Tống Duẫn Hành đứng giữa nhóm người, con ngươi đen sẫm hơi nheo lại, nhìn cô một lượt không lộ ra chút cảm xúc nào, từ từ lồng ghép khuôn mặt của người trước mặt với người trong những bức ảnh mà Tống Duẫn Thư gửi cho anh, người thật còn nhỏ bé gầy gò hơn trong ảnh nhiều.
Một đám người bên cạnh vẫn đang nói huyên thuyên gì đó, ánh mắt Tống Duẫn Hành cố định lại, rốt cục khẽ cau mày.
Bước vào khoảng sân cũ nát tới mức không tả nổi, Tống lão gia đi một bước là cả người đều run rẩy, ông có nằm mơ cũng không ngờ được, tam tiểu thư của Tống gia từ nhỏ đã được nuông chiều lại ở trong một căn nhà hoang sơ tàn tạ thế này.
Đã nhiều năm như vậy, con bé phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Nghe thấy bên tai truyền tới bước chân mơ hồ, Khương Tri đang cho gà ăn ngẩng đầu lên tò mò. Cách không xa có một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, ngoại trừ cán bộ trong thôn còn có hai người khác cả người mặc âu phục, đi giày da bóng loáng, ngay cả góc áo cũng không có một nếp nhăn nào. Trưởng thôn của bọn họ đứng bên cạnh thì có vẻ vô cùng giản dị.
Thấy một nhóm người bỗng nhiên xuất hiện, cô gái ngơ ngác ngây ngốc ôm chậu gỗ, nét mặt có chút mơ hồ.
Trưởng thôn nhiệt tình dẫn người tới, Khương Tri đứng tại chỗ, luôn cảm giác có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô theo bản năng xoay đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trẻ tuổi, cô sửng sốt một giây.
Trưởng thôn hào hứng xoa xoa tay, chào hỏi Khương Tri: "Nha đầu, mau gọi cô giáo Tống ra đây, bên ngoài có người tới."
Nghe vậy, cô gái đảo mắt thật nhanh qua nhóm người xa lạ, sau đó luống cuống tay chân đặt đồ đạc trên tay xuống chạy vào gọi người.
Đó là lần đầu tiên Tống Duẫn Hành nhìn thấy Khương Tri ngoài đời, giống y hệt những bức ảnh vài năm qua anh đã xem, chỉ là chân thật xung quanh cô có một đàn gà đang vây quanh, hình ảnh và âm thanh đều vô cùng hài hòa.
Lúc Tống Duẫn Thư nhìn thấy Tống lão gia và Tống Duẫn Hành, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Cô cố tình che giấu tâm tư của mình thật cẩn thận, không còn sự kích động như khi bỏ ra khỏi nhà, lúc này có thể ôn hòa nhã nhặn mời bọn họ vào trong.
Tống lão gia vừa nhìn thấy con gái, nhất thời ứa nước mắt. Ngẫm lại hai cha con đã rất lâu không nhìn thấy nhau. Tống Duẫn Thư tuy xúc động nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định, đưa cho cha mình một tờ khăn giấy, thuận tiện an ủi vài câu.
Tống Nghị Quốc lau nước mũi, nước mắt lại trào ra, khóc được một lúc mới nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn con gái, giọng điệu thăm dò có vẻ không chắc chắn: "Nha đầu đang cho gà ăn trong sân kia là con sinh à?"
Nghe vậy, Tống Duẫn Hành cũng ngước mắt, trầm mặc nhìn sang chị gái.
Tống Duẫn Thư vừa uống một ngụm nước suýt chút nữa thì phun cả ra ngoài, ánh mắt nhìn cha mình có chút không tin nổi. Khương Tri đã 17 tuổi, cô mới rời khỏi Tống gia được năm năm, sao có thể sinh đứa con lớn như vậy.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi nghe giải thích rõ ràng Tống lão gia mới thở phào nhẹ nhõm. Khương Tri là học trò được Tống Duẫn Thư nhận nuôi, trước kia vẫn sống cùng bà ngoại nương tựa vào nhau, sau đó bà ngoại qua đời, Tống Duẫn Thư mới giữ cô bé lại bên cạnh.
Hôm ấy Tống Nghị Quốc và Tống Duẫn Hành cũng không ở lại trấn nhỏ quá lâu, vì buổi chiều Tống Duẫn Thư còn phải lên lớp, Khương Tri cũng phải tới trường học. Tống lão gia khuyên ngủ Tống Duẫn Thư cả nửa ngày, ý tứ vẫn là hi vọng cô có thể trở về nhà. Hiện tại tuổi tác ông cụ đã cao, lại còn phải mỗi ngày lo lắng cho con gái một thân một mình ở bên ngoài.
Tống Duẫn Thư không hề nghị ngợi liền thẳng thừng từ chối. Cô ở đây dạy học rất tốt, nói đi là đi thì đám trẻ kia biết làm sao bây giờ?
Từ đầu tới cuối Tống Duẫn Hành không nói gì nhiều, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tống Duẫn Thư, chỉ có thể nhún vai. Ánh mắt của anh không biết vô tình hay cố ý mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cô bé đang ngồi nhặt trứng gà trước cửa chuồng.
Cô bé nhặt từng quả từng quả rất chăm chú, xem những quả trứng kia giống như bảo bối vậy. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên gương mặt cô, phác họa nên những đường nét mềm mại thanh tú của người thiếu nữ. Cô bé khẽ cười, ngay cả khóe môi hơi cong lên cũng mang theo hương vị của ánh mặt trời.
Bên tai ông cụ đang nói chuyện cùng Tống Duẫn Thư, Tống Duẫn Hành lẳng lặng nghe nhưng thật ra là vào tai trái ra tai phải. Cặp mắt đào hoa hơi giương cao, ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm vào người ở bên ngoài cửa sổ hồi lâu, đáy mắt đen sẫm dường như có ý tứ khác.
Đã nhiều năm như vậy, tính tình bướng bỉnh của Tống Duẫn Thư vẫn chẳng hề thay đổi. Dường như cô đã quyết tâm muốn ở lại đây. Ông cụ nước mắt vòng quanh không đánh cũng không mắng cô, chỉ đặt một tập tiền ở góc bàn, bảo Tống Duẫn Thư cầm lấy để sinh hoạt.
Cho tới lúc rời đi, cô bé ở phía ngoài mới khom người đi vào nhà. Cô bé vẫn không xuất hiện, dường như là sợ quấy rầy đến bọn họ.
Tống Duẫn Hành cau mày nhìn về phía Khương Tri, khóe môi hàm chứa ý cười dịu dàng. Cô gái trước mặt trông như rất nhỏ tuổi, nhưng nghe Tống Duẫn Thư nói cô bé đã qua sinh nhật mười tám tuổi, ngày trước đã nghỉ học mất một năm, hiện tại vẫn đang học lớp 12.
(Ý là chú không hề tăm tia mầm non đất nước, thỉnh các vị đừng dị nghị tội chú =))))))
Hình như chú ý tới ánh mắt của anh, cô gái khẽ cau mày quay đầu lại, trong tích tắc ánh mắt chạm vào nhau, cô bé lại xuống quýt cúi đầu, giống như chú cừu nhỏ bị hoảng sợ.
Bắt gặp ánh mắt mơ hồ vừa sợ hãi vừa ngại ngùng của cô, ý cười trên môi anh càng đậm, lặng lẽ nghe cô quay về phía Tống Nghị Quốc tự giới thiệu bản thân. Cũng không biết lúc đó suy nghĩ gì, trước khi rời đi anh bỗng nhiên tới gần, kéo Khương Tri đứng trước cửa chụp chung một tấm ảnh.
Mặc dù cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ nhưng lúc nhìn vào ống kính thì vô cùng phối hợp mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiền lành.
- -----------------
Tống Nghị Quốc và Tống Duẫn Hành ngồi lên xe rời đi. Trên đường trở về, nét mặt của ông cụ rất nghiêm trọng. Con gái không muốn trở về nhà, chỉ cam tâm tình nguyện ở lại đây dạy học, bộ xương già của ông sao mà yên tâm nổi. Thỉnh thoảng ông cụ lại thở dài một tiếng. Tống Duẫn Hành ngồi bên cạnh không để tâm lắm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ đăm chiêu.
Vì đường khó đi nên xe di chuyển rất chậm, khiến cho thân hình bé nhỏ gầy gò cách đó không xa càng lúc càng hiện lên rõ ràng hơn. Ánh mắt Tống Duẫn Hành hơi khựng lại, thấp giọng bảo tài xế dừng xe.
Biết bọn họ đi chưa được bao xa, Khương Tri ôm giỏ trứng gà đi đường tắt, nhanh chân lẹ bước vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng cũng chạy từ con đường nhỏ đến nơi, cô thở hổn hển dùng sức vẫy tay với chiếc xe ô tô màu đen, mãi tới khi nó dừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tống Duẫn Hành đã cau mày mở cửa ra. Tống Nghị Quốc ở bên cạnh vừa rồi còn đang đau lòng, lúc này cũng chú ý tới trước xe có một cô bé.
Hơi thở gấp gáp của Khương Tri còn chưa bình phục lại đã thấy trên xe có một người bước xuống. Người kia ngược chiều ánh sáng đi về phía cô, thân hình cao lớn tuấn tú giống như một cây tùng cao ngất. Bên dưới bộ âu phục tối màu được cắt may tỉ mỉ là làn da rất trắng, lộ ra cảm giác lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
Vì trời vừa mưa xong nên trên đường lầy lội bùn đất, anh vững vàng đi tới, ống quần và đôi giày da bóng loáng không hề dính một chút bùn đất nào.
Tống Duẫn Hành dừng lại trước mặt cô, hơi cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, tầm mắt dừng trên thứ gì đó mà cô đang ôm trước ngực.
Bỗng dưng cảm nhận được bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh, Khương Tri luống cuống ôm giỏ trứng gà, cẩn thận dè dặt đưa cho Tống Duẫn Hành. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, đặc biệt là cặp mắt đen như mực kia. Tiếng nói của cô cũng rất nhỏ: "Đây, đây là trứng gà của nhà cháu, tặng, tặng hai người."
Cô nhìn thấy xấp tiền dày trên bàn, cô giáo Tống đến trường dạy học không có nhà, cô không biết nên xử lý thế nào, nhưng sự biết ơn cơ bản nhất thì cô biết.
Tống Duẫn Hành sững sờ trong nháy mắt, ánh mắt hơi khựng lại, chậm rãi lướt qua những đường nét mềm mại mà trong sáng của cô. Anh cứ thế cúi thấp đầu, nhìn cô, nhìn cả giỏ trứng gà trong lòng cô.
Ánh nắng nhàn nhạt ngưng tụ trên chóp mũi thanh tú của cô, tạo thành một cái bóng nho nhỏ. Lồng ngực cô hơi phập phồng, trên chiếc trán nhẵn bóng còn vương đầy mồ hôi. Chắc hẳn cô đã vội vội vàng vàng chạy thẳng tới đây.
Trong giỏ xếp đầy trứng gà, nhìn qua có thể nhận ra bên trong đã có vài quả vỡ nát.
Khương Tri yên lặng chờ đợi, ôm giỏ trứng, hi vọng anh có thể nhận. Có trời mới biết, lòng bàn tay giấu sau lưng của cô đã phủ đầy mồ hôi. Vừa nãy cô chạy quá gấp gáp, sợ bọn họ đi mất nên trong giỏ có quả trứng đã bị vỡ, cô lo lắng người đàn ông trước mặt sẽ từ chối.
Tống Duẫn Hành cong môi, khẽ cười một tiếng, nhận lấy giỏ trứng gà từng trong tay cô, giọng nói ôn hòa lại dễ nghe, anh nói: "Được, cảm ơn."
Rốt cuộc đưa trứng gà xong, Khương Tri bất giác thở phào, giống như đã hoàn thành xong một trọng trách. Lúc này mới ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng long lanh như mã não*.
(Mã não: một vật liệu quý thường dùng để làm đồ trang sức.)
Nghe thấy Tống Duẫn Hành nói cảm ơn, cô liếm đôi môi có chút nứt nẻ, khẽ lắc đầu: ".......Không cần nói cảm ơn đâu ạ."
Đây đều là việc phải làm.
Tống Duẫn Hành cụp mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, đôi mắt đen sẫm tràn ngập ý cười. Dường như anh định nói thêm gì đó nhưng cô gái trước mặt còn chưa đợi anh đáp lại đã xoay người chạy như bay dọc theo con đường nhỏ, mái tóc đuôi ngựa đung đưa, hành động nhanh như một chú thỏ.
Đã đi rồi?
Đứng tại chỗ, Tống Duẫn Hành khẽ cười day day mi tâm. Sau khi trở lại xe, anh nhìn chằm chằm giỏ trứng gà không chớp mắt, đáy lòng giống như bị một người nào đó khẽ gõ một cái, lóe lên một tia sáng.
Nhìn thấy trứng gà trong tay anh, Tống Nghị Quốc không đồng tình lườm con trai một cái, giọng điệu có chút không vui: "Trong nhà chị gái anh, tôi thấy thứ đáng tiền nhất là vài con gà mái, sao anh còn dám nhận trứng gà của người ta?"
Cô bé kia đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chạy xa như vậy để đưa trứng gà, có lẽ đã nhìn thấy tiền ở trên bàn rồi.
Tống Duẫn Hành mím môi không đáp, mí mắt hơi rũ xuống, ý cười nơi đuôi mắt còn chưa tan đi.
Sau khi trở lại thành phố, Tống lão gia thỉnh thoảng lại gọi điện cho Tống Duẫn Thư, tình cờ hỏi một chút về tình hình của Khương Tri, quan hệ giữa cha và con gái mơ hồ có chút xóa bỏ những hiềm khích lúc trước.
Vì mong người nhà họ Tống có thể tiếp nhận Khương Tri, nên từ lâu Tống Duẫn Thư đã gửi ảnh của cô bé cho em trai mình, trong đó không thiếu những hình ảnh bằng khen của Khương Tri những năm gần đây, rõ ràng là có ý khoe tài.
Ban đầu Tống Duẫn Hành không bận tâm lắm, sau đó nhìn những bức ảnh kia được gửi tới từng tấm từng tấm không rời, mắt gần như là muốn hoa lên.
Có lúc ông cụ cũng sang xem một chút, nhưng Tống Duẫn Hành cất kĩ những bức ảnh chụp riêng của Khương Tri, không cho bất kì ai xem.
Có lần Y Y chạy tới phòng ngủ của anh tìm đồ, không tìm được đồ nhưng lại nhanh mắt chú ý tới khung ảnh mà chú nhỏ đặt trên giá sách. Lá gan của cô nhóc rất lớn, lập tức cầm bức ảnh tới hỏi anh có phải là bạn gái hay không. Tống Duẫn Hành quát trẻ con thì biết cái gì, trực tiếp túm cổ cô nhóc ném ra khỏi cửa, đặt khung ảnh lại chỗ cũ.
Sau đó Tống Duẫn Thư gọi điện thoại nói cho anh biết, thứ đáng giá nhất trong nhà đã đổi từ gà thành vài chú dê rồi.
- ------------------
Một năm này không dài cũng không ngắn, Tống Duẫn Hành cứ tưởng rằng lần gặp mặt tiếp theo của mình và Khương Tri có lẽ còn phải chờ rất lâu. Nhưng lần này bỗng nhiên xảy ra động đất, hai người mới có lần thứ hai gặp mặt.
Hồi ức ngắn ngủi vụt qua, đáy mắt Tống Duẫn Hành hàm chứa ý cười, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay, bỗng nhiên cong môi khẽ cười một cái.
Tác giả có lời muốn nói:vốn định sẽ để nữ chính chưa đủ tuổi trưởng thành, nhưng vì nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính, nếu như nữ chính còn nhỏ tuổi thì tôi sợ sẽ bị chụp mũ là nghiện "tình yêu với trẻ nhỏ", vì thế nên đã để nữ chính trưởng thành rồi.
Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính có một phần là nhất kiến chung tình, còn có một phần khác là hiểu rất rõ về nữ chính, vì thế nên tuyến tình cảm của nam chính không được coi là quá đột ngột đâu nhỉ T^T
Editor cũng nói một chút:Vài chương đầu mạch truyện khá chậm, từ chương sau trở đi Tống đại ca bắt đầu từ từ tấn công =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...