh ta cảm thấy có hơi gai người.
Anh ta nới lỏng cà vạt, đang định nói gì đó, thì lại phát hiện tất cả các giám đốc đều kinh hãi nhìn mình.
Anh ta cúi đầu nhìn lại bản thân, máu tươi thấm ướt bộ vest, chảy tong tỏng ra ngoài.
Vết máu trên cổ là sâu nhất, khiến anh ta không nói được câu nào.
Chiêm Hồi Thiên đưa tay nên bịt chặt cổ mình, hai mắt trợn trừng, dường như vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc mọi việc là như thế nào.
Có tiếng người hét toáng lên tông cửa chạy ra ngoài, có người lại lao đến như muốn giúp đỡ, có người thì gọi xe cấp cứu.
Trước mắt Chiêm Hồi Thiên bắt đầu tối dần đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua tai, âm thanh rất vang.
Đúng lúc ấy, có một nhóm người xông vào phòng làm việc, người đàn ông đi đầu chạy đến chỗ đám người đang bu quanh Chiêm Hồi Thiên, hét lớn: “Cảnh sát đang phá án, mọi người tránh ra hết đi.”
Nhưng người khác tuy có hơi ngần ngại nhưng rồi cũng đứng tránh ra, một vài người vẫn muốn nấn ná ở lại, nhưng đã bị những nhân viên cảnh sát đi đằng sau ngăn cản.
Khi những người không liên quan trong phòng họp đều đã rời đi hết, Phương Xuyên mới chạy tới, kiểm tra tình trạng của Chiêm Hồi Thiên, anh cúi đầu trầm giọng nói với Yến Tu đang đứng phía sau: “Anh ta cũng bị người ta trù ếm à, thế là thế nào?”.
Bọn anh mới đưa Chiêm Hồi Thiên vào danh sách những kẻ tình nghi giết chết ông Chiêm Hồng Nghiệp xong, thì giờ người này lại suýt chết vì lời nguyền tương tự.
Cũng may là tới kịp, chứ nếu để muộn một chút nữa thôi, là người đi đời rồi.
Yến Tu ngồi xổm xuống bên cạnh Chiêm Hồi Thiên, anh rút từ trong túi ra một cây bút máy mới tinh, dùng mũi kiếm giấu trong bút khẽ cứa rách một đường trên ngón trỏ, máu tươi lập tức trào ra.
Anh chỉ ngón trỏ vào giữa trán Chiêm Hồi Thiên, sau đó vẽ ra một lá bùa máu với tốc độ như điện xẹt, những đường nét phức tạp gần như bao phủ toàn bộ khuôn mặt của đối phương.
Cùng với nét vẽ cuối cùng vừa kết thúc, là giọng nói trầm thấp với duy nhất một chữ “Ngưng”, tất cả những miệng vết thương đang không ngừng chảy máu trên người Chiêm Hồi Thiên lập tức đông lại một cách kỳ lạ.
Miệng vết thương tuy không liền lại, nhưng không rách to thêm nữa, cũng không còn chảy máu ồ ạt như vừa nãy.
Yến Tu thu tay lại, Phương Xuyên vội vàng dâng lên một miếng băng dán cá nhân hình con thỏ bằng hai tay.
Cái này anh tiện tay lấy từ chỗ cháu gái mình, nhìn vô cùng vui mắt.
Yến Tu chau mày nhìn miếng băng dán hồi lâu, cuối cùng vẫn xé ra dán lên tay.
“Rốt cuộc là thằng nhóc này bị làm sao vậy, lẽ nào chúng ta tìm sai hung thủ à? Không thể nào, dựa vào tin tức từ bên Tổng bộ gửi về, cậu ta thực sự đã phạm tội giết chết bố ruột của mình.”
Những chứng cứ bình thường không thể nào chứng minh được việc Chiêm Hồi Thiên có liên quan đến cái chết của ông Chiêm Hồng Nghiệp, nên Phương Xuyên đã gửi một bản báo cáo lên trên, yêu cầu Tổng bộ chi viện.
Vì chỉ có ngày tháng năm sinh mà không có giờ sinh, nên muốn tính toán ra kết quả chính xác sẽ mất rất nhiều thời gian, suốt mấy ngày qua bọn anh chính là đang chờ hồi âm từ phía Tổng bộ.
