Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Có thể coi Kỳ Hinh là cô dâu rảnh rỗi nhất, tất cả mọi việc liên quan tới hôn lễ Lăng Thiếu Đường đều không cho cô tham gia, vì vậy, việc cô có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi và thử áo cưới.

Khi Kỳ Hinh mặc váy cưới trắng muốt bước từ phòng thử đồ ra, dường như Lăng Thiếu Đường đang nhìn thấy thiên sứ nơi trần gian, ngay cả nhà thiết kế Vera cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho tim đập loạn nhịp.

Kỳ Hinh sở hữu phong cách gọn gàng, đôi mắt đen trong veo, tính tình trẻ con, một chiếc váy cưới trắng tinh được thiết kế riêng, hoàn toàn phù hợp với đường cong của cô.

Nhà thiết kế áo cưới Vera phát hiện trên người Kỳ Hinh tỏa ra sự mê người mơ mộng nhất. Đường ren khá phức tạp và đường thêu kéo dài càng tô thêm vẻ lộng lẫy, tấm voan che mặt được thiết kế để tạo nên giấc mộng khác biệt. Tất cả những thứ này đều làm nền cho sự trong trắng rung động lòng người của cô.

Đôi mắt lay động như làn nước mùa thu, môi đỏ như hoa giống như làn nước cmềm mại.

Hàng lông mày nhạt như núi xa, giống như do mực tự nhiên vẽ nên.

"Đường —" Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, khẽ gọi.

Trên người Lăng Thiếu Đường là bộ lễ phục màu đen cũng do Vera thiết kếm, đường cắt may rất khéo để lộ ra vóc dáng cao lớn hoàn mỹ, đường nét ngũ quan sâu thẳm giống như dùng dao khắc tỉ mỉ từng đường một, mỗi đường nét thể hiện vẻ đẹp trai cao quý, toàn thân toát ra khí chất vua chúa.

“Hinh Nhi em rất đẹp!” Gióng nói trầm thấp mang theo sự gợi cảm và hấp dẫn, ánh mắt nóng rực không thể che giấu.


Kỳ Hinh bị anh nhìn như thế cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt dần ứng đỏ.

“Tiểu thư Kỳ là cô dâu đẹp nhất tôi từng gặp, Thiếu Đường, chúc mừng cậu!” Vera tiến lên, trong mắt màu lam hiện lên sự hâm mộ Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường mỉm cười vòn tay qua cô, đứng ở trước gương lớn thì thầm: “Em có hài lòng với bộ váy cưới này không!”

Kỳ Hinh hạnh phúc gật đầu, thật ra điều làm cô cảm động nhất là Lăng Thiếu Đường đã cùng cô đi thử áo cưới, cô biết thời gian của anh rất quý giá.

Trong gương là hình ảnh một đôi hạnh phúc nhất, người đàn ông cao lớn anh tuấn, bá đạo và mang theo thứ tình cảm chân thành, còn cô gái mềm mại xinh đẹp, thuần khiết, cả người toát ra tình yêu nồng nàn.

“Đến đây, Hinh Nhi tới đây nghĩ một chút!” Lăng Thiếu Đường không quên là cô đang mang thai, nên rất khẩn trương, ôm Kỳ Hinh ở tư thế thoải mái nhất để cô ngồi trên ghế sa lon.

“Mệt không?” Người đan ông đau lòng khẽ nói.

“Có một chút, nhưng không sao đâu!” Cô gái cười yếu ớt, con ngươi trong veo như nước.

“Rất xin lỗi đều tại anh đã quên không chú ý đến thân thể của em!”

Kỳ Hinh cười, cố ý nói: “Đúng vậy, đều tại anh, em đã đeo nhẫn cầu hôn của anh rồi, còn sốt ruột như vậy!”

“Cô bé, phải cưới em càng nhanh càng tốt, nếu không đêm dài lắm mộng!” Ngón tay thon dài cưng chiều sẽ nhéo mũi cô.

“Thật là, đêm dài lắm mộng cái gì!” Kỳ Hinh không ngừng cười duyên.

Lăng Thiếu Đường không nói gì thêm chỉ khẽ cười nhìn Kỳ Hinh.

Chuyện đã xảy ra từ lâu anh không thể coi như không có chuyện gì, nhất là cuộc điện thoại buổi sáng của Lãnh Thiên Dục, làm anh cảm giác nguyên nhân cái chết của Tuyên Tử Dương không đơn giản như vậy, rốt cục người đứng đằng sau là ai, anh sẽ cho hắn một cái kết tốt đẹp!


Lăng Phong, đứa bè này, thật sự là con trai của mình ư? Nghĩ tới đây, trên mặt anh hiện lên nếp nhăn, nụ cười gần như không có nhiệt độ, Vũ Ân à Vũ Ân, cô ta đã thay đổi rồi!

“Đường?” Kỳ Hinh nhìn ánh mắt lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lăng Thiếu Đường, khẽ hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì đấy?”

Lăng Thiếu Đường rút lại suy nghĩ lạnh lùng, trở lại sự vui vẻ ấm áp, khẽ đặt bàn tay lên bụng Kỳ Hinh, nói: “Anh đang nghi đến cục cưng của chúng ta! Cục cưng, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ mẹ vì con mà rất vất vả! Nghe rõ bố nói chưa!”

Nói xong, liền cúi người, áp tai vào bụng cô.

Kỳ Hinh che miệng cười nói: “Đường, hiện giờ nó còn rất nhỏ, hoàn toàn không nghe thấy gì!”

Đáy mắt Lăng Thiếu Đường chứa cười: “Nó là cục cưng của Lăng Thiếu Đường, sao có thể đưa ra so sánh với một đứa bé bình thường được?”

“Anh thật là một tên đại ngông cuồng!” Kỳ Hinh oán trách nói.

Lăng Thiếu Đường cười to, tiếng cười vang vọng trong cửa hàng áo cưới, tất cả nhân viên ở đây cũng bị hạnh phúc cảm hóa, chân thành chúc phúc cho họ.

Không ngờ, cảnh này lại lọt vào trong mắt An Vũ Ân, nụ cười trên mắt tắt hẳn vì sự căm tức và đố kị, bàn tay cũng nắm lại thật chặt.

Hai người họ hành phúc giống như một con dao sắc nhọn cứa từng vết vào trái tim cô ta, thù hận và lửa giận trong mắt có thể giết chết người.


Lăng Thiếu Đường, anh quá thiên vị, thời điểm chúng ta muốn kết hôn, không thấy anh quan tâm như thế, ngay cả khi thử áo cưới cũng đều là một mình tôi thử, tôi có thể chịu được ánh mắt dị nghị của mọi người, nhưng tôi tuyệt đối không chịu thua người phụ nữ này!

Anh không nhớ chuyện xưa, như vậy, cũng đừng trách tôi bất chấp mọi chuyện, còn cô nữa – Kỳ Hinh, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt An Vũ Ân cực kì u ám, cô ta càng ngày càng hận sâu, cầm điện thoại di động, thành thạo ấn một dãy số: “Tôi muốn gặp anh, muốn gặp anh ngay lập tức!”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng điệu trầm thấp mỉa mai: “Mới có vài ngày đã không chịu được?”

“Chẳng lẽ anh còn muốn ẩn mình mãi ư? Tôi cho anh biết, Lăng thị là công ty được niêm yết, một khi Lăng Thiếu Đường công bố tin về đám cưới, như vậy cổ phiếu của Lăng thị sẽ tăng vọt, lúc đấy anh muốn đối phó với Lăng thị, cứ nằm mơ đi!” An Vũ Ân cố gắng hạ thấp giọng, giọng nói gấp gáp và lo lắng.

“Vậy cô muốn thế nào?” Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.

Trong mắt An vũ Ân lóe lên một tia tàn nhẫn: “Rất đơn giản, tôi muốn Kỳ Hinh không vào lễ đường được, tôi muốn cô ta đi tìm cái chết!

“Cô nhầm rôi---“ Âm thanh lạnh lẽo truyền từ đầu dây bên kia: “Người phải chết không phải là Kỳ Hinh, mà là - Lăng Thiếu Đường!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui