“Thưa hai bác...ba...mẹ...”Cô cất giọng run run.“Con không cần phải nói đâu.Để ba nói.”Ba cô lo cô đau lòng muốn thay con gái nói ra điều này.“Con rất vui vì hôn sự này,cảm ơn hai bác đã chấp nhận con làm con dâu tương lai.Đây là lần đầu tiên con yêu một người,con hứa sẽ mãi mãi yêu anh ấy và làm con dâu hiếu thảo của hai người.”Cô nói xong cúi nhẹ đầu xuống.Ba mẹ cô:”...”“Ba mẹ,không còn việc gì nữa hai người về trước đi.Con ở nhà vợ chơi tý,tiện thể bồi dưỡng tình cảm với ba mẹ vợ và “chăm sóc” vợ ạ.”“Được,ba mẹ về trước.Anh chị sui gia tương lai,chúng tôi về trước nha.”Trong nháy mắt xe của Lục gia đã bay màu,còn Lạc gia đang điêu đứng ngơ ngác,đỉnh cao là ba mẹ cô.“Y Y,chuyện này là thế nào?”“Chuyện là...con...”“Chuyện là cô ấy ghen với em gái con.”Cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng.Ba cô:“...”Mẹ cô:“...”Cô:”...”“Xin phép hai người con đưa Y Y lên phòng “nói chuyện thẳng thắn” chứ để cô ấy hiểu lầm nghĩa là con chưa đủ “yêu thương”, ”chăm sóc” cô ấy rồi.”Có lẽ xin phép với anh cũng là cho có bởi ngay sau đó anh lại bế thốc cô lên phòng.“Bỏ em ra!!Em không phải cái bao mà anh vác qua vác lại...hic hic em xin lỗi mà...với lại anh cũng có biết phòng em ở chỗ nào đâu!!”Cô đấm mạnh vào lưng anh.Thế mà anh lại vào đúng phòng cô mới ghê.Anh đặt nhẹ cô xuống giường,nhìn gương mặt ngơ ngác của cô.“Sao thế?”“Sao anh biết đây là phòng em?”Dù nhà cô không rộng như nhà anh,nhưng cũng tầm chục phòng,phòng cô cũng không nổi bật.Ví dụ màu hường phấn không nói.Đây phòng cô cũng giống những phòng khác,cộng thêm màu xanh dương đơn giản cùng cách bố trí không quá cầu kì thì không lí nào anh nhìn cái ra luôn.“Ba mẹ em dẫn anh đi thăm quan rồi,không cần bất ngờ đâu.Lúc em bỏ đi họ đưa anh vào đây để tìm xem em có bỏ lại lá thư hay gì không.”“...”Anh bỗng trầm mặc,đôi mắt hiện lên chút buồn nhìn cô.“Y Y,có phải anh chưa đủ tốt phải không?Nên em mới nghi ngờ anh...nên em mới không tin tưởng anh...”Anh cúi gầm mặt,tôi thấy anh buồn,thật đau,đây chính là cảm giác khi yêu sao?“Không có...là em sợ...sợ mất anh...Đây là lần đầu em yêu một người...rất sợ sẽ bị phản bội...sợ bị tổn thương...”Cô ôm chặt lấy anh,nước mắt tuôn ra.Cánh tay mạnh mẽ của anh giữ lấy cô,nhẹ nhàng vỗ về,nhẹ nhàng cưng nựng,coi cô như trân bảo dễ vỡ.Cũng thật lạ,chỉ có bên cạnh anh cô mới có thể tỏ ra yếu đuối.Trước mặt người ngoài,người thân,kể cả ba mẹ,cô luôn là người con gái mạnh mẽ,tự chủ ,tự lập.Nhưng khi gặp anh,cô đã khóc,cô đã yếu đuối,cô muốn dựa vào anh...Anh nhẹ đẩy cô ra,lấy tay chạm lên gương mặt ửng đỏ vì khóc,đôi môi ấm nóng đặt lên đôi môi cô khiến cô lâng lâng.Lưỡi anh đưa đẩy trong khoang miệng cô,quấn lấy cánh lưỡi rụt rè của cô,cánh môi đỏ mọng bị hôn đến sưng tấy.Dịch ngọt trong miệng cô đều bị anh hút hết,hơi thở nóng hổi của hai người quyện vào nhau,đến khi hết không khí mới dừng lại,tạo thành sợi chỉ bạc đẹp đẽ.“Cuối cùng cũng được nghe em nói thật lòng mình.”Hơi thở ấm áp của anh phả vào vành tai nhạy cảm của cô khiến nó run lên và đỏ ửng.“Anh...lưu manh!!”Cô đấm vào ngực anh.“Tối rồi,anh đi về đây.”Anh trèo qua cửa sổ xuống,dưới đêm trăng,lãng mạng như romeo và julliet,chỉ khác là,chuyện tình của hai người sẽ không bao giờ kết thúc như họ,cô muốn cùng anh sống trọn kiếp này,đến đầu bạc răng long.Bên ngoài cửa...“Bên trong im ắng vậy,có khi nào tụi nó...”“Ông đây phải giết tiểu tử đó!!Chưa cưới đã bắt nạt con gái mình rồ.Nhỡ nó có thai thì sao!?Bà bỏ tôi ra!!”“Ông muốn có cháu thì khôn hồn im lặng.”Cô đi ra mở cửa.“Ba,mẹ...hai người đang làm gì thế?Cẩn Mễ về rồi hai người không cần tiễn anh ấy đâu.”Cả hai người:”...”“Con đi ngủ đi...bọn ta đi về phòng...”Rình mò trước cửa phòng con gái và kết quả như này...có hơi quê nhỉ...?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...