Editor: Mi Trần
Vào lúc này, chuông cửa reo dồn dập, ông Dung đứng chờ sốt ruột. Dung Thi Âm cao hứng, vui vẻ chạy nhanh ra phía cửa :
“Ba ba về rồi, con ra mở cửa!”
Mẹ Dung nhìn theo cười ngượng, cái con bé này không ý tứ, ngại ngùng nhìn Lăng Nghị nói:
"A Nhị, cháu đừng để ý nhé, nha đầu này có đôi khi tính tình y như con nít!"
Lăng Thiếu Nghị khẽ mỉm cười, không có đáp lại. ~~ dễ thương mà, Mi thích ^^ ~~
Lúc này, Dung Thi Âm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên Lăng Thiếu Nghị, nhìn sườn mặt hắn của hắn, thật là anh tuấn, ánh mắt nàng dần dần trở nên mông lung, nàng cố ý nhích lại đụng chạm hắn.
"A Nhị, anh trước kia là làm cái gì? Làm sao lại bị thương đến nông nổi này?"
Lăng Thiếu Nghị mỉm cười, hắn khó chịu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhàn nhạt nói:
"Ta chỉ là một người làm công, về phần lần này bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn!"
"Nga? Phải không?"
Dung Thi Âm có chút nghi ngờ nhìn Lăng Thiếu Nghị, ánh mắt nàng từng "duyệt" qua vô số nam nam nhân có năng lực, cảm giác này không sai chút nào, nàng cảm thấy ở trên người nam nhân này khí chất cao quý, hơn nữa nhìn qua hắn còn có chút quen mắt, thật đúng là người làm công sao?
Nàng đem ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Lăng Thiếu Nghị, thân hình hắn làm cho người ta mơ màng, nàng yêu mỵ cười nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán của hắn: "Vết thương của anh nhất định vẫn còn rất đau!"
Lăng thiếu Nghị cảm thấy phản cảm cô nàng này vô cùng nhưng vẫn lịch sự nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay yêu tinh, nhăn mày:
"Cảm ơn sự quan tâm của cô, vết thương của tôi không còn đáng ngại!"
(Hic, bà này mất nết ghê)
Dung Thi Âm nhìn thấy hành động của hắn thể hiện sự chán ghét đối với mình, sắc mặt âm u, vừa định tiếp tục câu chuyện thì chỗ cửa ra vào là tiếng Thi Âm hốt hoảng:
"Ba ba, chuyện gì thế này?"
Mẹ Dung và Thi Âm vừa nghe, sắc mặt cũng đồng thời cả kinh, lập tức đứng dậy chạy nhanh ra phía cửa.
Vốn là những chuyện bình thường thế này Lăng Thiếu Nghị không quan tâm, nhất là hiện tại thân thể hắn còn thương tích, nhưng … không biết tại sao, hắn lại quan tâm tất cả những gì diễn ra ở gia đình này, có lẽ là do sự ấm áp mà hắn chưa từng có ở gia đình danh môn, quan trọng hơn là mạng của hắn là do Thi Âm nhặt về. Nghĩ tới đây, hắn cũng đứng dậy, hướng phía cửa đi tới.
Chỉ thấy trước cửa đã sớm loạn thành đoàn, vốn đã chật lại thêm nhiều người tụ tập, Lăng Thiếu Nghị muốn chen chân vào xem rõ ràng chuyện gì cũng là khó khăn.
"Mau lên, Thi Âm, Thi Âm, mau phụ mẹ đem ba mấy đứa đến trên ghế salon đi!" Âm thanh mẹ Dung lo lắng, giọng run rẩy.
Ba người phụ nữ nhanh chóng đỡ ông Dung vào trong phòng khách, lúc này Lăng Thiếu Nghị mới thấy rõ ràng tình huống trước mắt. Sắc mặt ông Dung tái nhợt một mảnh, cánh tay sưng lớn nhìn doạ người, mấp máy môi mãi mà không nói được 1 lời, có lẽ đau đớn từ cánh tay làm ông nghẹn lời.
Ba Dung nhìn phúc hậu, vóc người mập mạp nên ba mẹ con bà Dung mang lên trên ghế salon là cả một nỗ lực không nhỏ. Lăng Thiếu Nghị đột ngột mở lời, chính hắn cũng không hiểu sao mình lại muốn làm cái công việc này:
"Để đó cho tôi!"
Dung Thi Âm ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn trà đầy lo âu, có chút hồng, chắc là lo lắng cho ba Dung mà sụt sịt, cô lắc đầu:
"A Nhị, anh còn bị thương!”
Lăng Thiếu Nghị không trả lời, hắn thể hiện bằng hành động, nhanh bước đến chỗ ba Dung, dùng cánh tay cường tráng nhắc ba Dung lên, lấy thân mình làm đệm dựa cho nửa thân trên của ông, sau đó kèm chắc hông mà đỡ đến bên ghế salon
"Cảm ơn cháu, A Nhị, nhà không có đàn ông những lúc thế này …, không giống như chúng ta, trừ ông nhà ra, chỉ toàn là phụ nữ!" Mẹ Dung cảm kích, trên mặt giương nụ cười nói.
"Chuyện này bình thường mà bác!" Lăng Thiếu Nghị bình tĩnh nói:
"Hay là trước xem một chút bác Dung thế nào, mặc dù thương thế không nặng, nhưng vẫn là mau sớm phải xử lý thì mới tốt được!"
Chưa bao giờ mà Lăng Thiếu Nghị nói nhiều như hôm nay, hắn trời sinh chính là lãnh đạm a! Người nhà mà nghe đoạn đối thoại có mà tròn mắt.
Dung Thi Âm nghe lời hắn nhắc lập tức chạy đến trong phòng lấy ra cái hòm thuốc, toàn lực xử lý vết thương cho ba ba
"Ba ba, ngươi thấy thế nào? Không nên hù dọa con a … "
Nàng nhẹ nhàng gọi, thấy bộ dáng ba ba, nàng cảm thấy tâm mình cũng đi đau theo , thanh âm trở nên nghẹn ngào.
"A …"
Ba Dung phát ra âm thanh đau đớn, dù được xử lý chống viêm nhiễm nhưng có lẽ vết thương vẫn còn đau
"Ba ba, tỉnh rồi, ba ba … thật tốt quá!"
Hai chị em nhà họ Dung cùng đồng thành hô to, vẻ mặt rạng rỡ khi nhìn thấy ông Dung mở mắt.
"Ông già này, thế này là thế nào? Không phải đi tiệm ăn sao? Tại sao khiến cho cả người mang đầy thương tích?" Mẹ Dung đau lòng, nhìn lão công nhà mình.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là ông Dung không kìm được tức giận, nộ khí:
"Cái đám côn đồ kia thật là ghê tởm, chúng nói muốn ta nộp phí bảo hộ, trước kia bọn họ thường xuyên đến quán ăn không trả tiền, ta đây cũng là nhịn, hôm nay thế nhưng tới quậy quán, làm mọi người hoảng sợ không dám vào quán, ta thật sự tức giận tranh cãi với chúng mấy câu, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng động thủ, ta là đáng tuổi cha chú chúng nó, bọn chúng còn trẻ học cái thói côn đồ đánh cả người già, thật là …”
Ba Dung oán giận nói, ông bình thường khá nhát gan, sợ phiền phức, cực khổ cả đời dành dụm mở tiệm bánh ngọt gia đình, vốn muốn mượn việc kinh doanh này kiếm nhiều tiền một chút, không nghĩ tới đám côn đồ cắc ké ỷ vào mình có Xã Hội Đen làm chỗ dựa, muốn làm gì thì làm, thật là làm ông không giữ nổi bình tĩnh.
"Ai nha, ta nói lão già này bao nhiêu lần rồi, ngươi cùng bọn họ tranh cãi cái gì, bọn họ bảo trả phí thì ông đưa cho rồi, chúng ta không có quyền thế, không sức mạnh, ông lại đối cứng như thế… Hôm nay bọn họ đem ông đánh thành như vậy, rồi còn ngày mai? Tôi thật sự là sợ bọn họ còn tìm tới quấy rối dài dài!" Mẹ vẻ mặt lo lắng nói.
Bà thật sự lo lắng, kiếm tiền cũng tốt mà vì tiền để thương tích thế này, lại còn lo sợ an nguy gia đình làm bà Dung không khỏi sầu não.
Dung Thi Âm tức giận bừng bừng, khuôn mặt đỏ cả lên, thể hiện khí thế dâng cao:
"Đám người này thật là thật là quá đáng! Con tìm bọn hắn phân xử đi!"
"Thi Âm, muội quá ngây thơ rồi, muội nghĩ tìm ai? Chẳng lẽ còn nghĩ tìm đại ca bọn hắn phân xử? Bọn chúng sẽ cùng muội phân rõ phải trái sao?" Dung Thi Âm đứng dậy ngăn cản cô em gái, phân tích sắc sảo
Dung Thi Âm vẫn còn rất tức giận, không chịu lùi bước:
"Chẳng lẽ chúng ta tuỳ ý bọn họ làm xằng bậy? Em nhất định phải kiện bọn họ? Em không tin là pháp luật không làm gì được bọn chúng!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...