‘’ Không có, em không có....’’
Dung Thi Âm đáp theo phản xạ có điều kiện,con ngươi lo lắng nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị.
“Không có?’’
Lăng Thiếu Nghị buồn cười nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô.
Dung Thi Âm vẫn dịu dàng gật đầu.
“Nói như vậy, em cũng mong anh chấp nhận lời đề nghị của chị em?’’Anh hỏi lần nữa.
“Em....”Dung Thi Âm cắn môi hồng,sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Em hi vọng anh như thế....’’
Lăng Thiếu nghị thở dài,ngay sau đó gật đầu,nhìn cô đang cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn,nhẹ giọng nói ra:
“Vậy thì tốt, nếu đây là suy nghĩ chân thật của em, vậy anh sẽ hoàn toàn nghe theo em, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát!’’
Con ngươi thâm thúy lóe lên tia sáng, trong giọng nói có vẻ dò xét.
Nói xong, anh liền xoay người, muốn bước ra cửa.
“A Nghị...’’
Dung Thi Âm thấy thế,lập tức phản ứng lại,cô đột nhiên chạy lên phía trước, ôm lấy hông anh từ phía sau....
“Không cần đi...Không cần đi...’’
Con ngươi xinh đẹp của cô dần dần bao trùm lên một tầng sương mù,thoạt nhìn rất đáng thương,dịu dàng yếu đuối: “Thực ra vừa này em luôn nói lời trái lương tâm, em không muốn anh đi chút nào!’’
Giọng nói của cô nghẹn ngào,thân thể cũng khẽ run.
“Âm Âm...’’
Lăng Thiếu Nghị chỉ là muốn dò xét tình cảm của cô,lại không nghĩ đến cô bị mình chọc khóc,thấy cô rơi nước mắt, trong lòng anh rất đau, vội vàng xoay người ôm lấy cô.
“Đứa nhỏ ngốc,làm sao nói khóc liền khóc vậy!’’
Bàn tay anh cưng chiều đặt lên gò má cô,đau lòng thay cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Dung Thi Âm nức nở nhìn anh chằm chằm,đứt quãng nói:
“Em....Em biết rõ Lăng thị rất....rất thích hợp cho anh phát triển,nhưng mà...Em luyến tiếc....Luyến tiếc anh đi, có phải em rất ích kỷ không?’’
Cô rất sợ vì hành động này của mình mà ảnh hưởng xấu đến suy nghĩ, phân lượng và ấn tượng về mình trong mắt Lăng Thiếu Nghị.
Bình thường chỉ những cô gái hư mới cản trở tiền đồ của người khác, không phải sao? Nhưng cô không phải cô gái hư,cũng không muốn A Nghị rời khỏi mình.
“Vậy vừa nãy sao phải nói dối?’’
Lăng Thiếu Nghị nhìn vẻ mặt của cô vừa tức vừa buồn cười,thật là trẻ con mà.
Dung Thi Âm khụt khịt mũ: “Người ta...Người ta là sợ làm trễ nải....Trễ nải tiền đồ của anh ....’’
“Thật là cô nhóc khờ!’’
Lăng Thiếu Nghị duỗi ngón tay sờ sờ mũi nhỏ của cô,giống như người chồng đang cưng chiều vợ mình vậy.
“Vậy em bây giờ còn hy vọng anh đi nữa không?’’
Anh biết rõ nhưng vẫn nhìn cô hỏi,trong lòng xuất hiện cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có.
Dung Thi Âm lắc đầu như trống tỏi.
Từ cổ họng Lăng Thiếu Nghị bật ra một nụ cười trầm thấp, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Đúng là một cô gái đáng yêu, dạy anh biết thế nào là yêu sâu sắc một người!
“Anh không đi cũng được, thế nhưng....’’
Lăng Thiếu Nghị cố làm ra vẻ thần bí, dừng lại một chút, vẻ mặt hứng thú nhìn Dung Thi Âm đang tò mò mở to mắt.
“Thế nhưng làm sao ạ?’’
Cô vội vã hỏi, chỉ cần anh không đi,không rời xa mình, bảo mình làm cái gì mình cũng làm.
Lăng Thiếu Nghị từ từ cúi người,môi mỏng để bên tai cô,giọng nói êm dịu thâm tình như đầu độc người:
“Anh muốn em phải chân thành nói ra ba chữ ‘Em yêu anh’!’’
Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua việc cô phân tán tinh lực hoặc là một chút cũng không coi trọng anh,cô gái này nếu anh đã nhìn trúng,như vậy phải ở bên cạnh anh,một đời một thế yêu mình trung trinh không đổi, không phải sao?
Hai rặng mây đỏ nở rộ trên gò má Dung Thi Âm,khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp động lòng người,cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh,hình như bị vẻ mặt này dọa sợ đến ngây người, cô vội vàng cúi đầu, giọng nói cực kỳ nhỏ nói một câu:
“Em yêu anh....’’
“Cái gì? Anh không nghe thấy!’’
Lăng Thiếu nghị cố ý nghiêng đầu, vuốt vuốt lỗ tay,chế nhạo nói.
Vẻ mặt Dung Thi Âm càng đỏ bừng, cô xoay người, không để ý tới anh nữa.
“Không để ý tới anh?’’ Lăng Thiếu Nghị làm ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy bỏ đi, anh đi đây...’’
“A Nghị...’’
Dung Thi Âm gấp gáp phản ứng lại, hướng về phía bóng lưng anh nói: “Em yêu anh...’’
Thân thể cao lớn của Lăng Thiếu Nghị dừng lại,sau đó xoay người, vẻ mặt tràn đầy tươi cười,lập tức bước nhanh về phía trước, bế Dung Thi Âm lên...
“Âm Âm....Âm Âm của anh...’’Tâm tình anh cực kỳ vui vẻ,ánh mắt nồng nàn nhìn Dung Thi Âm.
“A Nghị, em rất ích kỷ phải không?’’
Dung Thi Âm bị anh đặt lên giường, vùi đầu vào ngực anh, sợ hãi nhìn anh hỏi.
Lăng Thiếu Nghị hôn cái trán trơn bóng của cô,nhẹ giọng nói: “Anh rất cảm ơn em đã ích kỷ như vậy...’’
Tình yêu vốn là ích kỷ mà.
Dung Thi Âm nhắm hai mắt lại,cảm thụ đôi môi ấm áp của anh một đường hôn xuống phía dưới,mặc dù rất xấu hổ, nhưng cũng rất hạnh phúc,khi váy ngủ của cô bị cởi ra,bỗng nhiên cô mở mắt liền đối diện với con ngươi sâu thẳm của Lăng Thiếu Nghị.
“Hôm nay, có cam tâm tình nguyện cho anh không?’’Môi của anh trượt lên đến bên tai cô, thì thầm.
Vẻ mặt Dung Thi Âm đỏ hơn,cô tựa đầu trên ngực anh,hạnh phúc gật đầu...
Đêm khuya trăng sáng,một chút ánh sáng lẳng lặng nhìn đôi nam nữ yêu nhau đang dây dưa trong phòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...