Em hi vọng tất cả trở lại ban đầu
Rõ ràng ngay trước mắt
Khiến nó thay đổi
Chắc sẽ không còn lừa dối
Có thể sự lãng mạn sẽ thay đổi
Mất đi ân ái triều miên
Để truyền thuyết xưa kia lại tái diễn
Tình thuận theo ý trời
☆☆☆☆☆☆☆☆
Thời gian trôi thật nhanh, từng ngày lại từng ngày, bụng Kỳ Hinh cũng càng lúc càng lớn ra, nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn chưa tỉnh lại, lqd vì thế bất kể Kỳ Hinh ốm yếu ra sao, cô cũng kiên trì ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nói chuyện cùng anh, kể lại những câu chuyện của hai người trước kia.
"Ông xã, bác sĩ nói em mang thai đôi, hai đứa sắp bước ra thế giới này rồi!" Kỳ Hinh dùng khăn ướt lau người cho Lăng Thiếu Đường, hạnh phúc nói.
Nhìn Lăng Thiếu Đường không biểu cảm, Kỳ Hinh khẽ thở dài, cô chầm chậm ngồi bên cạnh anh, ý cười dần biến mất, sự kiên cường đã ngụy trang được nửa năm bây giờ hoàn toàn sụp đổ.
"Ông xã, anh vẫn chưa muốn tỉnh lại ư? Anh đã ngủ lâu lắm rồi, anh biết không, em rất mệt, rất cần anh ôm an ủi, em thật sự - - thật sự không trụ được nữa!"
Nói xong, nước mắt lăn dài trên gương mặt Kỳ Hinh, người phụ nữ kiên cường cũng sẽ có phút yếu lòng.
Cô dùng tay che miệng, đau đớn gào khóc, dường như muốn trút hết toàn bộ đau khổ ra ngoài - -
Chính lúc này, bụng cô xuất hiện cơn đau không tả nổi - -
"Ưm - -" Kỳ Hinh kêu lớn, nước mắt rơi xuống cánh tay của Lăng Thiếu Đường, đau đớn đột nhiên xuất hiện làm cô suýt chút nữa không thở nổi.
Cơn co thắt đã kiểm soát tất cả sự chú ý của cô, khi cô nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện nước ối bắt đầu vỡ - -
"Ông xã- -" Kỳ Hinh đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra, cô muốn nắm lấy bàn tay Lăng Thiếu Đường, nhưng làm cách nào cũng không nắm được, ddlqd cuối cùng, cô ngắm gương mặt vẫn không có chút biểu cảm của anh, ngất đi -
"Lăng thiếu phu nhân- -" một y tá nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ tới mức vội vã gọi bác sĩ giúp đỡ.
"Nhanh, lập tức đưa vào phòng sinh, Lăng thiếu phu nhân muốn sinh rồi!" Bác sĩ tiến đến vội vàng ra lệnh.
Khi các bác sĩ đưa Kỳ Hinh ra khỏi phòng bệnh, bọn họ không nhìn thấy, một tay Lăng Thiếu Đường đang buông thõng bên giường bệnh cử động, ngay sau đó, giọt nước mắt của Kỳ Hinh rơi trên tay anh lăn xuống mặt đất- -
☆☆☆☆☆☆☆☆
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?" Chúc Bích Doanh như ngồi trên đống lửa chờ đợi ở trước phòng sinh, thấy một bác sĩ đi ra nhanh chóng hỏi.
"Phu nhân Kỳ, xin bà bình tĩnh, không được lãng phí thời gian , được không? Bà kiên nhẫn một chút!" Bác sĩ lo lắng nói, nhanh chóng bước vào phòng sinh.
"Bích Doanh, em đừng khẩn trương như vậy, có rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp ở đây, Hinh Nhi sẽ không sao!" Kỳ Chấn Đông bước lên nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Chúc Bích Doanh, an ủi nói.
Khi bọn họ nhận được điện thoại, liền vội vã chạy tới bệnh viện, cùng lúc đó, mẹ Phùng và Lăng Diệu Hồng cũng vội vội vàng vàng đi đến bệnh viện.
Thời gian trôi qua, Kỳ Hinh đã vào trong rất lâu, mỗi phút đồng hồ, trái tim Chúc Bích Doanh đau đớn giống như bị từng cái kim đâm vào.
"Sao vào lâu như vậy?" Chúc Bích Doanh lo lắng đi qua đi lại.
"Phu nhân Kỳ, bà đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân mang thai đôi, cho nên thời gian sẽ lâu một chút!" Mẹ Phùng nói với Chúc Bích Doanh.
Chúc Bích Doanh vừa gật đầu, bác sĩ lập tức bước ra từ phòng sinh, mặt nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi người nhà của Lăng thiếu phu nhân đã đến chưa?"
"Tôi là, tôi là, bác sĩ, con gái tôi thế nào? Đứa bé ra sao? Sao lại lâu như thế?" Chúc Bích Doanh hoang mang, tiến lên hỏi liền một mạch mấy câu.
Kỳ Chấn Đông, mẹ Phùng còn có Lăng Diệu Hồng cũng dồn dập vây quanh.
Bác sĩ nghiêm mặt: "Các vị, Lăng thiếu phu nhân xuất hiện tình trạng khó sinh, nếu cần thiết chúng tôi sẽ phải tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi nhất định phải hỏi một câu quen thuộc, một khi xuất hiện tình hình khẩn cấp, phải lựa chọn một trong hai, các vị chọn người mẹ hay đứa trẻ?"
"Cái gì?" Chúc Bích Doanh nghe xong choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà có Kỳ Chấn Đông theo sát đỡ từ phía sau.
"Phu nhân Kỳ, mong bà giữ bình tĩnh, tôi vừa nói đó chỉ là tình hình khẩn cấp, đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cả người mẹ và đứa trẻ, nhưng các vị vẫn phải kí vào đơn đồng ý!"
"Bảo vệ người mẹ!" Lăng Diệu Hồng không chút do dự, ông đi lên phía trước, kiên định nói với bác sĩ: "Một khi xuất hiện tình trạng như thế, mong ông bảo vệ mạng sống của người mẹ!"
Bác sĩ gật đầu, nhanh chóng đi vào phòng sinh một lần nữa.
Môi Kỳ Chấn Đông run run, ông muốn nói câu gì, Lăng Diệu Hồng đã hiểu vỗ vai của ông, nói: "Chấn Đông, Hinh Nhi giống như con gái của tôi, tôi không muốn nó xảy ra việc gì!"
"Cảm ơn ông!" Kỳ Chấn Đông tiều tụy nói.
Trong phòng sinh, Kỳ Hinh chiến đấu trong cuộc chiến sinh tử một lần nữa - -
Bác sĩ căng thẳng, trên trán chảy mồ hôi và được y tá lau đi - -
"Bác sĩ..." Giọng Kỳ Hinh yếu ớt vang lên, trên trán cô cũng chảy rất nhiều mồ hôi.
"Lăng thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ sắp xếp tiến hành phẫu thuật cho cô!" Bác sĩ bình tĩnh nói.
"Không, hãy để cho tôi sinh tự nhiên, bác sĩ, tôi có thể!" Tuy giọng nói Kỳ Hinh nhỏ nhưng đặc biệt kiên quyết.
Bác sĩ nhìn chỉ số huyết áp của cô, bởi vì cô kiên trì nên có thể thử thêm lần nữa!
"Lăng thiếu phu nhân, hít thật sâu, dùng lực - -" bác sĩ nói.
Kỳ Hinh đã kiệt sức từ lâu, nhưng cô vẫn nén cơn đau, cùng phối hợp với bác sĩ - -
"Oa - -" Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng cả phòng sinh !
Tiếng khóc đó cũng làm mọi người bên ngoài kinh ngạc !
"Sinh, sinh, Hinh Nhi sinh rồi! !" Chúc Bích Doanh lập tức đứng dậy, trào nước mắt.
Kỳ Chấn Đông cũng rất xúc động.
"Thật tốt quá, thật tốt quá! Cuối cùng thiếu phu nhân cũng sinh rồi!" Mẹ Phùng thở dài nhẹ nhõm nói với Lăng Diệu Hồng.
Nhưng, cũng chính lúc này, y tá từ trong chạy ra - -
"Cô - - Hinh Nhi làm sao vậy?" Kỳ Chấn Đông nhận ra tình hình không ổn, vội hỏi.
Y tá lo lắng: "Lăng thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều, mà huyết áp tụt xuống quá thấp, chúng tôi chuẩn bị truyền máu cho cô ấy- - "
"Không - - không thể nào!" Quả thật Chúc Bích Doanh như sắp phát điên!
Trong lúc tất cả đang rối loạn - -
"Hinh Nhi - -" một âm thanh trầm thấp mà yếu ớt vang lên, sau đó một người đàn ông cao lớn loạng choạng chạy đến.
Mọi người kinh ngạc, hít một hơi mạnh!
Xuất hiện trước những người ở đây không phải ai khác, chính là người đã hôn mê nằm trên giường bệnh nửa năm - - Lăng Thiếu Đường!
Đằng sau anh là hai gương mặt lo lắng của y tá!
"Lăng tiên sinh, ngài phải tiến hành kiểm tra đã!" Hai người y tá thở gấp đuổi theo sau, vội vàng nói.
Trời ạ, cơ thể người này làm bằng gì vậy, thời gian hôn mê lâu như vậy, đột nhiên tỉnh dậy không nói, lại vẫn chạy nhanh đến thế!
Lăng Thiếu Đường không còn tâm trí nghe lời khuyên của y tá, con ngươi thâm sâu hiện lên vẻ lo lắng: "Hinh Nhi thế nào, cô ấy ở đâu?"
Khoảnh khắc ấy, anh lờ mờ nghe thấy giọng nói của Kỳ Hinh, thậm chí còn cảm nhận được giọt nước mắt của cô rơi xuống tay anh- - có lẽ vì thời điểm đó, rốt cục anh tỉnh lại!
Lăng Diệu Hồng không còn ngạc nhiên, ong nói: "Hiện tại Hinh Nhi xuất huyết quá nhiều, bác sĩ đang cấp cứu- - "
"Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường kinh hãi, không đợi Lăng Diệu Hồng nói hết câu, đẩy cửa chạy vào phòng sinh!
"Thiếu Đường - - "
"Bang - -" Cửa phòng đóng mạnh, bác sĩ trong phòng sinh lập tức ngẩng đầu, suýt chút nữa choáng váng!
"Lăng tiên sinh, nơi này không thể vào - - "
"Bác sĩ, mong các vị nhất định phải cứu sống Hinh Nhi, xin các vị!" Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh nằm trên giường bệnh, đau lòng như muốn chết.
"Lăng tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mời ngài - - "
"Không được rồi, bác sĩ, nhịp tim của cô đang giảm dần!" Một y tá vì quá sợ hãi hô to.
"Hinh Nhi - -" Lăng Thiếu Đường cảm thấy bầu trời như sập xuống, anh nhanh chóng tiến lên, nói với Kỳ Hinh đang phải đeo bình thở oxy: "Hinh Nhi, anh đã tỉnh, em phải cố gắng lên- - "
"Lăng tiên sinh, mời ngài tránh sang một bên, chúng tôi phải tiến hành cấp cứu cho Lăng thiếu phu nhân." Bác sĩ đưa ra quyết định nhanh chóng sắp xếp công việc cho mỗi người trong phòng sinh.
"Tiếp tục truyền máu - - "
"Vâng!"
