Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Edit: Hướng Dương

Sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng, Khương Tri và Đường Hương Diệc đang định tới nhà ăn ăn cơm, trong lúc cô vô tình ngẩng đầu, giữa một đám người qua lại, nam sinh có thân hình cao ráo kia đặc biệt thu hút sự chú ý. Lúc này Lục Tư Nhiên cũng vừa học xong, nhận ra cậu ta đang đi về phía mình, Khương Tri linh cảm không ổn, vội vàng kéo Đường Hương Diệc chạy xuyên qua đám người thật nhanh.

Lục Tư Nhiên quả thật là đến tìm Khương Tri, nhưng nhìn dáng vẻ vội vã của cô, giống như có chuyện gì gấp gáp, Lục Tư Nhiên cảm thấy kỳ lạ cau mày, nhìn chai nước khoáng trong tay, bất đắc dĩ cười  cười, xem ra chai nước này lại không đưa được rồi.

Bạn cùng phòng Vương Nhất Sơn ở phía sau cười hì hì ôm lấy vai người anh em, nhìn dáng vẻ có chút phiền muộn của cậu ta, anh tò mò liếc nhìn giữa đám người, không thấy cô gái kia, nghi ngờ nói: "Em gái kia đi rồi à?"

Vương Nhất Sơn biết Khương Tri, ngày hôm qua lúc cô bé kia nói chuyện cùng Lục Tư Nhiên, anh và mấy người bạn khác đều nhìn thấy. Cô gái kia rất xinh đẹp, trắng nõn như búp bê sứ, giữa một đám sinh viên với trang điểm cầu kỳ, nhan sắc của cô nàng cũng rất có sức cạnh tranh, nhìn vừa ngoan hiền lại dịu dàng.

Lục Tư Nhiên ừ một tiếng, hàng lông mày kiếm khẽ nhíu lại, có chút hoài nghi, vừa nãy có phải Khương Tri nhìn thấy mình nên mới bỏ đi nhanh như vậy không?

Vừa nghĩ đến mình có khả năng bị người ta ghét bỏ, Lục Tư Nhiên mím môi, mơ hồ hỏi bạn cùng phòng: "Có phải là tớ chủ động quá, dọa cậu ấy không?"

Lục Tư Nhiên lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động theo đuổi con gái, hơn nữa cô gái kia, cậu đã thầm mến suốt hai năm.

Vương Nhất Sơn lắc đầu phủ nhận, cổ vũ người anh em cố lên: "Nếu cậu thích cô ấy, vậy thì nên chủ động theo đuổi một chút."

"Lỡ bị người ta cướp mất thì đến lúc đó đừng hối hận nhé."

Nghe bạn cùng phòng, Lục Tư Nhiên đăm chiêu, giọng điệu vẫn có chút thất bại, bất đắc dĩ cười cười: "Đáng tiếc hiện tại đến cả bình nước khoáng tớ cũng không đưa được."


Vương Nhất Sơn vỗ vỗ vai của cậu an ủi: "Vậy thì cứ từ từ đi, đầu tiên xin phương thức liên lạc của cô bé ấy trước."

"Dù sao hai người cũng là đồng hương, cô ấy sẽ cho thôi."

Đối với chuyện tình cảm nam nữ, Lục Tư Nhiên không có kinh nghiệm gì, từ tiểu học đến cấp ba vẫn luôn mải mê học tập, cậu và Khương Tri trước đây mặc dù học cùng trường cấp ba nhưng suốt hai năm, Lục Tư Nhiên chưa từng nói chuyện với cô, còn Khương Tri cũng đều một mình, rất ít khi tiếp xúc với bạn học.

Ngoại trừ lúc đi học và tan học có thể gặp cô tại cầu thang còn lại không có cơ hội nào.

Mỗi lần Lục Tư Nhiên học thể dục xong, đều sẽ cố gắng đi ngang qua lớp của cô, có thể nhìn thấy bóng người của Khương Tri qua cửa sổ.

Đáng tiếc, tình cảm thầm mến ngây ngô thời thiếu niên vì trận động đất đột nhiên xuất hiện mà kết thúc, sau khi qua đi, trường học chuyển đến khu mới, Khương Tri cũng không đến trường nữa.

Gia cảnh Lục Tư Nhiên cũng không tốt lắm, cha mẹ đều là người làm ăn buôn bán nhỏ, sau khi cậu thi đại học đỗ được Đại học A, ngàn vạn lần không ngờ ông trời lại cho cậu một niềm vui bất ngờ, cậu lại có thể gặp được Khương Tri ở nơi này.

Nghĩ đến gương mặt cô, Lục Tư Nhiên khẽ nhếch khóe môi, mang theo nụ cười dịu dàng, nghe lời bạn cùng phòng, trong lòng bỗng có niềm tin.

-

Hiếm có một buổi chiều không phải huấn luyện quân sự, trường tổ chức cho sinh viên năm nhất tham quan phòng truyền thống của trường.

Dọc đường đi, Khương Tri và Đường Hương Diệc chậm rãi, nghe bạn cùng phòng kể chuyện bát quái, trong phòng truyền thống cô chợt thấy bóng dáng Lục Tư Nhiên.


Khương Tri nhíu mày, kéo Đường Hương Diệc nhanh chóng băng qua đường ngăn chạy lên lầu ba, nhìn bóng dáng Khương Tri rõ ràng là muốn trốn tránh Lục Tư Nhiên, Đường Hương Diệc bị cô mạnh mẽ kéo đi, lúc này cười nói: "Cô bé chạy trốn nhanh đấy."

Khương Tri chậm rãi buông tay cô ấy ra: "Tớ sợ cậu ta lại đưa nước cho tớ."

Đường Hương Diệc bật cười thành tiếng.

Nhưng nhìn biểu hiện của Khương Tri, dường như cô kiên định với tình cảm của mình một cách lạ thường, Đường Hương Diệc không khỏi có chút tò mò về bạn trai của Khương Tri.

Liền hỏi cô: "Khương Tri, cậu thật sự có bạn trai à?"

Khai giảng mấy ngày rồi, Khương Tri như hình với bóng với cô ấy, ngay cả lúc trò chuyện với bạn trai cũng đều ra khỏi phòng, Đường Hương Diệc không kìm được bát quái, Khương Tri nói có bạn trai có phải là thật hay không?

Sau đó cô ấy lại ăn ngay nói thật: "Tớ cảm thấy Lục Tư Nhiên kia không tệ, ngoại hình đẹp trai, lại còn là một học bá, hai người rất xứng đôi."

Nghe xong, Khương Tri vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc nhìn cô ấy một cái, nghiêm túc lắc đầu: "Hương Diệc, tớ có bạn trai rồi, sẽ không suy nghĩ đến người khác."

Cô gái trước mặt nói rất nghiêm túc, Đường Hương Diệc bị dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của cô chọc cười, "Được, vậy sau này tớ sẽ không nhắc đến nữa."

-


Đại học A là trường danh giá trăm năm ở thành phố, bên trong phòng truyền thống trưng bày những thành tích mà trường đạt được qua các năm, những huy chương và cúp bày một khối, Khương Tri từ từ xem hết, cuối cùng dừng lại trước một bức tường treo đầy tranh ảnh.

Bên dưới dòng chữ sinh viên ưu tú, có ảnh của rất nhiều người.

Giữa những tấm ảnh của mọi người, ánh mắt Khương Tri bỗng dừng lại, tầm mắt cố định trên một bóng dáng quen thuộc.

Trong ảnh chàng trai phong thái hơn người, khí thế hiên ngang, bên dưới chiếc mũ cử nhân vuông vắn là ngũ quan tuấn tú đường nét rắn rỏi.

Khi đó Tống Duẫn Hành mặc một bộ trang phục cử nhân, thân hình cao lớn vững chãi như cây tùng, giữa hai hàng lông mày mang theo ý cười hòa nhã, nhìn dáng vẻ lúc đó hình như là đang phát biểu trên bục.

Khương Tri không kìm được dừng chân, nhìn tấm hình kia đến thất thần.

Hóa ra mấy năm trước Tống đại ca là như vậy, cô hơi ngước đầu lên nhìn kỹ tấm ảnh kia, ánh mắt trở nên dịu dàng,

Phía sau một nhóm bạn học cũng đang từ từ đi về phía này, lúc nhìn thấy ảnh của Tống Duẫn Hành, có vài nữ sinh không kìm được thốt lên, "Không ngờ trường của chúng ta còn có đàn anh đẹp trai như vậy!"

"Đáng tiếc người ta đã tốt nghiệp mấy năm rồi."

"Thật sự đẹp nha, vị đàn anh này hiện tại chắc đã đi làm rồi."

"Vị này chính là người nổi tiếng đó, trong nhà có tiền, trước kia còn có rất nhiều scandal với các nữ minh tinh đó."

Bạn học phía sau ríu ra ríu rít, Khương Tri nghe thấy bỗng nhiên có cảm xúc khác lạ, đợi bọn họ đi rồi, cô mới lấy điện thoại từ trong túi ra.


Thấy Khương Tri nhìn chằm chằm tấm ảnh kia không rời, Đường Hương Diệc cũng nghiêng đầu xem.

"Không thể không nói người này đúng là đẹp trai thật!" Đặc biệt là lúc nhìn thấy phần giới thiệu dưới tấm ảnh, Đường Hương Diệc càng ngạc nhiên đến líu cả lưỡi.

Cứ tưởng rằng những nam sinh đẹp trai phần lớn đều là người ngu ngốc, nhưng vị đàn anh họ Tống này quả thực 360 độ không góc chết có thể đè bẹp tất cả nam sinh của Đại học A.

Nghe bạn cùng phòng khen anh, Khương Tri cong môi nhìn chằm chằm bức ảnh của người nào đó. Thời gian chụp bức ảnh này là từ năm năm trước, khi đó Tống đại ca mới học năm thứ ba, trước kia Khương Tri từng nghe Tống Duẫn Hành nói, năm thứ ba đại học anh đã hoàn thành xong tất cả chương trình học nên tốt nghiệp sớm. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ cử nhân của anh, sau đó Khương Tri cầm điện thoại chụp lại bức ảnh kia.

Đường Hương Diệc ở bên cạnh cười trêu ghẹo, "Tớ còn tưởng trong mắt cậu chỉ có bạn trai cậu thôi, hóa ra cậu cũng thích những anh đẹp trai."

"Cẩn thận bạn trai cậu ghen đó."

Khương Tri đỏ mặt, nhỏ giọng lúng túng: "Anh ấy còn lâu mới ăn giấm."

Người nào đó cách đây không lâu còn nói với cô. lên đại học giá trị nhan sắc của anh điên đảo trời đất, ở Đại học A, vô số đàn em đàn chị khom lưng, đáng tiếc ánh mắt của anh quá cao, nhìn ai cũng không vừa ý, thanh tâm quả dục lâu như vậy, chỉ thích mỗi cô vợ nhỏ của mình thôi.

Nhìn dáng vẻ cụp mắt mỉm cười của Khương Tri, dường như cô đang nghĩ đến ai đó. nét mặt cực kỳ dịu dàng. Đường Hương Diệc nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô một lát, không kìm được hỏi: "Khương Tri, bạn trai cậu học trường nào vậy?"

Đường Hương Diệc hết sức tò mò. người này khẳng định ưu tú hơn Lục Tư Nhiên không ít, sau đó liền nhìn thấy cô gái trước mặt ngượng ngùng chỉ tay vào bức ảnh của vị đàn anh kia chậm rãi nói: "Đại học A, cũng giống như vậy đó."

Tác giả có lời muốn nói: sẽ nhanh chóng vung đường, chờ tôi T_T

Sun: Chương 27 chắc là sẽ có sớm thôi, dạo này tôi cố gắng chăm chỉ rồi mà =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui