Kỳ Hinh nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt quật cường nhìn anh.
- Làm tình nhân mà cũng phải sinh con cho anh à?
Cô không muốn có bất kỳ tình cảm nào phát sinh nữa, nếu không có gì ngoài dự kiến thì câu nói này nhất định sẽ chọc giận anh.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe sáng, anh siết chặt cằm cô, dường như muốn bóp nát nó ra rồi gầm nhẹ: “Em phải biết rằng, chỉ cần Lăng Thiếu Đường tôi gật đầu thì có vô số phụ nữ muốn sinh con cho tôi, cho nên đây là vinh hạnh của em, biết chưa?”
Trong lòng Kỳ Hinh run lên: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Anh buông cô ra, lại lần nữa dựa người vào đầu giường.
Đôi mắt đen, sâu và rét lạnh của anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân hình trắng như tuyết của cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt xanh xao.
Anh mỉm cười, nụ cười vô tình.
- Như vậy, em sẽ phải trả một cái giá cực đắt vì đã phản bội!
Kỳ Hinh cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Lăng Thiếu Đường như đang nghiền ngẫm, nhìn Kỳ Hinh nói: “Cho nên, tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn đi, đừng có làm trái ý của tôi”.
Thanh âm lạnh lùng đầy lạnh lẽo.
Kỳ Hinh nắm chặt hai tay lại, lửa giận bừng bừng khắp khuôn mặt.
- Lăng Thiếu Đường, anh nhất định phải dùng cách này để lăng nhục tôi sao?
Đôi mắt cô như đang ẩn nhẫn những giọt nước mắt, khi ý thức được điều này, cô lập tức cố gắng xua đi cảm giác muốn khóc.
Sau đó, cô nở nụ cười lạnh, rồi leo lên ngồi trước ngực Lăng Thiếu Đường.
Được!
Nếu thân thể cô có thể bảo vệ được một số thứ thì cô sẽ theo ý của anh!
Cô chậm rãi cởi áo anh ra, chỉ trong nháy mắt, lồng ngực tinh tráng đã hiện ra trước mắt.
Cô chầm chậm cởi quần áo anh ra, từng món từng món một, đôi mắt hoàn toàn buốt giá.
Sau đó, cô chậm rãi đứng dậy...
Bắt đầu cởi quần áo của mình xuống...
Có ai biết rằng, mỗi lần từng món đồ rơi xuống là trái tim cô lại đau đớn.
Những giọt nước mắt chảy dài xuống đôi môi anh đào, cuối cùng ngưng đọng trên xương quai xanh khêu gợi.
Những giọt nước mắt của Kỳ Hinh tựa như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Lăng Thiếu Đường.
Anh bị làm sao thế này?
Trong bảy ngày qua, ngày nào anh cũng khát vọng muốn được ôm cô vào lòng.
Không ngờ hôm nay khi thấy cô cùng một người đàn ông đi ăn, lý trí của anh chẳng còn nữa, anh không hề có ý muốn sẽ làm tổn thương cô.
Khi quần áo của Kỳ Hinh rơi xuống...
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, bỏ mặc cõi lòng tan nát sang một bên, anh vươn tay ra, nhanh chóng đè Kỳ Hinh xuống dưới người mình.
Hơi thở quen thuộc bỗng chốc bao trùm lấy Kỳ Hinh.
- Xin lỗi em!
Giọng nói trầm thấp đầy đau lòng vang lên, anh nâng mặt Kỳ Hinh lên, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Kỳ Hinh hoàn toàn kinh ngạc, cô nghe nhầm sao?
Anh vừa... xin lỗi cô ư?
Hàng lông mi dày khẽ chớp chớp như cánh bướm xinh đẹp, theo từng nhịp thở của cô khẽ run run.
Đôi mắt đẹp của cô nhìn Lăng Thiếu Đường đầy vẻ khó tin.
- Anh... anh vừa nói gì?
Giọng nói của Kỳ Hinh bỗng chốc trở nên nghẹn ngào.
Anh vừa...?
Lăng Thiếu Đường nhìn sâu vào mắt Kỳ Hinh, không nói gì nữa.
Mùi hương dịu nhẹ quẩn quanh bên chóp mũi Lăng Thiếu Đường.
Mùi hương ấy của cô kích thích anh khiến anh hơi rướn người lên.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu và đen...
Mái tóc xoăn dài của cô như dòng nước chảy nhẹ nhàng xõa tung, quấn lấy cánh tay anh.
- Hinh Nhi, cô bé xinh đẹp này, em cũng biết tôi muốn em đến thế nào!
Giọng nói thô cát đầy dục vọng vang lên.
Sau đó, anh lập tức biểu hiện tình yêu nồng đậm của mình qua hành động.
Đôi mắt đen u ám của Lăng Thiếu Đường lập tức hòa tan Kỳ Hinh.
Cô nhẹ nhàng ngước mặt lên...
Đón nhận lấy bờ môi anh, hơi hé mở đôi môi hồng, nghênh đón chờ đợi một nụ hôn mãnh liệt đầy tình cảm...
Bốn phía tràn ngập hương vị của riêng anh, không ngừng xuyên qua làn da cô khiến làn da trắng như tuyết chẳng mấy chốc đã trở nên đỏ hồng.
Tình cảm chân thành hòa quyện vào nhau, hô hấp của Kỳ Hinh dần trở nên hỗn loạn!
Tại sao khi nghe những lời anh nói, dẫu biết là giả mà cô lại càng lún sâu vào?
Quần áo trên người Kỳ Hinh đã bị cởi ra, cô hơi run lên.
Khi nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt, đôi mắt cô trở nên mông lung.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười đầy yêu chiều, đôi mắt thâm thúy nhìn Kỳ Hinh chăm chú.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, đây là một người có thể nắm giữ mọi thứ, người đàn ông đứng trên cao quan sát mọi người, nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy hô hấp cũng không còn là của mình nữa!
Sự xinh đẹp của Kỳ Hinh hằn in rõ nét trong mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt anh thấp thoáng dục vọng to lớn.
- Hinh Nhi...
Lúc này anh hoàn toàn đâm xuyên qua cơ thể cô, cuồng dã gọi tên cô, khuôn mặt anh tuấn đầy thỏa mãn.
Trong phòng, bầu không khí đầy tình ái tràn ngập mọi nơi.
Hết hồi 6 ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...