Kết quả đúng như những gì bọn anh dự đoán, nhưng tại sao hiện giờ Chiêm Hồi Thiên cũng bị trúng lời nguyền?
Đột nhiên Yến Tu hỏi: “Em gái Chiêm Hồi Thiên đang ở đâu?”.
Phương Xuyên sững người, nhưng sau đó lập tức dặn dò cấp dưới: “Thông báo xuống dưới, truy nã Chiêm Ni, tìm thấy người lập tức giải về Cục cảnh sát.”
“Vâng.” Hai đồng chí cảnh sát nhận được mệnh lệnh xong nhanh chóng rời đi.
“Có phải phong thủy của nhà họ Chiêm có vấn đề không, sao cả cái nhà này đều điên loạn hết vậy?” Phương Xuyên không nhịn được nhận xét.
Yến Tu im lặng không bình phẩm gì thêm.
Chiêm Ni ôm cái bình hoa, đi tới một tiểu khu lâu đời cách nhà mấy con phố.
Tòa nhà ở tiểu khu này chỉ có bảy tầng, phía trên tầng bảy là sân thượng, không biết đã có người nào đó phơi một đống quần áo ướt sẵn trên đây, lúc cô đi lên sân thượng, cũng chẳng có ai ngăn cản.
Lên đến nơi Chiêm Ni dùng con dao nhỏ cứa đứt tay mình, bôi máu lên miệng bình, sau đó đốt cháy tờ giấy ghi bát tự ngày sinh của Chiêm Hồi Thiên, vứt vào trong bình.
Ngọn lửa cháy trong bình trong nháy mắt chuyển từ màu vàng sang màu đen, phải mất một lúc lâu sau mới tắt.
Vết thương trên tay vẫn đang chảy máu, nhưng dường như cô không hề cảm thấy đau chút nào, cầm chiếc bình lên, ném xuống dưới tầng.
Dưới tầng vang lên tiếng chiếc bình vỡ giòn tan, kèm theo đó là một loạt những tiếng mắng chửi the thé, nhưng Chiêm Ni không quan tâm.
Tiếp sau đó, cô đứng lên rìa tòa nhà, nhìn chằm chằm xuống dưới đất, chỉ cần bước về phía trước một bước nữa thôi, là sẽ ngã chết.
Trong đầu cô có một giọng nói, thúc giục cô mau bước về trước.
Nhưng một bước này, cô không sao nhấc chân nổi.
Trước khi nhảy xuống, cô muốn gọi một cuộc điện thoại, gọi cho ai bây giờ nhỉ?
Lần thứ hai Liễu Mộc Mộc nhận được điện thoại của Chiêm Ni, đợi rất lâu mà trong điện thoại không thấy có âm thanh nào.
Cô đành phải lên tiếng trước: “Chiêm Ni, có chuyện gì vậy?”.
Cuộc điện thoại trước đã kỳ lạ rồi, cuộc điện thoại này còn kỳ lạ hơn.
“Cậu biết gì không? Tớ vẫn luôn rất ghét cậu.” Chiêm Ni đột nhiên nói.
Liễu Mộc Mộc chau mày, chuyện gì đây?
“Tại sao cậu không giúp tớ, không phải chỉ vì tiền thôi ư, hiện giờ thứ tớ có chính là tiền.”
Liễu Mộc Mộc nghe thấy có điều gì không ổn, cô vội tung bừa mấy đồng xu đang cầm trong tay, sau đó ấn tay lên đồng xu, nhắm chặt mắt lại, trong bóng tối lóe lên một hình ảnh.
Cô cầm điện thoại lao ra khỏi phòng, nhìn một lượt khắp dưới tầng, thấy Đổng Duyệt đang ở trong phòng khách, liền chạy xồng xộc xuống, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn uống nước ý bảo em gái mở khóa điện thoại ra.
Dù không hiểu gì nhưng Đổng Duyệt vẫn mở khóa rồi đưa điện thoại cho chị.
Nhìn thời gian hiện thị trên màn hình xong, Liễu Mộc Mộc vẫn tiếp tục nói chuyện với Chiêm Ni đang ở đầu kia điện thoại.
Cô nói: “Tớ không giúp cậu là vì có nguyên nhân khác, không phải chỉ vì tiền.”
Nhưng dường như Chiêm Ni căn bản không bận tâm xem cô đang nói gì, tự nói một mình: “Giờ tớ chẳng thèm sự giúp đỡ của cậu nữa.
Bố tớ đã chết, anh tớ cũng chết rồi, tất cả mọi thứ bọn họ để lại đều sẽ thuộc về tớ, tớ biết cậu đang ghen tị với tớ.”
“Phải, tớ đương nhiên là ghen tị với cậu rồi.”
Một phút đồng hồ trôi qua, Liễu Mộc Mộc hỏi ngược lại: “Cậu biết tại sao không?”.
“Vì tớ vẫn luôn xuất sắc hơn cậu chứ sao.” Giọng nói của Chiêm Ni trở nên chói tai.
“Đúng thế, cậu rất giỏi.
Trước đây tớ đã từng bói cho cậu rồi, thật ra vẫn còn một số chuyện khác nữa, nhưng tớ không nói cho cậu biết.”
Thời gian trôi đi quá chậm, khiến Liễu Mộc Mộc có chút bực bội, hận không thể điều chỉnh thời gian hiện giờ trên điện thoại thành bốn phút sau.
“Cậu bói ra những gì?” Chiêm Ni dường như bị câu nói đó hấp dẫn, trong một khoảnh khắc, lòng hiếu kỳ đã lấn át cơn kích động muốn nhảy lầu.
“Tớ đã bói ra số cậu tiền vận cực kỳ vượng, vì thế nên mới không muốn nói với cậu, còn nữa…”
Hai người cứ thế nói đông nói tây kéo dài đúng năm phút, Chiêm Ni vẫn đứng nguyên tại chỗ, lời nói của Liễu Mộc Mộc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, nghe bạn nói về tương lai của bản thân rực rỡ ra sao, còn bản thân bạn ấy thì lại như một hạt cát thế nào, nên hoàn toàn không để ý đến việc có người đang đi lên tầng thượng tòa nhà.
“Ba, hai, một!”.
Cùng với tiếng đếm ngược thầm trong bụng của Liễu Mộc Mộc, thì bên kia điện thoại vang lên một tiếng “Bịch”, hình như có thứ gì đó vừa đập mạnh xuống đất, sau đó điện thoại bị ngắt kết nối.
Những chuyện khác tạm thời chưa thể xác định được, nhưng hiện giờ có lẽ Chiêm Ni đã được giải cứu rồi.
Lúc này, có lẽ cô nên báo cảnh sát thay đối phương nhỉ?
Lúc gọi điện báo cảnh sát, cô còn tiện tay tung cho mình một quẻ, quẻ tượng đại hung.
Rõ ràng cô vừa làm người tốt việc tốt mà, Liễu Mộc Mộc bất mãn.
10 giờ 20 phút, Phương Xuyên nhận được tin tức của Chiêm Ni, em ấy không ở nhà họ Chiêm, mà đang ở trong bệnh viện.
Lúc bọn anh vội vã tới bệnh viện, Chiêm Ni vẫn đang nằm ở phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, một người phụ nữ trung niên đang mắng chửi liên mồm, nước bọt văng tung tóe như sao bay đầy trời, cứ như thể muốn dìm chết Chiêm Ni trong đống nước bọt đó vậy.
Những lời mắng chửi của người phụ nữ rất khó nghe, buộc Phương Xuyên phải đi lên để cắt ngang lời bà ta.
“Chào cô, cháu là cảnh sát, là cô đã báo án đúng không ạ?”.
Cuối cùng bà ta cũng chịu im, cầm lấy thẻ ngành của Phương Xuyên đọc chăm chú, hỏi lại với giọng nửa tin nửa ngờ: “Cậu thật sự là cảnh sát à?”.
“Vâng, cô có thể kể cho bọn cháu biết những gì vừa xảy ra được không ạ?”.
Vấn đề này lập tức khiến người phụ nữ trở nên hứng thú, “loa chạy bằng cơm” lại bắt đầu mở máy: “Đồng chí cảnh sát, cậu nói xem có tức không, chúng tôi đang chơi mạt chược ở tầng dưới bình thường, đột nhiên có một con bé ném một cái bình hoa từ trên tầng thượng xuống, dọa chúng tôi sợ đứng tim.
May là không có ai đi qua, nếu không chẳng phải đập vỡ đầu người ta rồi à.”
Người phụ nữ nghĩ đến là thấy sợ.
“Sau đó thì sao?”.
“Sau đó tôi phát hiện con bé đứng ở trên tầng thượng, cũng không biết lén lút chạy lên từ lúc nào, đúng là dọa người ta hết hồn.” Bà cô vỗ vỗ ngực, “Tôi vội vàng báo cảnh sát, cứ lo cảnh sát không tới kịp thì con bé ấy nhảy xuống dưới mất.
Giờ phòng ốc đã khó cho thuê thì chớ, giờ mà có người chết thì cả tòa nhà này của tôi sẽ biến thành nhà ma mất, đến lúc đó giá thuê chắc chắn sẽ bị giảm, vì thế tôi đã chạy lên, tranh thủ lúc con bé ấy không chú ý lấy móc quần áo kéo nó xuống.”
Nói xong, bà cô còn nhấn mạnh: “Đồng chí cảnh sát này, lúc đó tôi thật sự chỉ muốn cứu con bé đó thôi, ai mà biết được lúc nó ngã phần gáy lại đập trúng xuống đất.”
Phương Xuyên im lặng hồi lâu không lên tiếng, bác gái cứu mạng người ta đúng là rất đáng khen, nhưng nguyên nhân thì đúng thực là một lời khó nói hết, cứu người vì muốn cứu giá thuê nhà ư?
Thói đời, ngay cả một bác gái sở hữu hẳn một tòa nhà cũng bất chấp như vậy.
Bác gái len lén quan sát sắc mặt anh, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, sẽ không truy cứu trách nhiệm của tôi chứ?”.
“Bác yên tâm, hành động của bác được xem như là người tốt làm việc tốt.”
Phương Xuyên an ủi bác gái xong, liền đi gặp bác sĩ.
Anh hỏi sơ qua về tình trạng của Chiêm Ni, bác sĩ nói không có gì quá nghiêm trọng cả, chỉ là chấn động bình thường thôi.
Nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện điện não đồ của em ấy xuất hiện bất thường, đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nên sợ là trong một thời gian ngắn chưa thể tỉnh lại ngay được.
Sau đó bác sĩ lại giao cho anh một túi đồ, lúc Chiêm Ni được người ta đưa vào bệnh viện, mọi đồ đạc tùy thân của em ấy đã được gom vào đấy, bên trong còn có cả điện thoại của em ấy nữa.
Phương Xuyên xách túi đồ giao cho nhân viên cảnh sát đằng sau, bảo họ quay về kiểm tra.
Sau đó lại cắt cử hai cảnh sát nữa canh chừng ngoài phòng bệnh, đợi em ấy tỉnh lại sẽ lập tức tiến hành lấy lời khai.
11 giờ sáng, ở ga tàu cao tốc Khánh Thánh tập nấp người ra kẻ vào, bên trong phòng chờ, toàn bộ các dãy ghế đều kín người ngồi.
Trong một góc phòng, thầy Ninh đặt túi hành lý xuống dưới chân, ông ta rút điện thoại ra gửi tin nhắn: Món đồ của vu sư đã bị hủy, nhà họ Chiêm đã được thanh trừng, có thể thu lưới rồi..
Mười mấy giây sau, một tin nhắn khác nhảy ra: Làm tốt lắm, có thể quay về được rồi, đi đường bình an.
Đọc xong tin nhắn, khuôn mặt của thầy Ninh lộ ra ý cười.
Ông ta rút sim ra, bẻ gãy rồi vứt vào bồn cầu trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Có tiếng xả nước vang lên, từ giờ không ai có thể tìm thấy chút dấu vết nào hết.
Nhiệm vụ kết thúc, xe rời Khánh Thành sẽ đến trạm dừng lúc 12 giờ 05..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...