Cơ thể Kỳ Hinh đột nhiên chấn động, cô đưa mắt nhìn sang cái cốc đã vỡ,
sau đó lại chuyển sang An Vũ Ân, vẻ mặt không thể ngờ, trong phút chốc,
cô hiểu rõ ý đồ của An Vũ Ân!
Tại sao người phụ nữ này lại đáng sợ như vậy?
Người phục vụ cẩn thận đi lên trước, muốn dọn mảnh vỡ trên sàn, nhưng bị Lãnh Thiên Dục lạnh lùng quát: "Không phải chuyện của cậu, lui ra!"
Người phục vụ bị dọa sợ nên chạy mất hút.
Kỳ Hinh đưa tay ấn ngực mình, ánh mắt mang theo sự chất vấn: "Cô — tại sao cô có thể làm chuyện như vậy?"
An Vũ Ân biết chuyện trước sau cũng không che giấu được, cô ta lạnh lùng cười một tiếng: "Tại sao có thể? Chẳng lẽ cô không biết tôi rất hận cô
ư? Thiếu Đường là của tôi, bị cô cướp đi, tôi muốn cô chết để cô không
thể gả cho Thiếu Đường, càng không thể để cho cô mang thai đứa con của
Thiếu Đường!”
Kỳ Hinh vẫn biết An Vũ Ân luôn có khúc mắc với cô, nhưng không nghĩ rằng cô ta có thể độc ác như vậy, cô bước lên, lạnh lùng nói.
“An Vũ Ân, cô yêu cũng không tránh khỏi quá ích kỷ, cô có biết cô làm
thế đã hoàn toàn phá hỏng kí ức tốt đẹp trước kia của cô và Đường không? Tôi và Đường đi đường rồi vòng mới yêu nhau như ngày hôm nay, dựa vào
cái gì chúng tôi có được ngày hôm nay cô sẽ mãi mãi không biết!”
“Bây giờ cô nói gì đều được, bởi vì, cô là người thắng, nếu có một ngày
Lăng Thiếu Đường thay lòng, cô cũng sẽ nói giống tôi thôi!” An Vũ Ân cố
chấp không nghe, ánh mắt cô ta như sắp phát hỏa.
“An Vũ Ân, cô phải rõ, nếu yêu như vậy, kiểu gì cũng sẽ buông tay, sớm
biết sẽ buông tay thì nên học cách quên đi, tôi khác cô, nếu có một ngày Đường thật sự rời khỏi, tôi tuyệt đối không hận, bởi tôi chỉ nhớ về
những điều tốt anh ấy làm cho tôi, nhớ anh ấy đã từng yêu, như vậy đủ để tôi nhớ cả đời!”
Kỳ Hinh hờ hững bác bỏ nói.
An Vũ Ân không nói gì nữa, chỉ nắm tay thành quả đấm thật chặt, tức giận nhìn Kỳ Hinh.
Lãnh Thiên Dục đứng ở một bên tất nhiên đã mất đi sự nhẫn nại, anh ta
lạnh lùng mở miệng nói: “An Vũ Ân, tôi khuyên cô tốt nhất nên an phận
một chút, nếu không người bị tổn thương chỉ có thể là cô hoặc là… con
của cô!”
Nói xong, đôi mắt lạnh lẽo che đi một tầng nguy hiểm, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó xoay người đi ra ngoài.
An Vũ Ân nghe lời này của Lãnh Thiên Dục, thân thể chấn động ngồi phịch
xuống ghế, Kỳ Hinh thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngay sau đó cầm
túi lên cũng đi ra ngoài.
“Lãnh tiên sinh… Lãnh tiên sinh!” Kỳ Hinh thấy Lãnh Thiên Dục sắp vào xe thì cô vội gọi tới.
Ba vệ sĩ chặn Kỳ Hinh đang bước tới lại.
“Lui ra!” Giọng nói của Lãnh Thiên Dục trầm thấp, lạnh lẽo không nhiệt độ vang lên.
Thật ra Kỳ Hinh rất sợ người đàn ông này, có thể vì hắn có bối cảnh sống là xã hội đen, hơn nữa cô chính mắt nhìn thấy cảnh hắn - giết người!
Cho nên đến gần hắn cũng phải cẩn thận.
“Lãnh tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh!” Kỳ Hinh lấy hết dũng khí nói. Đây
chính là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, nếu không có hắn, thì sẽ xảy
ra chuyện không thể tưởng tượng được.
“Hử? Còn gì nữa không?” Lãnh Thiên Dục hỏi bất ngờ.
“Á?” Kỳ Hinh giật mình, sau đó nói: “Không có, không có gì!” Cô nói xong vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Cô sợ tôi?” Lãnh Thiên Dục cất giọng nói.
Kỳ Hinh kêu than trong lòng, ngu ngốc cũng có thể nhìn ra mình rất sợ
anh ta! Nhưng, dù sao anh ta đã giúp mình, có sợ cũng phải nhắm mắt nói
tiếng cảm ơn.
Âm thanh lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục vang lên trên đỉnh đầu của Kỳ Hinh: “Cô là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường, thì không nên sợ tôi, nguyên
nhân…” Hắn nhếch mép, cúi người nói bên tai cô: “Có lúc Lăng Thiếu Đường còn đáng sợ hơn tôi!”
Nói xong, thẳng người, xoay người đi về phía xe: “Lời cám ơn của cô tôi nhận!” Hắn vừa nói xong, xe chạy đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh dần vui vẻ, mây đen trong lòng đều tan
biến, mặc dù người đàn ông này lạnh như băng, trong lời nói lại chứa
tình bạn sâu sắc với Lăng Thiếu Đường, cô rất cảm ơn trời xanh để cho cô quen biết Lăng Thiếu Đường, hơn nữa cảm ơn trời xanh có thể giúp Lăng
Thiếu Đường gặp Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước để họ trở thành bạn thân như vậy, anh ấy sẽ không quá cô đơn.
***********
Trên mặt biển xanh biếc, hai chiếc du thuyền cùng nhau lướt trên sóng.
“Thiếu Đường, tinh lực của cậu thật dồi dào, không phải chuyện chuẩn bị cho hôn lễ rất đau khổ ư?”
Hai chiếc du thuyền dừng lại, Lãnh Thiên Dục lật người nhảy sang bên du
thuyền của Lăng Thiếu Đường, vừa nhàn nhã rót rượu đỏ, vừa nói.
Lăng Thiếu Đường lấy ly rượu từ tay Lãnh Thiên Dục, cất giọng nói: “Xem ra cậu cần phải tìm phụ nữ!”
Ngay sau đó, ánh mắt lướt qua băng gạc bên tay trái của Lãnh Thiên Dục, tùy hứng quan tâm: “Tại sao vậy? Lại chỉnh người nào?”
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua sự thất bại ngoài ý muốn: “Một người phụ nữ không biết trời cao đất dày!”
“Nói vậy tức là cậu bị chỉnh?” Lăng Thiếu Đường cười lớn, lập tức nhìn
kỹ vết thương trên tay hắn: “Ha ha, vết dao? Mình muốn nhìn thấy người
phụ nữ đối xử tàn nhẫn với cậu!”
Lãnh Thiên Dục cắn răng cáu kỉnh nói: “Tốt nhất cô ta nên cầu phúc đi,
đừng để mình bắt được, nếu không mình sẽ cho cô ta biết kết quả của việc đắc tội với Lãnh Thiên Dục.”
Lăng Thiếu Đường nhịn cười, sau đó không lâu sẽ có chuyện cần khuyên nhủ!
“Đúng rồi, Thiếu Đường, vụ án của Tuyên Tử Dương có tiến triển mới, kết quả suy đoán… có thể sẽ làm khó cậu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...