Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh


Tháng 8, Dư Thính tốt nghiệp cấp 3, thi đậu vào trường đại học Luật thành phố Kinh.
Cô không cho người nhà đưa đến sân bay mà tự mình đi đến sân bay, lên máy bay bay đến thành phố Kinh.
Vừa xuống máy bay, Dư Thính đã nhìn thấy Yến Từ ở cổng chào sân bay.

Bây giờ anh hơn trước một chút, cơ thể cũng rắn chắc hơn, diện một cái áo hoodie đen đơn giản, đội một chiếc mũ che kín mặt.

Cho dù không thấy mặt nhưng đám đông ở đây vẫn bị khí chất của anh thu hút.
Yến Từ đã nhìn thấy Dư Thính từ đầu, chủ động đi tới kéo vali cho cô.
Đang là mùa thu, thời tiết không quá lạnh, Dư Thính định hỏi hai người đến chỗ ở của cô bằng cách nào thì thấy ở ven đường có một chiếc xe việt dã đen mới tinh, thương hiệu bình thường, kiểu dáng cũng không phải kiểu đang thịnh hành, Yến Từ trực tiếp đi qua đó, mở cửa ghế phụ ra, mời cô ngồi.
Dư Thính choáng váng mấy giây, “Anh mới mua xe à?”
“Ừ.” Yến Từ thấp giọng trả lời, “Mới mua.”
Dư Thính vẫn còn chưa kịp định hình.
Tính cách Yến Từ cô hiểu rõ, tính cảnh giác của anh quá cao, ngồi máy bay, tàu thuyền đều vô cùng kháng cự, cũng không thích lái xe.

Bởi vì không cách nào biết trước hành vi của người khác sẽ làm anh thấy bất an.

Cho nên khoảng một tháng trước kỳ thi thi đại học của cô, anh nói sẽ tự mình lái xe tới sân bay đón cô ở thành phố Kinh, Dư Thính chỉ cười cười.
Vậy nên, chỉ mới một tháng mà anh đã có thêm một chiếc xe mới?
Dư Thính tò mò đi một vòng quanh xe, “Tại sao lại muốn mua xe, chắc cũng hơn mười mấy vạn, sao anh lại có nhiều tiền vậy?”
“Cùng giáo sư làm một hạng mục.

Có xe thì gặp em bất cứ lúc nào cũng được.” Cảm xúc của Yến Từ vui vẻ hơn thường ngày rất nhiều, rõ ràng là chiếc xe này mang lại cho anh cảm giác mới mẻ, anh hất cằm với cô, nói: “Ngồi.”
Dư Thính ngồi trên ghế phụ, đang muốn thắt dây an toàn thì Yến Từ đột nhiên dựa gần lại, “Để anh.”
Cô ngoan ngoãn rút tay lại.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức hơi thở của anh lấp đầy khoang mũi cô, còn có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh, còn có đôi môi lúc nào cũng thích mím chặt.
Khoảng thời gian ôn tập cuối cấp thật sự rất bận, mỗi ngày cô đều rơi vào trầm tư, lo lắng.
Cô sợ mình thi không tốt, lo lắng không thi đậu vào trường đại học mình yêu thích, sợ không được ở cùng một thành phố với Yến Từ.


