CHƯƠNG 4
Dưới áp lực lời đồn đại của bọn hạ nhân, Bách Vị đã thu liễm(1) rất nhiều, không còn biến thành địa dương đi ăn vụng cỏ xanh nữa, cũng may Giang Hãn phát hiện hắn thích ăn chay, thường xuyên chuẩn bị vài món rau dưa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vẫn phỉa ăn một chút thịt trước, từ khi thừa nhận chính mình thích Bách Vị ngốc nghếch kia, Giang Hãn bắt đầu thực hiện chế độ giám sát đối với thói quen ăn uống của hắn.
” Heo à, gà à, còn có Ngưu ca ca a, không phải ta muốn ăn thịt con cháu của các ngươi, mà là
không có biện pháp, Hãn ca ca buộc ta ăn, nếu như ta không ăn, hắn sẽ hoài nghi thân phận của ta a.”
Trên bàn cơm, Bách Vị đang lẩm bẩm nói, nhìn thấy Giang Hãn tiến vào, hắn vội vàng bỏ hai tay đang cầu nguyện xuống, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.Giang Hãn tiến lên, trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị một cái, sau đó quay sang Kiều
Phúc đang đứng sau hắn hỏi
“Tiệc rượu ngày mai chuẩn bị sao rồi?”
Kiều Phúc vội vàng nói
“Gia, đã chuẩn bị tốt lắm, Giang phủ chúng ta mà còn phải lo lắng loại chuyện này sao? Vậy không
phải thành trò cười sao?”
Giang Hãn mỉm cười gật đầu
“Uh, ngươi đã làm trong phủ bảy tám năm, ta rất yên tâm.”
Bách Vị liền tò mò sáp đến, cười hắc hắc nói
“Hãn ca ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Tại sao muốn tổ chức tiệc rượu, sẽ có rất nhiều tân
khách đến đây sao?”
” Bách Vị , ngươi còn không biết sao? Ngày mai là sinh thần của gia a.”
Kiều Phúc ở bên cạnh cạnh mỉm cười giải thích, nhưng lại tự nhủ
” Bách Vị sao lại ngớ ngẩn như vậy? Nếu là người khác thì việc đầu tiên phải là thăm dò hạ nhân trong phủ mọi việc về gia cho thật rõ ràng chứ, nhân dịp sinh thần lấy lòng gia, chắc điều này hắn cũngchẳng biết, bất quá như vậy cũng tốt a, chung quy Bách Vị ngốc nghếch này so với bọn người tâm cơ
thâm trầm còn tốt hơn một trăm một ngàn lần.”
“Hả, vốn là sinh nhật Hãn ca ca a?”
Bách Vị kinh hãi quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Giang Hãn, hắn liền đứng lên, bắt đầu
bước đi thong thả trên mặt đất
“Uhm, sinh nhật Hãn ca ca, tất cả mọi người đều sẽ tặng lễ vật phải không? Ta đây chuẩn bị lễ vật
gì cho hắn đây?”
Hắn từ cánh cửa đi tới cửa sổ, không nghĩ ra được; tái từ cửa sổ đi trở về cánh cửa, vẫn là không nghĩ ra được.
Như thế lặp đi lặp lại vài lần, Giang Hãn thật sự không nhịn cười nói
“Được rồi được rồi, ta cũng không mong đợi ngươi có thể tặng ta lễ vật gì vật, mau tới đây ngồi
xuống ăn cơm đi, ngươi không cần phiền lòng vì cái này, trên đời này không có cái gì là ta chưa có.”
Bách Vị vẫn không chịu ăn cơm, còn đang đi tới đi lui giữa cánh cửa và cửa sổ, cuối cùng Giang Hãn
thật sự chịu không được rồi, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, lôi hắn trở lại chỗ ngồi, ha hả cười nói
“Nếu như ngươi thật sự muốn tặng quà cho ta, liền đem chính ngươi tặng cho ta là được, nếu vậy
sẽ là lễ vật tốt nhất ta mà ta nhận được.”
Bách Vị lập tức cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Trong lòng Giang Hãn hiện lên một tia mất mát, bất quá hắn sớm đoán được sẽ là cái kết quả này, bởi vậy sáng sớm cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Chỉ riêng Kiều Phúc bên cạnh đang kinh ngạc đến há hốc mồm: này. . . Này này này. . . Nói ra ai tin a, Giang Đại công tử cao quý lại nhân nhượng trước, thú Bách Vị làm tiểu thiếp, lại đặc biệt vì hắn mà chi ra mấy ngàn lượng bạc chuộc thân cho một hoa khôi trong thanh lâu ra làm nô tỳ hầu hạ hắn, kết quả. . .
Kết quả đến bây giờ còn chưa có “ăn” hắn sao, đừng nói tới Giang Hãn là người không bao giờ chịu thua thiệt, cho dù đã làm rồi, người dám lừa gạt hắn cũng sớm bị hắn đá một cước đến Thái Hồ luôn, sao có thể . . . vẫn còn bình an ở trong phủ hết ăn lại uống đây.
Cơm nước xong, một số bằng hữu không quản đường sá xa xôi đã lục tục tới rồi, Giang Hãn liền đến tiền thính cùng bọn họ ôn chuyện. Bọn Phùng Dạ Bạch, Mộ Phi Phàm, Khanh Kiện vì quá xa xôi không thể đến, cũng đã gửi tặng lễ vật rồi.
Bách Vị ngủ trưa dậy, phát hiện Giang Hãn còn chưa trở về, thật nhàm chán, liền cùng Hương Tuyết ra ngoài đi dạo.
Giang phủ rất lớn, hai người đi hồi lâu, mới đi tới hậu diện, nơi này là chỗ nuôi giữ trâu bò lợn gà trong phủ, trên cơ bản trừ bọn người hầu ra, không có ai tới đây.
Hương Tuyết mặc dù đi theo hắn, nhưng lại sợ bẩn, thấy nơi này hôi thối liền muốn dắt tay Bách Vị rời đi.
Bách Vị liếc mắt một cái nhìn thấy ngay lúc một người làm tạm một cái hàng rào, trong đó ước chừng có hai mươi con dê con, đây chính là đồng loại của mình , bởi vì Giang Hãn không ăn thịt dê, cho nên trong phủ không có nuôi dê, đây là lần đầu tiên Bách Vị nhìn thấy một đám đồng loại, lại là lũ dê con đáng yêu nhất, lập tức vui mừng kêu lên sau đó chạy vào trong hàng rào trêu đùa lũ dê con này.
Hương Tuyết biết Bách Vị ngây thơ hồn nhiên, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên chờ, mãi cho đến khi mặt trời khuất núi, thấy Bách Vị cùng đám dê kia chơi đùa đến điên rồi , nếu không gọi hắn chắc hắn cũng không nhớ tới giờ giấc gì nữa, vì vậy bất đắc dĩ thúc dục mấy lần, lúc đó Bách Vị mới chui ra, vừa đi về vừa lưu luyến quay đầu lại nhìn chuồng dê.
Trở về tắm rửa một cái, Giang Hãn cùng các bằng hữu đi Hoan Hỷ Lâu uống rượu ăn cơm rồi, vì vậy Bách Vị một mình loanh quanh chơi với vài đồ vật trong phòng một hồi rồi mới đi ngủ.Nửa đêm cảm giác được có người sờ soạng đi lên, mùi vị quen thuộc, mang theo chút hơi rượu, hắn
biết là Gang Hãn, cũng chẳng muốn mở mắt, chỉ là hơi dịch người vào bên trong một chút, sau đó lại thiếp đi.
Giang Hãn say mê ngắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ khi ngủ say của Tiểu Dương đến không muốn chớp
mắt, bàn tay vuốt ve khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị , lẩm bẩm nói
” Bách Vị a Bách Vị , tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc có mị lực gì, tại sao lại có thể gắt gao nắm giữ trái tim ta như vậy, làm ta ngay cả khi đối diện với danh kỹ sắc nghệ song tuyệt cũng cảm thấy thật vô
vị nhạt nhẽo a? ”
“Cũng không biết đến khi nào ngươi mới có thể cảm nhận được chân tình của ta, thống thống khoái
khoái cùng ta kết làm phu thê, đến lúc đó, cuộc sống khổ cực này của ta mới chấm dứt.”
Hắn vừa nói, vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị , cuối cùng chán nản tựa đầu lên gối, phút chốc cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau chính là sinh thần của Giang Hãn, thân thích cùng bằng hữu mới sáng sớm liền đến chúc mừng làm phòng khách Giang phủ chật ních, bọn người hầu qua lại như con thoi vô cùng bận rộn, chỉ có Hương Tuyết , bởi vì là nha hoàn hầu hạ Bách Vị nên mới được rảnh rỗi như vậy, nàng ở trong phòng thêu thùa, Bách Vị ở bên cạnh không ngừng khoa tay múa chân, lúc thì bảo nàng không thêu cây cỏ, lúc lại bảo nàng thêu quá ít cây cỏ rồi, đến khi nàng thêu một mảng lớn, hắn còn nói cây này không ngon miệng, làm cho Hương Tuyết dở khóc dở cười, không biết phải thêu thế nào nữa.
Một nha đầu đi vào mời bọn họ đến tiền thính dùng cơm, nói là thức ăn đã đầy đủ rồi, Gia đang tìm Bách Vị khắp nơi.
Vì vậy hai người vội vàng thu thập một phen, liền đi đến tiền thính, lúc này khách nhân từ miệng bọn người hầu biết được Giang Hãn vừa nạp một nam thiếp, sủng ái vô cùng, thậm chí còn muốn cho hắn địa vị chủ nhân chân chính trong phủ, nên những người khách này vô cùng kinh ngạc, vừa thấy Bách Vị xuất hiện, cũng không tránh khỏi việc dài cổ ra mê say nhìn tuyệt sắc giai nhân của Giang Hãn.
Bách Vị cũng đích xác không làm những người này thất vọng, Giang Hãn giới thiệu Bách Vị với mọi
người sau đó liền dắt hắn ngồi vào chỗ chủ toạ, rồi phân phó bọn người hầu
“Khai tiệc “, lần lượt từng món ăn được bưng đến các bàn, các tân khách nếm thử, liền hết lời ca ngợi trù nghệ phi phàm của đầu bếp.
Đột nhiên Kiều Phúc đi tới, lớn tiếng nói
“Chư vị xin mời nhấm nháp trước một chút thức ăn, buổi tối còn có rất nhiều món ngon muốn thiết đãi các vị, cẩn thận lúc này ăn no bụng rồi, buổi tối lại không còn hứng thú để thưởng thức những món
chính của bữa tiệc nữa đâu.”
Hắn vừa dứt lời, hai mươi con dê con hôm qua Bách Vị vừa nhìn thấy liền bị mấy người người hầu dắt lên, đứng ở giữa sân.
Kiều Phúc lại nói
“Công tử nhà chúng ta vốn là không ăn thịt dê, điều này tất cả mọi người đều biết, bất quá năm nay nhà ta mới mời một trù tử sở trường về thịt dê nướng, theo phân phó của hắn, những con dê con này đều là mỗi ngày đều được cho uống sữa dê chứ không ăn gì khác, hôm nay vừa vặn đã nuôi một trăm ngày, trù tử nói lúc này thịt dê con là ngon nhất, bởi vậy hôm nay hắn muốn đem hai mươi ba con dê này nướng ngay tại chỗ, tiện thể giúp vui cho các vị, xin mời tất cả mọi người để dành bụng để buổi tối
nhấm nháp tuyệt thế mỹ vị này.”
Hắn nói xong, mọi khách nhân đều trầm trồ khen ngợi, mỗi người đều đối với món thịt dê con nướng tối nay mong chờ không thôi.
Kiều Phúc cũng là vì muốn bữa tiệc có không khí như vậy nên mới sai người dắt mấy con dê con trắngnhư tuyết này lên cho mọi người trông thấy.
Theo quy củ của Giang phủ, sinh thần của Giang Hãn là muốn cử hành hai trận yến hội vào giữa trưa và buổi tối, tất nhiên muốn đưa ra những tuyệt kỹ của các trù tử, được mọi người khen ngợi, lúc này tiệc rượu mới tính là viên mãn.
Chợt nghe một tiếng hô phẫn nộ giống như bùng nổ lôi vang lên
“Đứng lại, các ngươi. . . Các ngươi đứng lại cho ta .”
Kiều Phúc nhìn lại, chỉ thấy Bách Vị đứng ở bên cạnh Giang Hãn, thân thể run rẩy, chỉ tay vào Kiều Phúc dùng một loại ánh mắt “Ngươi là người xấu, đại ác nhân, người xấu nhất trong các loại người
xấu” nhìn hắn, một bên tức giận nói
“Ngươi. . . Ngươi cái này bại hoại, uổng công ta ngày thường nghĩ ngươi là người tốt, ngươi. . .
Ngươi quá tàn nhẫn.”
Hương Tuyết, Giang Hãn đang đứng cạnh hắn cùng toàn bộ khách nhân trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới Bách Vị sẽ nổi giận vào lúc này.
Chỉ thấy sau khi hắn lên án xong, phát hiện Kiều Phúc tựa hồ không có phản ứng, vì vậy liền vọt ra, trước cầm lấy vạt áo hắn dùng sức mà lắc, sau đó hắn mới chỉ vào mấy con dê con trên mặt đất bi
phẫn quát
“Ngươi nhìn xem, chúng nó bao nhiêu tuổi rồi, chúng nó có mặt trên đời này cũng bất quá mới chỉ một trăm ngày mà thôi, các ngươi lại bắt bọn nó ăn tươi, các ngươi. . . Các ngươi vì muốn ăn chúng nó, thậm chí làm cho chúng nó ngay cả mặt mẫu thân cũng chưa từng thấy qua, các ngươi. . . Rất tàn nhẫn. . .” Nói đến chỗ này, Bách Vị bi phẫn nhớ tới chính mình cũng chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ, không khỏi nước mắt rơi như mưa.
“Này. . . Này. . .”
Kiều Phúc cũng muốn hồ đồ rồi, không biết nên phản ứng thế nào, mắt thấy Bách Vị ngồi xổm trên
mặt đất, cố gắng gắt gao ôm con dê con lớn nhất, than thở khóc lóc mà khàn giọng quát
“Muốn ăn chúng nó, các ngươi trước hết ăn ta, nếu không đừng hòng chạm vào chúng nó dù chỉ là
một đầu ngón tay.”
Hắn hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén hung ác, giống như con nhím xù lông, hung tợn mà nhìn Kiều Phúc, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại, hiển nhiên là đã phẫn nộ đến cực điểm.
Những khách nhân trong sảnh cũng im lặng, nghĩ thầm mặc dù là ái thiếp, làm như vậy tựa hồ cũng hơi quá đáng một chút, Giang Hãn xưa nay nghiêm khắc, nhất định sẽ không dung túng tiểu mỹ nhân này. Quả thấy Giang Hãn vội vàng đi ra, đi tới trước mặt Bách Vị , nhưng là dang tay ôm hắn mà dỗ dành
“Tiểu Dương đừng nóng giận đừng nóng giận, chúng ta không ăn con dê con này là được, chúng ta bắt bọn nó nuôi lớn lên có được hay không? Ngươi mỗi ngày đi cấp chúng nó cây cỏ thơm ngon có
được hay không?”
Các tân khách suýt nữa té ngã, thầm nghĩ đây là Giang Hãn sao? Là Kim Lăng đệ nhất công tử nổi tiếng thủ đoạn lãnh huyết sao? Lại thấy Giang Hãn đem ánh mắt quét lên người Kiều Phúc, nghiêm túc khiển
trách
” Sinh thần của ta mà ngươi lại dám bày ra cách làm tàn nhẫn như vậy sao, thật sự là quá lớn mật, nhìn xem đã làm cho Bách Vị giận thành bộ dạng gì rồi, phạt ngươi một năm tiền lương, hảo hảo suy
nghĩ lại sai lầm của mình.”
Kiều Phúc trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm này. . . Này này này. . . Chuyện gì xảy ra a? Sao cuối cùng lại đổ hết lên đầu ta rồi, này. . . Này không phải lúc đầu là chủ ý ngài nghĩ ra sao? Nói là thêm một tiết mục giúp vui cho bữa tiệc mà, này. . . sao đến cuối cùng. . . Này. . . Này là chuyện gì hả gia, ngươi cũng không thể bởi vì muốn lấy lòng Bách Vị mà đem ta ra làm vật thế tội thế này hả, lại còn ra hình phạt tàn nhẫn như vậy.“Còn có trù tử, cái tên trù tử giỏi nướng thịt dê kia.”
Bách Vị vẫn tức giận như cũ, bất quá Giang Hãn đã nghiêm trị tên đầu sỏ nên hắn cũng hơi bình
tĩnh lại một chút, nhưng lại thấy vẫn còn người chưa bị trừng phạt thích đáng nên hắn lại nói
” Đuổi gã trù tử đó đi, làm cho hắn từ nay về sau không có công việc, không bao giờ có thể nướng
thịt dê nữa.”
Hắn hung ác nói kêu, nghĩ thầm
“Vốn dê không dễ chọc đâu, cái đồ trù tử chết tiệt nhà ngươi thật đáng chết, ngươi lại dám giết con
cháu của ta, lầm bầm, xem ngươi sau này còn dám nướng thịt dê nữa hay không!”
Trù tử đáng thương còn không biết tai ương đã phủ xuống đầu mình, vẫn ở trong bếp một bên mài dao một bên mơ mộng nghĩ đến việc lĩnh thưởng lúc xong việc.
Chú thích
(1) Thu liễm : bớt phóng túc, biết kiềm chế hơn rất nhiều
“Hảo hảo hảo, liền làm theo ý của Tiểu Dương đi, đến, ngươi trước buông con dê đó ra, ngươi
xem xem, quần áo cũng bị bẩn hết rồi. . .”
Giang Hãn đang dỗ dành Bách Vị, đột nhiên thấy tiểu đông tây này trừng mắt nhìn mình, tức giận
mà kêu lên
“Cái gì? Ngươi lúc này còn quan tâm đến y phục sao? ”
“Những con dê con đó thiếu chút nữa đều bị giết, ngươi nhưng lại chỉ biết nghĩ đến y phục của ta
bị bẩn thôi sao, ngươi. . . . . .”
Hắn tức giận đến nói không ra lời, nghĩ thầm hắn được gọi là Ngũ Lang, lang cùng dương là thiên địch, cho nên hắn cũng không thương xót gì bọn dê con.Giang Hãn vội vàng gật đầu nói
“Đúng đúng, ta sai rồi, không phải, kỳ thật là ta nói sai rồi, ta không phải lo lắng y phục mới của ngươi bị bẩn mà là ta lo lắng cho lũ dê con này, Tiểu Dương ngươi xem xem, ngươi ôm bọn nó chặt quá rồi, chúng nó thở không nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không bắt bọn nó để làm thịt thì
bịn nó cũng sẽ bị ngạt thở chết đấy. ”
Bách Vị vội vàng buông tay ra, một bên vỗ vỗ dê con nói
“Được rồi được rồi, ta ôm các ngươi chặt quá rồi, làm các ngươi ngạt thở a, xin lỗi xin lỗi.”
Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng dịu dàng nhu hoà, Kiều Phúc ở một bên thấy không giống lúc
trước tức giận tận trời, vội vàng tới gần cười nói
“Tốt lắm Bách Vị, nếu như vậy, ta cho người đem đám dê con này đi nhé.”
“Mang đi đâu, làm gì?”
Ánh mắt Bách Vị trong nháy mắt sắc bén nhìn lên, Kiều Phúc vội vàng nói
” Mang đi nuôi lớn lên a, gia vừa mới nói rồi không phải sao? Muốn đem đám dê này nuôi lớn lên,
cho ngươi mỗi ngày cấp cho chúng nó cỏ non để ăn mà, ngươi đã quên sao?”
Hắn nói như vậy, Bách Vị mới trầm tĩnh lại. Nhìn lũ dê con, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, quay
đầu nói với Kiều Phúc
“Được rồi Kiều đại ca, ngươi vừa mới nói, lũ dê con này vừa sinh ra thì được các ngươi mang
đến đây ngay đúng không?”
Kiều Phúc nghĩ thầm tiểu tổ tông này lại muốn làm gì nữa đây? Bất quá chính mình đích xác nói
qua, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói
“Oh, không sai.”Vừa dứt lời, Bách Vị lại gật đầu nói
“Uh, nếu như vậy, tốt lắm, Kiều đại ca ngươi nhân tiện phụ trách luôn việc tìm mấy con dê mẹ của
chúng đến đây luôn nhé, dù sao Hãn ca ca nói, hắn có rất nhiều tiền, hai mươi mấy con dê khẳng định
có thể dưỡng được đúng không?”
“Rầm ” một tiếng, Kiều Phúc ngã nhào ra đất, thảm thiết nói
” Bách Vị a, ngươi. . . Ngươi không, này không phải làm khó Kiều đại ca sao? Lần này có khoảng
trăm con dê mẹ, làm sao ta có thể tìm ra hai mấy con dê mẹ của lũ dê con này chứ?”
Bách Vị trợn tròn hai mắt nhìn hắn
“Kiều đại ca, sao ngươi tự dưng lại ngớ ngẩn thế? Ngươi chỉ cần mang lũ dê mẹ đến rồi ôm lữ dê
con này đặt vào đấy chúng sẽ tự nhận ra nhau thôi mà, ngươi cứ làm theo lời ta nói sẽ không sai đâu.”
Kiều Phúc còn muốn nói tiếp, Giang Hãn vừa nhìn, nghĩ thầm tình hình hiện nay đã loạn thế này rồi, còn muốn ở chỗ này tranh luận về đàn dê đến bao giờ nữa, Kim Lăng đệ nhất phủ của ta làm sao
còn chút thể diện nào nữa đây! Bởi vậy vội vàng quát
“Được rồi Kiều Phúc, Tiểu Dương nói không sai, ngươi cứ dựa theo phương pháp hắn nói mà làm,
xong rồi trở lại nói với hắn một tiếng là được, còn không mau gọi người đến dẫn lũ dê này ra đi.”
Kiều Phúc vâng mệnh mang lũ dê đi xuống, nghĩ thầm, hôm nay đúng là xui xẻo, thật chẳng hiểu nổi mọi chuyện nữa.
Giang Hãn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Bách Vị trở lại chỗ ngồi, lớn tiếng nói:
“Tốt lắm tốt lắm, mời mọi người bắt đầu dự tiệc đi, vừa đúng lúc ngày hôm trước trong gia trang
thu được hai điều cá lớn, chờ các trù tử chế biến một chút, nhất định sẽ giúp mọi người tận hứng.”
Lúc này các khách nhân cũng kịp phục hồi lại tinh thần, cố ý cười nói làm cho yến tiệc một lần nữa lại trở nên sôi nổi hào hứng.
Bất quá Bách Vị thủy chung vẫn rầu rĩ không vui, hắn nghĩ tới trên đời này thì thân phận loài dê bọn hắn kỳ thật đều là thức ăn của con người, giống như mình hồi trước vậy, không phải thiếu một chút nữa thì cũng toi mạng rồi sao? May mắn cho hắn là lúc đó sư phụ đi qua, cảm giác hắn có tuệ căn, mới thi triển pháp lực tạo ra một trận cuồng phong, đem hắn cuốn đi, từ nay về sau đi lên tu luyện chi đồ(1).
Nhưng nhiều năm như vậy, đồng loại khác có mấy người có thể có vận may như mình đây? Nghĩ tới đây, vừa lại nhìn thấy trong bữa tiệc ê hề thịt cá, cao lương mĩ vị, rau cỏ thì rất ít, lại càng không muốn động đũa một chút nào, chỉ là nghĩ tới hôm nay vốn là sinh thần của Giang Hãn, nếu như ta không ăn một chút thì hắn chẳng phải sẽ mất hứng sao, bởi vậy đành cầm đũa lên ăn vài cái nấm Đông Cô.
Cả một ngày vô cùng náo nhiệt, Bách Vị đến tận tối vẫn không có chút tinh thần nào, Giang Hãn sau khi tiễn khách về hết, trở về lại phải an ủi hắn một phen.
Chỉ bất quá Bách Vị suy nghĩ quá nhiều, hắn cứ nghĩ đến trên đời này mỗi ngày đều có rất nhiều dê sẽ bị dem đi làm thịt, lại càng cảm thấy đau khổ bất an.
Cứ như thế vài ngày không ăn không uống, cả người dần dần lộ vẻ tiều tụy, làm cho Giang Hãn vô cùng lo lắng, vội vàng mời danh y Lý Nhất Sơn vốn là đại phu từ trước đến nay chuyên chẩn bệnh cho mình đến xem bệnh cho Bách Vị, nhưng lạ lùng là hắn không hề ốm đau gì cả.
Cũng may sáu ngày sau, Kiều Phúc sau một hồi long đong vất vả đã trở về, phía sau dẫn theo một
đám dê con cùng dê mẹ, lúc ở đại môn bái kiến Giang Hãn, Giang Hãn cười nói
“Ngươi sao phải đi lâu như vậy ? Sẽ không thật sự là đi tận đến Bạch Vân mục tràng(2) cách đây
sáu trăm dặm chứ?”
Chỉ thấy Kiều Phúc vẻ mặt đau khổ nói
“Gia của ta, ngài đã hạ lệnh rồi, ta nào dám không làm theo a? Hoàn hảo biện pháp của Bách Vị
dùng được, nếu không ta thật đúng là không có cách nào rồi.”Giang Hãn cười nhạo nói
“Ngươi là đồ ngốc à? Đem đám dê con này bán đi, sau đó đến mục trang phụ cận tìm hai mấy cặp
dê cả mẹ lẫn con không phải là được rồi sao? Dù sao đều là không sai biệt lắm, chỉ cần lông đủ trắng,
Bách Vị cũng không phân biệt được.”
Kiều Phúc quả nhiên tỉnh ngộ, thở dài nói:
“Ôi, ta như thế nào không nghĩ tới phương pháp này, hoàn lại mất nhiều thời gian như vậy.”
Tiếp theo lại tiến đến trước mặt Giang Hãn, ha hả cười nói:
“Gia rốt cuộc vốn là gia, thông minh trí tuệ hơn ta gấp trăm lần. . .”
Giang Hãn lạnh lùng nói: “Đừng có tâng bốc ta, tưởng ta không biết tâm tư của ngươi sao? Ngươi
không phải muốn xin ta đừng cắt năm tháng tiền lương của ngươi sao?”
Kiều Phúc vội vàng nói
“Gia, chuyện này thật là ta là bị oan uổng a, nọ là ngài tự mình ra lệnh, ngài có muốn dỗ dành
Bách Vị thì đem tội lỗi đổ lên đầu ta cũng được thôi, nhưng sao ngài lại cắt tiền lương của ta a? Vậy không thể được, ta phải đến trước mặt Bách Vị để giải thích, oan ức lớn như vậy sao ta có thể chịu
được a!”
Giang Hãn trừng mắt liếc hắn một cái, hừ giọng nói:
” Giỏi nhỉ, bây giờ càng ngày càng không xem gia ta ra gì nữa phải không? Nhìn bộ dạng của ngươi
kìa, được rồi, chẳng những năm tháng tiền lương không bị cắt, sẽ thưởng thêm cho ngươi mười lượng bạc nữa, đã thoả mãn chưa? Lầm bầm, ngươi cũng cho là ta kẻ tiểu nhân sao, chuyên bắt người khác
chịu tội thay cho ta a?”
Kiều Phúc lập tức mặt mày hớn hở, nói:
“Rốt cuộc vẫn là gia tốt nhất, người thật là rộng lượng, cũng không uổng ta đi Bạch Vân mục tràng
chuyến này rồi.”
Mấy người người hầu sớm đã tiếp nhận đàn dê, an trí ở phía sân sau, bên này Kiều Phúc định đi
tới phòng của Bách Vị, lại nghe Giang Hãn gọi hắn lại nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn khó hiểu đáp:
“Ta đi nói cho Bách Vị một tiếng a, chẳng lẽ chỉ có mấy ngày thôi mà hắn đã quên hết chuyện này
sao?”
Giang Hãn ho khan một tiếng nói:
“Uhm, chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi đi nghỉ đi đi, Tiểu Dương mấy ngày nay cũng
không vui, ta tự mình đi nói cho hắn, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cao hứng của hắn.”
Nói xong thản nhiên hướng về phòng của Bách Vị đi đến.
Đế lại Kiều Phúc trợn mắt há mồm đứng chôn chân tại chỗ, nghĩ thầm, này. . . Này gia cũng quá sủng Bách Vị đi? Khó trách ngày sinh thần cũng không sợ mất thể diện mà chỉ chú tâm an ủi hắn, này. .
. Này là lão gia luôn luôn lãnh khốc bình tĩnh sao?
Chú thích
(1) tu luyện chi đồ: bắt đầu tiến vào con đường tu luyện
(2) mục tràng: bãi chăn nuôi dê hay gọi là nông trường chăn nuôi dê cũng được
Chương này ta mún tặng cho Fynnz tỷ tỷ thay cho lời cám ơn của ta tới tỷ ấy vì tỷ ấy đã
giúp đỡ ra rất nhiều từ khi ta bắt đầu edit truyện , đặc biệt là bộ này. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...