"Huyết áp và nhịp tim là bao nhiêu?" Bác sĩ bình tĩnh hỏi.
"Huyết áp 35, tim đập 40 - - "
"Tăng hàm lượng oxy và tần suất điện!"
"Vâng - - "
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khẩn trương giống như Lăng Thiếu Đường, đôi mắt anh nhìn Kỳ Hinh chăm chú, tay nắm chặt lại.
Đến khi - -
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh thức tỉnh ý thức của anh - -
Hai đứa trẻ sơ sinh trắng nõn khuôn mặt đáng yêu đang khóc.
Tay Lăng Thiếu Đường run run, đây, đây chính là con anh! !
Cục cưng! Cùng bố cầu nguyện cho mẹ đi!
Hốc mắt Lăng Thiếu Đường đã ẩm ướt, Hinh Nhi, nhất định em không được xảy ra việc gì, nhất định không!
Nhưng dường như ông trời cố tình muốn đối đầu với Lăng Thiếu Đường!
"Bác sĩ, tim Lăng thiếu phu nhân đã ngừng đập!" Y tá căng thẳng nói.
"Cái gì?" Lăng Thiếu Đường đột nhiên đứng dậy - -
"Hinh Nhi! !"
"Chuẩn bị sốc điện!" Trên trán bác sĩ chảy mồ hôi, vội vàng ra lệnh!
"Vâng!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một giây trái tim Lăng Thiếu Đường như bị cắt một mảnh! Tay anh đập mạnh vào tường, cơ thể cao lớn hơi chao đảo - -
"Không được, tim Lăng thiếu phu nhân đã ngừng đập, phản xạ với ánh sáng dần biến mất, không phản ứng với hiện tượng sốc điện! Xảy ra- - tình trạng tử vong!" ddlqd Y tá nhắm mắt lại, đau đớn nói.
Toàn người nhân viên cấp cứu dừng động lại, bọn họ hiểu điều này nghĩa là gì!
Lăng Thiếu Đường chậm rãi tiến lên, thở gấp: "Các người - - nhanh, nhanh cứu cô ấy! Nhanh!" Chữ cuối cùng giống như anh hét lên chứ không còn là nói nữa.
"Lăng tiên sinh, Lăng thiếu phu nhân - -" bác sĩ không nói được nữa, thời gian cấp cứu lâu như vậy, cô vẫn không có phản ứng!
"Không! ! Không, không thể nào!!" Đầu óc Lăng Thiếu Đường trống rỗng, ngay sau đó, anh nhào tới bên người Kỳ Hinh, một tay đặt lên vị trí trái tim cô, tay còn lại đập vào ngực mình: "Hinh Nhi, anh đã tỉnh lại! Anh sẽ không cho em chết, em không được rời khỏi anh - - "
Toàn thân anh run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, nhưng động tác vẫn không ngừng lại- -
Hai đứa trẻ tựa như cảm nhận được điều gì, đồng thanh khóc to.
Các bác sĩ rung động.
"Hinh Nhi, em nghe cho rõ, anh đã từng nói, em sinh ra là người của anh, chết cũng phải là quỷ của anh, không có sự cho phép của anh, cho dù là Diêm Vương, cũng đừng mong đưa em đi! Em khiến anh tỉnh lại, Hinh Nhi, anh và cục cưng không thể không có em, Hinh Nhi, em nhất định phải tỉnh lại - -" lqd Nước mắt Lăng Thiếu Đường lăn dài trên mặt, giọng anh gần như gào thét.
"Các người - -" Bỗng nhiên Lăng Thiếu Đường chuyển hướng về phía bác sĩ: "Cứu sống cô ấy, nhanh! ! Tôi muốn cô ấy tỉnh lại, có nghe thấy không!"
Anh tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Bác sĩ thở dài, nói với toàn bộ người trong phòng sinh: "Chúng ta lại tiếp tục!"
Bọn họ tranh cướp người với Tử thần!
"Lập tức tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 4mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg, Dexamethasone 20mg, Flumazenil 5ml, Dopamin 40mg thêm dung dịch Glucose! Nhanh!"
"Vâng!"
Nhóm bác sĩ hỗ trợ nhanh chóng sắp xếp thuốc, sau đó theo chỉ thị của bác sĩ chính, nhanh chóng xuyên ống khí vào khí quản, tiếp oxy, bóp ống khí đẩy oxy vào, sau đó bàn bạc phương án tiếp theo, theo dõi nhịp tim, huyết áp và độ bão hòa oxy của Kỳ Hinh.
Một phút đồng hồ trôi qua, trái tim Kỳ Hinh vẫn không đập trở lại!
"Bác sĩ, vẫn không được!" Y tá kêu lên.
"Tăng dòng điện lên!" Bác sĩ chuẩn bị đấu trận cuối cùng!
"Vâng!"
Một lần lại một lần sốc điện, bác sĩ ra lệnh: "Lần lượt tiêm vào tĩnh mạch Adrenaline 2mg, Atropine 2mg, Naloxone 0. 8mg!"
"Vâng!"
"Tiến hành thêm một lần sốc điện, nhanh!"
"Vâng!"
Mấy phút đồng hồ sau - -
"Nhìn này - - "
Một y tá ngạc nhiên mừng rỡ hô lớn.
Lúc này trên điện tâm đồ bất ngờ xuất hiện đường nhấp nhô!
Bác sĩ vui mừng, lập tức nói lớn: "Trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch Lidocaine 100mg, cùng dung dịch Glucose 100mg!"
"Vâng!"
"Bác sĩ... Lăng thiếu phu nhân, cô ấy có nhịp tim rồi !"
Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay, khuôn mặt mang theo vẻ hồi hộp và kích động!
Năm phút đồng hồ sau - -
"Nhịp tim của người bệnh là bao nhiêu?" Bác sĩ khẩn trương hỏi.
"Nhịp tim của bệnh nhân là 120 lần/phút, có thể cảm nhận động mạch ở cổ và gáy rồi!" Giọng nói của y tá vui sướng!
"Tốt, lập tức tiêm Dopamin 5mg, tiêm vào tĩnh mạch!" Bác sĩ thở dài nhẹ nhõm nói.
Lại qua hai phút - -
"Lăng tiên sinh, chúc mừng ngài, cả người lớn và đứa bé đều bình an! Huyết áp của Lăng thiếu phu nhân đã tăng lên, đạt 130/80 mmHg, nhịp thở là 20 lần/phút! Tất cả đã khôi phục tình trạng bình thường!" Bác sĩ nói.
Lăng Thiếu Đường ngẩn ngơ, trên mặt nở nụ cười xúc động, nén giọt nước mắt: "Cảm ơn, cám ơn mọi người- - "
"Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh!" Lăng Thiếu Đường khẽ cúi người, nghẹn ngào gọi tên cô.
Kỳ Hinh từ từ mở mắt, đôi mắt sáng ngời: "Đường - - "
Cô yếu ớt vươn tay nhỏ nhắn, ngay sau đó được tay Lăng Thiếu Đường nắm thật chặt.
"Đường, em không nằm mơ chứ, anh tỉnh rồi, rốt cục anh cũng tỉnh dậy - -" nước mắt cô trào ra.
"Đứa bé ngốc, anh còn tưởng rằng em - - không bao giờ tỉnh dậy nữa!" Lăng Thiếu Đường ôm chặt cô trong ngực, bả vai run lên.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, trái tim anh như ngừng đập.
"Em... Em nghe thấy lời nói của anh, cũng nghe tiếng khóc của cục cưng, làm sao em có thể bỏ ba người ở lại..." Câu nói của Kỳ Hinh làm mọi người cảm động- -
Toàn bộ người trong phòng sinh đều ươn ướt, bọn họ chân thành chúc phúc cho vợ chồng yêu nhau này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...