Đối với Dư Thính mà nói, Yến Từ thật sự quá tài giỏi, mới lên năm hai thôi mà đã hoàn thành gần hết tiêu chí học phần để tốt nghiệp đại học, nếu cô không nhanh chóng chạy đến bên người anh, cô sợ rằng bọn họ sẽ ngày càng xa nhau.
Cho nên cô đã vận dụng một nghìn phần trăm công lực để ôn tập, đến thời gian trò chuyện với bạn trai cũng không có.
Chụt.
Dư Thính bất chợt hôn lên chóp mũi Yến Từ.
Đầu ngón tay Yến Từ hơi dừng lại, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng bỏng hơn, anh nắm cằm Dư Thính, không cho cô cơ hội tránh né lập tức hôn mạnh lên môi cô.
Môi anh hơi lạnh, nhưng đầu lưỡi lại rất nóng, nhẹ nhàng xâm nhập vào môi cô, cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Hai người hôn nhau đến say mê, không gian kín trong xe đan xen tiếng thở gấp của cả hai.
Bàn tay to khoẻ của anh xuyên qua mái tóc dày mượt của Dư Thính, đặt lên sau gáy cô, giam cầm cô chặt chẽ, bàn tay còn lại dán chặt chẽ vào phần cổ trắng nõn của cô.
Trong không khí ngập tràn hơi thở xúc động, còn có hoocmon nam tính tùy ý phát tán ra khắp xe.
Trong lúc ý loạn tình mê, phía sau xe vang lên tiếng kèn chói tai đánh thức hai con người đang nồng nhiệt kia.
Yến Từ hơi dừng lại, sau đó lùi người về ghế ngồi.
Cho dù anh đã cố đè nén tiếng thở dốc, nhưng hơi thở nặng nề vẫn bán đứng bản thân Yến Từ.
Môi Dư Thính bị nụ hôn làm cho sưng đỏ lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh, nhìn qua có vẻ rất đáng thương.
“Về thôi.” Yến Từ thong thả lau khoé môi ướt át của cô, khởi động xe rời khỏi sân bay.
Dọc đường Yến Từ lái xe rất chậm.
Không vượt mặt, không tăng tốc, cũng không để ý mấy chiếc xe khác khinh bỉ cho xe anh hít mấy ngụm khói, anh vẫn cứ bình tĩnh duy trì tốc độ chầm chậm của mình.
Lúc này Dư Thính mới tỉnh táo từ nụ hôn kịch liệt kia, làn da trắng tuyết lại dần ửng hồng lên.
Đối phương lái xe rất nghiêm túc, góc nghiêng sắc sảo vô cùng đẹp trai.
“Yến Từ, anh biết em ở đâu không?”
“Ừ, chú Lý đã nói địa chỉ cho anh biết.”
“Vậy… Tối nay…” Dư Thính nhỏ giọng ám chỉ, nhưng người nọ lại nói, “Tối nay anh về phòng thí nghiệm.”
Dư Thính: “...”
Yến Từ: “Báo cáo còn chưa làm xong.”
Nhìn anh không giống như đang nói giỡn, lửa giận của Dư Thính bốc lên phừng phực, tức giận nhéo cánh tay anh thật mạnh, sau đó quay mặt nhìn ra ngoài xe, không thèm để ý đến anh nữa.
Yến Từ không biết tại sao đang yên đang lành cô lại quay ra nhéo người, cũng không dám quay qua nhìn cô, sợ gây ra tai nạn xe cộ.

Cứ như vậy cho đến khi đến chỗ ở của Dư Thính, Yến Từ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cất hành lý đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Không ăn.”

Dư Thính xuống xe, lấy hành lý từ cốp xe ra, rầu rĩ đi vào nhà mới.
Yến Từ nhíu mày.
Sau đó lặng lẽ phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận —— bạn gái đang giận dỗi.
Anh chợt hiểu ra, đôi chân dài nhẹ nhàng đuổi theo, “Muốn anh dỗ em?” Gần đây anh mới học được vài lời ngọt ngào từ bạn cùng phòng, thấy cũng được, vừa đúng lúc nên anh muốn thử xem sao.
“Không.”
“Ò.”
Yến Từ không nói nữa, thành thật im lặng đi bên cạnh cô.
Đầu óc Dư Thính toàn là dấu chấm hỏi, cô nói không cần dỗ, anh thật sự không dỗ luôn à? Được rồi, EQ của tiểu đáng thương không đáng nhắc tới, cô nên rộng lượng hơn mới phải.

Cô đẩy vali qua chỗ Yến Từ, “Anh kéo đi.”
Yến Từ kéo vali, “Không giận nữa?”
Dư Thính hừ một tiếng, dứt khoát quay đầu không nhìn anh.
Một lát sau, Dư Thính kéo tay áo Yến Từ, nói: “Em đói bụng, anh nấu cơm cho em đi.”
“Đi ra ngoài ăn.”
Dư Thính đang muốn tiếp tục giận dỗi thì nghe anh nói, “Thời gian nấu cơm đủ để viết tờ đơn xin nghỉ.” Ánh mắt anh mang theo ý cười, “Báo cáo tuần sau làm cũng được.”
Dư Thính ngây người, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Yến Từ đảo khách thành chủ, nắm ngược lại tay cô.

Sau khi Dư Thính nhận được kết quả đậu vào trường đại học Luật, Dư Dung đã mua một căn nhà nhỏ ở gần trường cho cô.
Khu chung cư này thuộc về người giàu có, chất lượng an ninh ở đây không tốt nhất thì cũng tốt nhì.

Căn nhà của cô có kết cấu hai tầng, trang trí tinh xảo, rộng hơn bốn trăm mét vuông, có một hai căn phòng trống để cho mấy người bạn thân của Dư Thính ghé chơi.
Các cô ấy cũng học ở thành phố Kinh, sau này họ có thể tụ tập với nhau như trước rồi.
Sau khi vào nhà, Yến Từ vẫn là đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, muốn làm những món Dư Thính thích ăn nhất.
Dư Thính ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ cũng thấy hơi mệt mỏi, đá giày nằm lì trên sô pha, tiện tay mở điện thoại lên.
‘Cố Song Song: Thính Thính, cậu đến nơi chưa?’
‘Dư Thính: Đến rồi!! Yến Từ đến đón tớ về rồi, địa chỉ gửi cho các cậu liền đây, mấy ngày sau nhớ đến chơi với tớ đó.’

‘Địch Nguyệt: Có mua áo mưa không?’
‘Dư Thính:????’
‘Hạ Thất Tịch: Cái con bé này, đây là đề tài mà con gái con đứa nên nói sao? Vậy nên, Thính Thính đã mua áo mưa chưa?’
‘Dư Thính:??????’
‘Địch Nguyệt: Đừng ngại đừng ngại, đại học rồi, có thể làm mấy chuyện mấy đứa con nít ranh không thể làm.’
‘Dư Thính thẹn quá hóa giận: A a a a, các cậu đủ rồi, tớ không có bậy bạ như vậy biết chưa!!’
‘Cố Song Song cũng hùa theo bọn người kia: Yến Từ á, người ta chờ cậu ở đại học tận hai năm, thực sự rất vất vả, cậu không thể thông cảm cho người ta một xíu sao? Cho nên cuối cùng là cậu đã mua áo mưa chưa?’
‘Dư Thính:....’
Cuộc trò chuyện bậy bạ này không cách nào tiếp tục được nữa.
Dư Thính dứt khoát thoát ra không thèm đọc tin nhắn nhóm, quay đầu nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp.
Đều nói đàn ông lúc tập trung làm việc là đẹp trai nhất, nhưng Dư Thính cảm thấy, lúc Yến Từ làm cá kho, xương sườn nướng, tôm chiên giòn cho cô mới là đẹp trai nhất!!
Vậy nên…
Cô có nên mua áo mưa không?
Dư Thính rối rắm vài giây, đỏ mặt click mở app mua hàng, đặt mua một hộp áo mưa.
Trên màn hình vẫn nhảy lên thông báo tin nhắn wechat.
‘Hạ Thất Tịch: Thính Thính suy nghĩ sao rồi?’
‘Địch Nguyệt: Mua một hộp đi, tớ không tin đại tiểu thư không thèm khát cơ thể người ta.’
‘Cố Song Song: Tớ cũng thèm thịt mấy anh chàng tiểu thịt tươi nha…’
‘Hạ Thất Tịch: Tớ cũng ham muốn anh chàng trợ giảng của lớp tớ, aizzz.’
‘Địch Nguyệt: Các chị em, tớ có tài nguyên mới! Có ai muốn có không ta?’
‘Hạ Thất Tịch: Người tốt cả đời bình an.’
‘Cố Song Song: Người tốt cả đời bình an.’
Dư Thính đọc xong cảm thấy không còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác.
Tại sao khi lên đại học, những con người này lại trở nên đen tối như vậy, một chút cũng không giống cô.
Vì thế ——
‘Dư Thính: Người tốt cả đời bình an.’
Cô vừa tán gẫu cùng bọn họ, vừa nghiên cứu tài nguyên mới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cho đến khi điện thoại của shipper gọi đến, Dư Thính mới lật đật mang giày chạy xuống nhận hàng.
Tiểu khu không cho phép shipper giao hàng đến tận nhà, mọi hoạt động giao hàng đều được tập trung ở sảnh giữ đồ.
Cô mở túi ra kiểm tra hàng, lúc này mới lén lút chạy về nhà.
“Cầm gì trên tay đó?”
Dư Thính đang nhẹ nhàng khép cửa lại thì Yến Từ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cất giọng hỏi.
Dư Thính giật nảy một cái, hoảng hốt giấu túi đồ ra sau lưng, bộ dạng “cây ngay không sợ chết đứng” nói: “Không có gì hết.”

Yến Từ cũng không hỏi nhiều, “Rửa tay đi, có cơm rồi.”
Dư Thính vòng qua người cậu gấp gáp chạy lên lầu, đem túi đồ ném vào góc tủ, chạy vào toilet rửa tay.
Trong gương, gương mặt cô đỏ bừng bất thường, mái tóc rối bời, chỉ có người mù mới không biết là cô đang làm chuyện mờ ám.
Dư Thính cấp tốc sửa sang lại một chút, hít sâu ổn định bản thân rồi mới đi xuống lầu.
Lúc ăn cơm anh không thích nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ trả lời tin nhắn giáo sư gửi tới, Dư Thính vừa cắn một miếng sườn, vừa hỏi anh, “Tối nay anh bận việc gì sao?”
“Nghe theo em.”
Dư Thính lắc lắc mũi chân, gương mặt thỏa mãn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Vậy anh ở lại đi, em không dám ngủ một mình.”
Yến Từ gật đầu: “Ừ.”
Dư Thính càng vui vẻ hơn, “Vậy lát nữa em đi tắm.”
“Ừ.” Yến Từ lại gật đầu, vừa trả lời cô vừa trả lời giáo sư, cuối cùng còn không quên xin nghỉ phép.
Bình thường Yến Từ rất chăm chỉ nghiên cứu, giáo sư có cho anh nghỉ xả hơi anh cũng không nghỉ, hôm nay lại đột nhiên xin nghỉ, giáo sư đương nhiên đồng ý, còn không quên trêu ghẹo vài cậu, ‘Bạn gái đến?’
Yến Từ trả lời, ‘Vâng.’
Giáo sư nói: ‘Vậy em ở chơi với bạn gái mấy ngày đi, không cần gấp gáp làm báo cáo làm gì, dữ liệu tụi thầy sẽ kiểm tra trước, chờ em về kiểm lại là được.

Nhớ chơi cho vui vào, đừng có làm mặt lạnh với cô bé.’
Lời nói của Yến Từ làm Yến Từ cười nhẹ, ‘Em biết rồi.’
Dư Thính không nghe anh nói gì nữa, lại thấy anh đột nhiên cười lên, không nhịn được tiến lại gần, “Anh nhắn tin cho ai vậy?”
Yến Từ đưa điện thoại cho cô, tự mình thu dọn bàn ăn.
Dư Thính cũng thoải mái xem, wechat của anh chủ yếu là nhắn tin với giáo sư và bạn học, đề tài trò chuyện là những thứ Dư Thính không hiểu, nhưng mà có một cái tên làm cô chú ý.
‘Bảo bối’.
Cô muốn nhìn xem ai mà lại ghê gớm đến mức khiến anh đặt biệt danh sến súa đến thế.
Ồ, thì ra là cô, vậy thì không sến súa nữa.
Dư Thính cầm điện thoại cười ngây ngô, nhìn bóng lưng Yến Từ, lớn giọng nói, “Yến Từ, anh cũng hay ho thiệt chứ.”
Anh không nói lời nào, lỗ tai trộm đỏ lên.
Dư Thính đóng wechat, định trả điện thoại cho Yến Từ thì đột nhiên nhìn thấy ảnh màn hình khoá của anh.
Dưới ánh nắng, gương mặt trắng nõn được mái tóc ngắn ôm trọn của cô gái nhìn vào màn hình, nở nụ cười ngọt ngào, Yến Từ ngồi cạnh cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là ảnh chụp chung của hai người lúc đang học lớp 11, Dư Thính không ngờ anh sẽ dùng tấm hình này làm màn hình khoá.
Có lẽ vào thời điểm đó… Trong tim Yến Từ đã có cô rồi.
Dư Thính vuốt ve gương mặt thiếu niên trên màn hình, cuối cùng mở camera ra, nhìn camera selfie vài tấm, xong chuyện mới chạy vào bếp ôm chặt anh từ phía sau.
“Yến Từ.”
“Ừ?”
“Em thích anh nhất.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui