Nhìn thấy cánh cửa được đóng kín, mới yên lòng nói: “Trước một ngày, cũng chính là chạng vạng ngày mười bốn, nghe nói đạo sĩ thúi kia mang theo quản gia Ngưu gia cùng gia đinh đi bãi tha ma lớn nhất vùng ngoại ô thành tây để dời một tòa mồ, kết quả lại gặp lệ quỷ phát hung khiến vài người chết, ngay cả quản gia Ngưu Dũng cũng bị đào tim, chính hắn tựa hồ cũng bị thương do đấu với quỷ.
Sau khi bỏ chạy tứ hướn, sau khi hừng đông có rất nhiều người Ngưu gia đi bãi tha ma xem xét tình huống mới cứu nâng trở về, không dời được mộ, thêm bệnh của Nguyên tiểu thư không trị được, ngược lại thiệt hại vài viên “đại tướng”, khi bị hỏi cụ thể là tình huống thế nào thì không trả lời được cho nên bị Ngưu gia lão gia coi như giang hồ thuật sĩ ném ra Ngưu phủ….
Nguyên bản là thược khách được tôn sùng trong nháy mắt liền trở thành cẩu nằm ở ven đường không al để ý tới, nếu không có hai người, chỉ sự hắn không bị vết thương trên người tra tấn chết cũng bị khát chết đói chết! Kết quả hơi khôi phục một tí đã
giương nanh múa vuốt, không phải chỉ là mất mấy cái lá bùa thôi sao làm như là vài ngàn lượng hoàng kim vậy!
May mà ta nhớ tới, trên đường có người tới, nếu không chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng sợ rửa không sạch!”
Cao Dã không có ngắt lời Tiểu Nhị, nhân lúc hắn phát xong bực tức mới hỏi tiếp: “Tiểu thư Ngưu gia bị bệnh gì vậy? Chỉ cần dời mồ là có thể chữa khỏi?”
Tiểu Nhị nghe được hỏi chuyện như vậy, vỗ đùi, thần sắc trở nên càng thêm hưng phấn nhưng trước khi mở miệng, vẻ mặt hắn đau khổ nuốt vài
ngụm nưó’c miếng, Cao Dã thấy thế, lẳng lặng đổ một ly trà cho hắn.
Hắn uống một ngụm lớn xong, Tiểu Nhị thỏa mãn nâng tay áo xoa xoa nước đọng bên miệng, cảm tạ Cao Dã rồi lại “Không dứt” nói bí mật của tiểu thư Ngưu gia.
Lúc hắn nói chuyện Ngưu gia, nội dung liền trở nên phức tạp không rõ, đông giảng một chút, tây đề một câu, sau khi Cao Dã Tiểu Minh hỏi mấy chục câu nghi vấn, mới hiểu rõ được ngọn nguồn mọi chuyện.
Nguyên lai, kia Gia Nguyên tiểu thư Ngưu gia không biết sao, sáng sớm ngày mười bốn trời còn chưa sáng
bỗng nhiên từ trên giường bừng tỉnh, sau đó liền trở nên điên điên khùng khùng, thấy ai cũng kêu “Quỷ a! Quỷ a! Không cần lại đây!”, Mời đại phu xem qua đều vô dụng nên mới mời đạo sĩ kia tới.
Đạo sĩ xem một chút trạng thái Ngưu Gia Nguyên liền hiểu được chuyện là thế nào, lấy ra một đạo an hồn phù đốt thành tro cho Ngưu Gia Nguyên uống, hỏi một chút mới biết được là lúc trời sắp sáng không rõ bị quỷ đè ép giường, đợi sau khi hoàn toàn thanh tỉnh liền biến thành bộ dáng điên khùng.
Quỷ áp giường không hiếm lạ nhưng nghe nói, quỷ áp nàng là Tương Văn
Văn một tháng trước bị nàng đẩy xuống nước chết đuối.
Tương Văn Văn vốn là tỳ nữ bên người Ngưu Gia Nguyên, tuổi hai người bằng nhau, từ nhỏ cùng nhau lớn lên như hình với bóng, tình như tỷ muội.
Nhưng mà trước đó vài ngày, vào buổi tối bởi vì Ngưu gia lão gia say rượu mê loạn, thú tính quá độ cưỡng hiếp tỳ nữ Tương Văn Văn kia.
Lúc sau liên tiếp thật nhiều ngày, trong phủ nổi lên đồn đãi Tương Văn Văn được Ngưu gia lão gia thu làm tiểu thiếp, còn nói kiểu rất thật.
Tin tức truyền tới tai Ngưu Gia Nguyên, mới đầu nàng cũng không tin tưởng, rốt cuộc Tương Văn Văn từ nhỏ cùng nàng lớn lên như hình với bóng.
Nhưng bỗng nhiên hảo tỷ muội thế nhưng sắp biến thành di nương của mình, tranh sủng với mẫu thân mình, như vậy chỉ sợ mặc cho ai cũng đều không thể dễ dàng tiếp thu.
Cho nên Ngưu Gia Nguyên muốn làm rõ mọi chuyện liền đem Tương Văn Văn đưa tới Hà Tâm Đình thanh u tinh tế hỏi ý, cũng bảo bất luận kẻ nào cũng không được tới gần để bảo toàn mặt mũi cha mẹ mình.
Ai mà nghĩ tất cả đồn đãi thế nhưng đều là sự thật.
Ngưu Gia Nguyên chịu đả kích thần trí trở nên hỗn loạn bất kham, không thể tin tưởng ôm đầu muốn chạy về khuê phòng, Tương Văn Văn bất an đuổi theo lại bị nàng đẩy ra.
Mà một cái đẩy đó cũng khiến Tương Văn Văn rớt xuống sông.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...